Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Môn Bất Hòa

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua hai năm. Trong hai năm này, Tiểu Long Nữ đã không ít lần thúc giục Vô Cực Tử rời đi, nhưng hắn lại hoa ngôn xảo ngữ lấy lý do là bản thân mất hết võ công, không tiện hành tẩu giang hồ, cứ như vậy mặt dày ở lại Hoạt Tử Nhân Mộ. Tiểu Long Nữ tuy không muốn làm trái với môn quy, nhưng cũng không nhẫn tâm đuổi Vô Cực Tử ra ngoài, vậy nên thiếu nữ vốn lãnh đạm vô tình, quên hết thất tình lục dục, trong hai năm này lại bị Vô Cực Tử khiến cho tâm thần giao động, tuy vẫn không mấy khởi sắc nhưng cũng không còn lạnh lùng băng lãnh như trước, lâu lâu trên môi cũng sẽ khẽ chớm nụ cười tươi tắn.

Trong thời gian này, Vô Cực Tử cũng tiện tay truyền thụ võ công cho Dương Quá, trước đây Dương Quá can đảm đứng ra che chắn cho Tôn bà bà, tuy rằng tính cách có phần lém lỉnh tinh ranh nhưng bản chất cũng không phải là người xấu, lại thêm giao tình với Quách Tĩnh, dạy cho Dương Quá một chút võ công cũng không thành vấn đề gì. Thế nhưng Vô Cực Tử cũng chỉ đơn thuần truyền thụ nội công tâm pháp cho Dương Quá chứ không chịu thu nhận nó làm đệ tử, khiến cho nó không khỏi có chút hụt hẫng trong lòng, nhưng cũng không cưỡng cầu.

Năm nay Dương Quá đã mười sáu tuổi, thân hình cũng cao lớn dần, giọng nói trở nên ồm ồm, đã trở thành một trang thiếu niên tuấn tú, chứ không còn là một đứa bé như lúc mới đến Chung Nam Sơn. Bởi vì môn quy của Cổ Mộ Phái nên Dương Quá không thể ở lại Hoạt Tử Nhân Mộ, bèn dựng một ngôi nhà tranh trong thôn xóm dưới chân núi, Tôn bà bà cũng đến sống cùng y. Dương Quá kiên trì đi đến Hoạt Tử Nhân Mộ học tập võ nghệ, ngày ngày nỗ lực rèn luyện, lúc này cũng đã tu luyện Đạo Môn Tâm Pháp đến một mức độ nhất định, võ công ngày càng tinh tiến.

Một ngày này, Dương Quá đang định lên núi tập võ, chợt thấy một vị đạo cô trẻ trung mặc đạo bào màu hoàng hạnh thong thả bước đến, sau lưng giắt hai thanh kiếm, sợi dây màu đỏ trên chuôi kiếm bay phần phật trước gió. Dương Quá nghĩ rằng đạo cô hẳn là người của Trùng Dương Cung trên núi, khả năng là đệ tử của Tôn Bất Nhị, y cũng không dám sinh sự, cúi đầu giả vờ như đang nhặt củi.

Đạo cô nhìn thấy Dương Quá quần áo thô sơ, lại đang nhặt củi bên đường, đoán y là một nông phu tầm thường, nàng vốn tự phụ xinh đẹp, nam giới gặp phải đều sẽ nhìn chằm chằm hồi lâu, gã thiếu niên này lại chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái, bất giác hơi bực, hằn học nói:

- Ngươi mau đứng lên coi, ta có điều muốn hỏi.

Dương Quá đối với Toàn Chân Giáo từ trên xuống dưới đều rất chán ghét, vậy nên giả bộ câm điếc, làm như không nghe thấy gì, đạo cô lại hừ lạnh nói:

- Tiểu tử ngu ngốc, ta nói ngươi có nghe thấy không vậy?

Dương Quá ngẩng đầu lên nhìn, thấy đối phương da trắng má hồng, đôi mắt long lanh đang nghiêng nghiêng nhìn mình, tựa hồ không có ác ý, bèn nhàn nhạt nói:

- Ta nghe thấy rồi, nhưng ta không thích đứng lên.

Đạo cô nhìn thấy vẻ mặt Dương Quá hoàn toàn trẻ con, tuy đã nhìn rõ nàng, lại không hề động lòng, thì cũng không giận, lại lấy trong bọc ra hai đĩnh bạc, gõ vào nhau nghe canh cách nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi nghe lời ta, ta sẽ cho ngươi hai đĩnh bạc này.

Dương Quá không muốn rắc rối, nhưng nghe lời nói lạ lùng, muốn xem dụng ý của đạo cô là gì, bèn giả vờ ngây ngô, cứ trân trân nhìn đĩnh bạc hỏi:

- Thứ sáng sáng ấy là cái gì vậy?

Đạo cô khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Đây là bạc đấy. Ngươi muốn có quần áo mới, có gạo để ăn, đều có thể mang thứ này đi mua được.

Dương Quá giả bộ không hiểu, lắc đầu nói:

- Ngươi lừa ta à, ta không tin đâu.

Đạo cô cười khẽ một tiếng nói:

- Ta lừa ngươi hồi nào? Tiểu tử, ngươi tên là gì?

Dương Quá giả bộ ngờ nghệch, tươi cười nói:

- Ai cũng gọi ta là "Sỏa Đản" cả, ngươi không biết sao? Thế ngươi tên gọi là gì?

Đạo cô khẽ mỉm cười, vui vẻ nói:

- Sỏa Đản, ngươi cứ gọi ta hai tiếng "tiên cô" là được.

Đạo cô nhìn thấy Dương Quá ngốc nghếch thì rất thích thú, lập tức rút kiếm vung vẩy một hồi, sau đó chĩa vào ngực y, mỉm cười nói:

- Sỏa Đản, ngươi muốn sống hay muốn chết đây?

Dương Quá nhận ra kiếm pháp đạo cô vừa mới thi triển chính là võ công của Cổ Mộ Phái, y đã từng nhìn thấy Tiểu Long Nữ thi triển môn tuyệt kỹ này, trong lòng thầm nghĩ: "Người này chắc là đệ tử của Lý Mạc Sầu, lên núi tìm Long cô cô, hẳn là không có ý tốt, trông thủ pháp rút trường kiếm thì võ công cao cường đây, mình phải giả bộ ngây ngô đến cùng, để cho nàng không đề phòng."

Dương Quá lộ vẻ hoảng hốt, van xin nói:

- Tiên cô... đừng giết ta, ta sẽ... vâng lời mà.

Đạo cô khẽ hừ một tiếng, bực bội nói:

- Tại sao ngươi cứ xị mặt ra thế? Mau cười lên cho ta xem!

Dương Quá nhe răng cười hi hi vài tiếng, đạo cô hơi cau mày nói:

- Ngươi hãy theo ta lên núi!

Dương Quá khoát tay lia lịa, vội vàng nói:

- Không được, không được! Mẫu thân dặn ta không được đi lung tung đâu.

Đạo cô hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt quát:

- Ngươi không vâng lời ta, ta chém chết bây giờ!

Đạo cô tay trái véo tai Dương Quá, tay phải vung kiếm làm bộ sắp chém xuống, Dương Quá giống như heo bị chọc tiết rống lên:

- Ta đi, ta đi!

Đạo cô đi được một đoạn, khẽ vuốt mái tóc bị gió thổi rối, Dương Quá liếc nhìn đối phương, đỏ mặt thầm nghĩ: "Người này cũng xinh xắn thật, nhưng vẫn chưa bằng Quách bá mẫu và Long cô cô."

Đạo cô phát hiện Dương Quá nhìn mình, cười khẽ hỏi:

- Sỏa Đản, ngươi thấy ta có đẹp không?

Đạo cô lại lấy trong túi ra một chiếc lược bằng ngà voi chải đầu, Dương Quá buột miệng nói:

- Đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn chưa được...

Đạo cô ánh mắt sắc bén, nghiêm giọng hỏi:

- Chưa được làm sao?

Dương Quá mặt không biến sắc, thẳng thắn nói:

- Chưa được... trắng lắm.

Đạo cô vốn tự phụ có nước da trắng hồng, nghe thấy Dương Quá nói vậy thì không khỏi nổi giận, bèn đứng dậy quát:

- Sỏa Đản, ngươi muốn chết sao? Ngươi dám bảo ta chưa đủ trắng trẻo hay sao?

Dương Quá khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Tối qua ta còn nằm bên cái trắng trẻo hơn.

Đạo cô khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi:

- Là ai? Tẩu tẩu ngươi hay mẫu thân ngươi?

Đạo cô định bụng sẽ giết chết nữ nhân nào trắng trẻo hơn mình, Dương Quá thong thả nói:

- Không phải, chính là con cừu trắng của nhà ta.

Đạo cô chuyển nộ thành tiếu, cười nhạt nói:

- Đúng là tiểu tử ngu ngốc, sao lại so sánh người với súc sinh? Thôi chúng ta mau đi nào!

Đạo cô lại nắm cánh tay Dương Quá đi nhanh lên núi, khi tới con đường lớn đến Trùng Dương Cung thì lại rẽ sang hướng tây, đi về phía Hoạt Tử Nhân Mộ, đi một hồi liền lấy tấm địa đồ trong túi ra tìm kiếm đường đi, Dương Quá cuống quýt nói:

- Tiên cô, đằng trước không đi được đâu! Trong rừng có ngôi mộ lớn, trong mộ có ác quỷ đấy, không ai dám tới gần đâu!

Đạo cô vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Ngươi biết đường đến ngôi mộ lớn sao? Mau dẫn ta đi!

Dương Quá sợ rằng đối phương nghi ngờ, cứ đòi nàng phải hứa nhất định sẽ giết ác quỷ, đạo cô luôn miệng an ủi, cứ bảo y hãy yên tâm, dù có mười con ác quỷ hiện ra thì nàng cũng chém chết cả mười, Dương Quá run run nói:

- Mấy năm trước ta có chăn cừu đến gần chỗ ngôi mộ lớn, một hôm ta đang ngủ chợt tỉnh dậy, thấy từ trong mộ bước ra một con ma mặc áo trắng, ta sợ quá cắm đầu chạy, liền bị vấp ngã một cái, đầu còn vết sẹo đây này.

Dương Quá nói xong liền cúi đầu lại gần cho đạo cô sờ lên, dọc đường y được đối phương dìu đi, cảm thấy người nàng tỏa ra mùi hương thơm mát vô cùng dễ chịu, bây giờ thừa dịp nói bịa ra thế để cúi đầu sát người nàng, đạo cô đưa tay sờ sờ, đâu thấy có vết sẹo nào, những cũng chẳng để bụng, thúc giục nói:

- Mau dẫn ta đi thôi nào!

Dương Quá cầm tay đạo cô dẫn sang con đường bí mật đi tới Hoạt Tử Nhân Mộ, lúc này đã gần nửa đêm, trăng sao đều đã mờ tối, Dương Quá cảm thấy tay nàng rất ấm và mềm, bất giác bóp bóp mấy cái, nếu trong võ lâm có kẻ nào dám vô lễ với đạo cô thì nàng đã rút kiếm lấy mạng y ngay, nhưng nàng nghĩ đây chỉ là một thằng ngớ ngẩn, hơn nữa cũng rất tuấn mỹ, trong bụng cũng thấy thinh thích, đắc ý thầm nghĩ: "Sỏa Đản kể ra cũng chưa đến nỗi quá ngu, nó còn biết ta xinh đẹp."

Hai người rất nhanh liền đến trước cửa Hoạt Tử Nhân Mộ, đạo cô cung kính quỳ xuống trước mộ, kính cẩn nói:

- Đệ tử Hồng Lăng Ba, bái kiến sư thúc!

Hồng Lăng Ba chính là đại đệ tử của Lý Mạc Sầu, mấy năm qua được sư phụ truyền thụ, võ công tiến nhanh, lại giúp sư phụ đánh bại rất nhiều nhân sĩ võ lâm, càng được Lý Mạc Sầu yêu mến. Khi nghe Lý Mạc Sầu nhắc đến Ngọc Nữ Tâm Kinh ở trong Hoạt Tử Nhân Mộ trên Chung Nam Sơn, Hồng Lăng Ba có hỏi sư phụ tại sao không luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, thì Lý Mạc Sầu cũng chỉ ậm ừ, nói rằng đã giao cổ mộ cho tiểu sư muội, tỷ muội bọn họ bất hòa nặng nề, lâu nay không hề lai vãng.

Lý Mạc Sầu cực kỳ hiếu thắng, bao nhiêu lần xông vào Hoạt Tử Nhân Mộ lùng sục đều bị đánh đuổi, nàng không hề kể cho đệ tử biết, lại bảo Tiểu Long Nữ vẫn còn nhỏ tuổi, võ công bình thường, nàng là sư tỷ không tiện ỷ lớn hiếp nhỏ. Hồng Lăng Ba ra sức khuyên nhủ sư phụ đi lấy kinh thư, Lý Mạc Sầu nghe đệ tử giục thì chỉ mỉm cười không đáp, Hồng Lăng Ba bèn tự lưu tâm hỏi sư phụ tỉ mỉ về đường đi lối lại trên Chung Nam Sơn, lén vẽ một tấm địa đồ, không ngờ đi đến chân núi lại vô tình gặp được Dương Quá.

Chỉ thấy cửa mộ từ từ mở ra, Tiểu Long Nữ chậm rãi bước đến, Hồng Lăng Ba nhìn thấy dung nhan mỹ lệ của Tiểu Long Nữ thì kinh ngạc thầm nghĩ: "Thế gian lại có mỹ nữ tuyệt sắc như thế này sao?"

Tiểu Long Nữ vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng hỏi:

- Sư tỷ của ta đâu, nàng cũng đến đây chứ?

Hồng Lăng Ba khẽ lắc đầu, cung kính nói:

- Sư phụ sai đệ tử đến trước, thỉnh vấn sức khỏe của sư thúc.

Tiểu Long Nữ khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Ngươi hãy mau rời khỏi đây, đừng nói là ngươi, ngay cả sư phụ của ngươi cũng không được phép bước vào cổ mộ nửa bước.

Hồng Lăng Ba nghĩ rằng Tiểu Long Nữ vẫn còn trẻ tuổi, võ công sẽ không bằng mình, bí kíp thượng thừa của bản môn cuối cùng sắp lọt vào tay mình, trong lòng sốt ruột, cười khẩy một tiếng, rút ra hai chiếc ngân châm, gằn giọng nói:

- Sư thúc, sư phụ sai đệ tử đến lấy Ngọc Nữ Tâm Kinh. Sư thúc nhận biết Băng Phách Ngân Châm chứ, hãy mau đưa kinh thư cho đệ tử, nếu không đừng trách đệ tử vô lễ.

Tiểu Long Nữ cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng hất tay một cái, Hồng Lăng Ba trực tiếp ngã ra phía sau, Hồng Lăng Ba còn đang sửng sốt hốt hoảng, chợt thấy Dương Quá chớp lấy thời cơ điểm trúng huyệt đạo của mình, sau đó bật cười ha hả nói:

- Long cô cô, nữ nhân này quá tệ rồi, đệ tử có nên sử dụng ngân châm đâm cho nàng vài cái không?

Dương Quá đắc ý dùng vạt áo quấn lấy hai ngón tay rồi nhặt ngân châm lên, Hồng Lăng Ba nhìn thấy Dương Quá lại có võ công thượng thừa, đang định mắng y nham hiểm xảo trá, chỉ thấy toàn thân đã bị tê dại, ngồi tê liệt dưới mặt đất không nhúc nhích được, chợt nghe sau lưng có thanh âm kiều mị của nữ nhân vang lên:

- Sư muội, vẫn khỏe mạnh chứ? Ta đến rồi đây.

Chỉ thấy một vị đạo cô xinh đẹp, mắt hạnh má đào, khóe miệng nửa cười nửa không, thong thả bước tới, không phải ai khác mà chính là Lý Mạc Sầu, sư tỷ của Tiểu Long Nữ, có ngoại hiệu là Xích Luyện Tiên Tử. Khi Hồng Lăng Ba dò hỏi đường đến Hoạt Tử Nhân Mộ, Lý Mạc Sầu đã đoán chừng thể nào đệ tử cũng sẽ tự đến lấy trộm Ngọc Nữ Tâm Kinh, bèn kín đáo theo sau, thấy rõ Hồng Lăng Ba gặp được Dương Quá thế nào, đòi Tiểu Long Nữ giao ra tâm kinh ra sao. Lý Mạc Sầu thân pháp quá mau lẹ, cước bộ quá nhẹ nhàng, vậy nên Hồng Lăng Ba và Dương Quá không hề phát giác ra được, đến lúc này nàng mới hiện thân.

Lý Mạc Sầu nhìn chằm chằm vào Dương Quá, cười lạnh nói:

- Ngươi đóng vai Sỏa Đản khá lắm!

Cây phất trần trong tay Lý Mạc Sầu khẽ vung vẩy, vù vù vù xuất liền ba chiêu, Dương Quá không kịp né tránh, cũng may Tiểu Long Nữ xuất thủ nên mới giữ được mạng nhỏ. Lý Mạc Sầu không thèm để ý đến Dương Quá nữa, khẽ đưa tay giải huyệt cho Hồng Lăng Ba, sau đó phóng ra Băng Phách Ngân Châm về phía Tiểu Long Nữ. So với Ngọc Phong Châm vốn có độc tính ôn hòa thì Băng Phách Ngân Châm lại âm độc hơn rất nhiều, người bị trúng phải ngân châm, mặt mày tím tái, tay chân lạnh cóng, như bị đóng băng, nếu không có thuốc giải sẽ chết vì bị lạnh cóng.

Tiểu Long Nữ cũng không né tránh, trực tiếp phóng ra Ngọc Phong Châm để phản công, hai loại ám khí va chạm vào nhau, trực tiếp triệt tiêu lẫn nhau. Lý Mạc Sầu lập tức thi triển Tam Vô Tam Bất Thủ, xuất chiêu mau lẹ, tấn công quanh thân thể vào những yếu điểm, điểm vào các đại huyệt đạo của đối thủ, Tiểu Long Nữ không dám khinh suất, hai tay cùng phất, hai dải lụa trắng giống như hai con rắn ngoằn ngoèo phóng ra, trong giây lát đã công liền mấy chiêu, hai dải lụa trắng yêu kiều sinh động, Lý Mạc Sầu lập tức biến chiêu vung mạnh cây phất trần trong tay, cây phất trần và dải lụa trắng đều là những vật cực mềm, lấy nhu địch nhu, thế nhưng Lý Mạc Sầu công lực hơn hẳn, vậy nên hai loại binh khí chạm nhau, dải lụa trắng của Tiểu Long Nữ liền bật trở lại.

Lý Mạc Sầu vừa ngạc nhiên vừa tức giận nghĩ: "Sư phụ quả nhiên thiên vị, chưa hề truyền thụ cho ta môn võ công này!"

Hồng Lăng Ba lâu nay tự phụ khôn ngoan giỏi giang, không ngờ hôm nay lại bị mắc lừa một gã thiếu niên, suốt nửa ngày trời cứ tưởng Dương Quá là một kẻ ngớ ngẩn, lúc này cả giận, nhìn thấy sư phụ giao đấu với sư thúc, bèn lớn giọng quát:

- Sỏa Đản, ngươi quả là một tên tiểu tặc đáng ghét!

Hồng Lăng Ba hai tay hai kiếm, tiến lên nửa bước nói:

- Ngươi hãy nhìn đây, xem ta cắt mũi xẻo tai ngươi thế nào!

Hồng Lăng Ba song kiếm liên tiếp đâm chém, tấn công mấy chiêu liên tục. Dương Quá nhìn thấy đối phương lợi hại, đành phải rút kiếm chật vật chống đỡ, tuy rằng Vô Cực Tử truyền thụ cho y Đạo Môn Tâm Pháp bác đại tinh thâm, nhưng lại không dạy cho y ngoại công thượng thừa, vậy nên một thân nội công trác tuyệt không thể phát huy hiệu quả, cũng chỉ có thể né đông tránh tây vô cùng vất vả.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.