Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Y Thiếu Nữ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Nghỉ lại một đêm tại khách điếm, đến sáng hôm sau thì Vô Cực Tử rảo bước bám theo Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền đi đến Sài Lang Cốc, đến nơi thì đã nhìn thấy hai lão ăn mày họ Hàn, Trần của Cái Bang cùng với một đạo sĩ trung niên đang đợi ở đấy. Người này tuổi trạc tứ tuần, thân hình thấp lùn, tên là Thân Trí Phàm, Vô Cực Tử đã từng gặp y ở Trùng Dương Cung. Năm người bọn họ tiến lại gần nhau, cũng chỉ chắp tay chào hỏi, không nói năng gì.

Đúng lúc này, bên ngoài cốc khẩu đột nhiên truyền đến tiếng lóc cóc, chỉ thấy ở cốc khẩu xuất hiện một khối đen trắng xen nhau, một thiếu nữ áo trắng cưỡi con lừa đen phóng nhanh vào. Thiếu nữ áo trắng tới cách năm người vài trượng thì dừng lừa lại, lạnh lùng nhìn năm người một lượt, vẻ mặt đầy ngạo mạn, tựa hồ không thèm nói chuyện với họ.

Cơ Thanh Hư nhìn chằm chằm vào thiếu nữ áo trắng, khinh khỉnh nói:

- Tiểu nha đầu, ta vốn tưởng ngươi không có gan tới đây, có trợ thủ nào thì gọi cả ra đi.

Thiếu nữ áo trắng cười khẩy một tiếng, xoẹt một cái rút từ thắt lưng ra một thanh loan đao vừa mảnh vừa nhỏ, cong cong như trăng lưỡi liềm, ngân quang lóa mắt, lạnh giọng nói:

- Đây là trợ thủ của ta!

Thanh loan đao quét một vòng trên không trung phát ra tiếng u u lạnh lẽo. Năm người vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng một thiếu nữ dám cả gan không dẫn theo trợ thủ, một mình tới tỷ võ với năm tên hảo thủ võ lâm.

Thân Chí Phàm khẽ hừ một tiếng, cao giọng nói:

- Ngươi đã một mình tới đây, bọn ta cũng không thể động thủ với ngươi. Hạn cho ngươi mười ngày, ngươi phải dẫn theo bốn tên trợ thủ đến đây tỷ thí.

Thiếu nữ áo trắng mặt không biến sắc, thản nhiên nói:

- Đối phó với lũ giá áo túi cơm như các ngươi, cần gì phải dẫn thêm ai khác chứ?

Thân Chí Phàm cực kỳ phẫn nộ, đang định mắng nhiếc mấy câu, nhưng kìm lại được, nghiêm giọng hỏi:

- Ngươi rốt cuộc có phải là đệ tử của Cổ Mộ Phái hay không?

Thiếu nữ áo trắng cũng không trả lời, cười nhạt nói:

- Phải thì sao mà không phải thì sao? Này lão đạo sĩ mũi trâu, ngươi có dám động thủ với ta không đấy?

Thân Chí Phàm nhìn thấy thiếu nữ áo trắng chỉ có một thân một mình, mà chẳng sợ hãi gì, đoán rằng đã mai phục sẵn hảo thủ quanh đây, Lý Mạc Sầu của Cổ Mộ Phái là một nhân vật không tầm thường, bèn nghiêm mặt nói:

- Cô nương, bần đạo muốn hỏi một câu, tại sao cô nương vô duyên vô cớ đả thương đệ tử của bản giáo? Nếu người bên phía bần đạo có lỗi, bần đạo sẽ đến gặp sư phụ cô nương tạ tội, còn nếu như cô nương không nói ra được lý do, đừng trách bần đạo vô lễ!

Thiếu nữ áo trắng khẽ hừ một tiếng, cười khẩy nói:

- Dĩ nhiên là vì hai tên tiểu tử kia vô lễ, ta mới giáo huấn bọn họ. Nếu không thì thiên hạ thiếu gì thứ, hà tất ta phải xẻo tai bọn họ?

Thiếu nữ áo trắng tên là Lục Vô Song, nhị đệ tử của Lý Mạc Sầu, nước da của nàng không mấy trắng trẻo, nhưng lại dung nhan tú lệ, mỗi tội chân trái của nàng bị ngắn mất một tấc, đi đứng sẽ hơi khập khiễng. Mặc dù nói là quan hệ sư đồ, nhưng thực ra Lý Mạc Sầu chính là hung thủ sát hại cả nhà Lục Vô Song, năm đó Lý Mạc Sầu vốn cũng định giết nàng, nhưng thấy trên cổ nàng quàng tấm khăn lụa mà Lý Mạc Sầu đã tặng cho bá phụ nàng là Lục Triển Nguyên làm vật đính ước, chần chừ chưa nỡ hạ thủ. Lục Vô Song vốn thông minh khôn ngoan, biết rơi vào tay của nữ ma đầu thì sống chết chỉ trong gang tấc, nên ngay từ đầu đã tỏ ra ngoan ngoãn, tìm cách lấy lòng nịnh nọt, khiến cho Lý Mạc Sầu giết người không chớp mắt dần dần quên đi ý định giết nàng. Lý Mạc Sầu có lúc nhớ lại mối hận xưa, bèn gọi nàng ra mắng nhiếc một hồi, Lục Vô Song cố ý khiến cho đầu bù tóc rối, dáng đi khập khiễng, Lý Mạc Sầu thấy nàng có vẻ tội nghiệp, cũng chỉ chửi mắng một trận bõ tức rồi thôi.

Lục Vô Song cứ như vậy ủy khúc cầu toàn, cố gắng làm một đứa bé ngoan ngoãn, nghiễm nhiên trở thành đệ tử của Lý Mạc Sầu. Lục Vô Song chôn chặt mối thù trong lòng, mỗi khi Lý Mạc Sầu hỏi đến thì nàng đều giả bộ không nhớ gì hết. Mỗi khi Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba luyện võ, Lục Vô Song ở bên cạnh đưa kiếm dâng khăn, hầu hạ rất mực chu đáo, nàng vốn đã có căn cơ võ học, nhìn thấy hai người luyện võ thì thầm ghi nhớ, khi bọn họ đi vắng thì mới lén luyện tập.

Cứ thế mấy năm, võ công của Lục Vô Song ngày càng tinh tiến, chỉ có điều đối với nàng, Lý Mạc Sầu vẫn luôn ngờ vực trong lòng, đừng nói võ công thượng thừa, ngay cả yếu quyết căn bản cũng không truyền thụ. Ngược lại Hồng Lăng Ba thấy Lục Vô Song đáng thương, thường kín đáo hướng dẫn, vậy nên võ công của nàng nói là cao cũng không phải, bảo là thấp cũng không đúng.

Khi Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba trước sau lên Chung Nam Sơn tìm kiếm Ngọc Nữ Tâm Kinh, Lục Vô Song thấy bọn họ lâu ngày vẫn chưa trở lại, bèn rời khỏi nơi ở của nữ ma đầu tại Xích Hà Trang, lúc trốn đi nàng đánh liều lấy trộm quyển sách của Lý Mạc Sầu ghi chép các loại độc dược và giải dược. Lục Vô Song vốn định quay về quê cũ ở vùng Giang Nam, nào ngờ hôm trước tại khách điếm lại gặp Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền, hai người có nhìn vào chân trái của Lục Vô Song mấy lần, chân trái của nàng bị thọt, nàng hận nhất kẻ nào cứ nhìn vào chân trái của mình, bèn buông lời chỉ trích mấy câu, hai đạo sĩ tính tình cũng chẳng vừa, đôi bên lời qua tiếng lại, cuối cùng động thủ, Lục Vô Song trực tiếp dùng loan đao xẻo tai hai người, nên mới có cuộc hẹn tái đấu ở Sài Lang Cốc hôm nay.

Thân Chí Phàm càng nghe Lục Vô Song nói thì càng kinh nghi bất định, lão ăn mày họ Trần tuổi tác đã cao nhưng rất nóng nảy, sấn tới gần, gằn giọng quát:

- Tiểu nha đầu, ngươi nói chuyện với bậc tiền bối mà không thèm xuống lừa ư?

Lão ăn mày họ Trần lập tức vọt tới trước đầu con lừa đen, đưa tay chộp lấy cánh tay phải của Lục Vô Song, động tác xuất thủ cực kỳ mau lẹ. Lục Vô Song tránh không kịp, cánh tay phải cầm đao bị nắm, không thể vung đao chống đỡ, lập tức xoay cánh tay phải lại, loan đao trực tiếp quay ngoặt lại được. Lão ăn mày họ Trần vô cùng kinh hãi, vội vàng buông tay ra nhanh, nhưng hai ngón tay vẫn bị thanh đao chém trúng khiến cho chảy máu ròng ròng.

Lão ăn mày họ Trần vội nhảy lùi lại, rút đơn đao ra, nghiến răng quát:

- Tặc tiện nhân, đúng là ngươi chán sống rồi!

Lão ăn mày họ Hàn rút ra một cặp chùy dây xích, Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền cũng rút kiếm ra khỏi bao, bỗng thấy kiếm nhẹ hẳn đi, hai người vô cùng kinh ngạc, bởi vì thanh kiếm trong tay mình đã gãy từ lúc nào không hay. Lục Vô Song nhìn thấy thần thái ngơ ngác của hai đạo sĩ, bất giác cười òa sảng khoái. Lão ăn mày họ Trần chớp lấy thời cơ, lăn nhanh một vòng, sử dụng sống đao chém mạnh vào chân lừa, con lừa đen lập tức quỵ xuống, thế là Lục Vô Song không thể cưỡi lừa giao chiến được nữa.

Lục Vô Song nhìn thấy đối phương cùng lúc đánh tới, vội phi thân lên, hai chân vừa chạm đất, nàng đã hồi đao quét ngang, gạt cây đao của lão ăn mày họ Trần đánh tới. Chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau keng keng không dứt, tình thế lập tức thay đổi, Lục Vô Song bởi vì chân thọt nên không thể di chuyển linh hoạt, né bên này rồi tránh bên kia, chống đỡ nhiều mà tấn công ít.

Thân Chí Phàm chĩa kiếm về phía Lục Vô Song, hừ lạnh nói:

- Ngươi là thế nào với Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu? Nếu không nói thật thì đừng trách chúng ta không khách khí!

Đúng lúc này, loan đao của Lục Vô Song bỗng nhiên ngoằng ra sau gáy Thân Chí Phàm, y không kịp chống đỡ, cũng may Cơ Thanh Hư vội vàng giơ kiếm gãy gạt loan đao, mới cứu sống được Thân Chí Phàm. Năm người thấy Lục Vô Song dùng chiêu thức tàn độc, hạ thủ không lưu tình nữa, trong giây lát, Lục Vô Song đã liên tiếp gặp phải hiểm chiêu.

Vô Cực Tử nhìn thấy Lục Vô Song tình thế nguy cấp, trong lòng có chút không nỡ, lập tức thi triển bộ pháp xuất quỷ nhập thần lao vào vòng đấu, trực tiếp tách hai bên ra, hòa nhã nói:

- Oan gia nên giải không nên kết, chư vị xin hãy dừng tay.

Hai lão ăn mày họ Hàn, Trần cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, cho rằng đối phương chính là trợ thủ mà Lục Vô Song mai phục từ trước, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là kẻ nào? Không muốn mất mạng vô ích thì mau tránh ra!

Nào ngờ ba người Thân Chí Phàm, Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền run rẩy bỏ binh khí xuống, cung kính hành lễ với Vô Cực Tử, bọn họ đã từng chứng kiến Vô Cực Tử đại triển thần uy trên Chung Nam Sơn, mấy vị đạo trưởng như Khâu Xử Cơ lại đối với hắn cực kỳ tôn kính, mấy tên đạo sĩ nho nhỏ như bọn họ làm sao dám cả gan đắc tội với Vô Cực Tử cơ chứ? Vô Cực Tử đang định khuyên nhủ đôi bên hòa hoãn với nhau, nào ngờ Lục Vô Song lại chớp lấy thời cơ chém mạnh loan đao về phía mấy người Thân Chí Phàm, thủ pháp cực kỳ tàn độc, Vô Cực Tử không nhìn được nữa, trực tiếp vươn tay điểm trúng huyệt đạo của nàng.

Vô Cực Tử mặc kệ ánh mắt căm phẫn của Lục Vô Song, nhìn về phía năm người kia, nhàn nhạt nói:

- Ỷ đông hiếp ít dù có thắng cũng không vẻ vang gì, lần này nể mặt tại hạ, chư vị bỏ qua đi thôi.

Ba người Thân Chí Phàm, Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền cuống quýt gật đầu lia lịa, sau đó nhanh chóng dẫn theo hai lão ăn mày họ Hàn, Trần rời đi, Vô Cực Tử quay đầu lại nhìn Lục Vô Song, thong thả hỏi:

- Cô nương, ngươi tên là gì? Ngươi có quan hệ thế nào với Lý Mạc Sầu?

Lục Vô Song mày liễu dựng ngược, biết rằng hôm nay dữ nhiều lành ít, tức giận mắng nhiếc một trận thậm tệ rồi hung hăng quát:

- Lục Vô Song ta hôm nay rơi vào tay ngươi xem như xui xẻo, muốn chém muốn giết thì tùy!

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, hắn vốn có hảo ý muốn chữa trị thương tật cho Lục Vô Song, nào ngờ nàng lại hiểu lầm tức giận mắng chửi như vậy, không định phí thời gian với nàng nữa, nhẹ nhàng đưa tay giải huyệt cho nàng rồi cũng xoay người rời đi. Nào ngờ Lục Vô Song vừa mới được giải huyệt thì vội vàng vung mạnh loan đao về phía Vô Cực Tử, thủ pháp vô cùng độc địa, nàng từ nhỏ đã gặp phải thảm cảnh diệt môn, vẫn luôn phải nhẫn nhục để giữ mạng sống, tâm trạng tính tình cũng khác hẳn người thường, lại sống lâu năm với Lý Mạc Sầu, tai nghe mắt thấy nhiều chuyện, càng học cách nghĩ cách tàn ác, tuổi vẫn còn nhỏ mà lòng dạ độc địa, trong cơn nóng giận cũng khó tránh khỏi việc đưa ra quyết định sai lầm.

Vô Cực Tử cũng không né tránh, loan đoan của Lục Vô Song đâm trúng vào Vô Cực Tử thì giống như chém trúng sắt thép cứng rắn vậy, trực tiếp gãy thành hai mảnh, Phật Môn Tâm Pháp của Vô Cực Tử sớm đã đao thương bất nhập, một thanh loan đao cỏn con há có thể làm tổn thương hắn? Vô Cực Tử cũng không chấp nhặt với Lục Vô Song, thản nhiên bước đi không ngoảnh đầu lại, Lục Vô Song nhìn thấy một màn kinh tâm động phách như vậy, cũng hiểu rằng với bản lĩnh của Vô Cực Tử thì có thể dễ dàng đoạt lấy tính mạng của nàng, xem ra bản thân đã hiểu lầm hắn, trong lòng cảm thấy vừa hoảng sợ vừa áy náy.

Vô Cực Tử trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đâu, một phần thì muốn tìm kiếm tung tích của Hoàng Dược Sư, xem xem ông đã đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ Viên Mãn hay chưa, một phần lại nhớ đến Tiểu Long Nữ, nếu như mình kích hoạt công pháp Vạn Linh Đồng Mệnh, không biết kết quả sẽ như thế nào, sẽ có thể đột phá tu vi vượt giới phi thăng, hay lại ngủ say thêm mấy trăm năm, bất kể thế nào thì cũng không thể gặp lại thiếu nữ băng thanh ngọc khiết kia nữa, tâm trạng hết sức ảo não rối bời. Vô Cực Tử cứ như vậy mơ mơ hồ hồ tiến về phía trước, chợt nghe từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ thấy một đội binh mã nghi trượng hùng dũng kéo qua, thì ra là một đám binh lính Mông Cổ đang hộ vệ một viên quan phóng nhanh đến, Vô Cực Tử đang mải suy nghĩ cũng không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, mấy tên binh lính dẫn đầu vốn nghĩ rằng đối phương sẽ lách người né tránh nhường đường nên cũng không ghìm cương lại, cứ như vậy cả người lẫn ngựa liềm húc thẳng vào người Vô Cực Tử.

Vô Cực Tử lúc này cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy mấy chục người ngựa vì mình mà thương vong không nhỏ thì hết sức áy náy, chỉ thấy viên quan Mông Cổ nhanh chóng giục ngựa đi đến. Người này thân khoác cẩm bào, lưng đeo cung tiễn, tư thế cưỡi ngựa thành thục, thần thái vô cùng oai vệ, chắc là chức quan không nhỏ.

Vô Cực Tử khẽ chắp tay, bất đắc dĩ nói:

- Tại hạ vô ý làm mọi người bị thương, trong lòng áy náy vô cùng, xin được lượng thứ cho.

Viên quan nhìn thấy Vô Cực Tử thần lực trời sinh, võ công cao cường, bị mấy chục người ngựa đâm thẳng vào mà vẫn không hề hấn gì, trong lòng bất giác vô cùng kính nể, bèn chắp tay nói:

- Hạ quan bình sinh ngưỡng mộ nhất chính là các bậc anh hùng hảo hán, chỉ tiếc rằng lại chưa từng gặp được người có bản lĩnh thật sự. Hôm nay may mắn được quen biết cao hiền, thật thỏa ước vọng trong đời.

Học vấn lớn nhất của người làm quan là phải nịnh bợ cấp trên, càng tinh thông quan lộ bao nhiêu thì sự a dua nịnh hót lại càng kín đáo bấy nhiêu. Quan viên Mông Cổ vốn rất thô thiển chất phác, nhưng sau khi xuống Trung Nguyên thì cũng dần dần lây nhiễm thói xấu quan trường tại đây, quả nhiên nói năng cũng rất trôi chảy linh hoạt.

Vô Cực Tử nhìn thấy tướng mạo đối phương có phần quen mắt, buột miệng hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Viên quan khẽ chắp tay, mỉm cười nói:

- Hạ quan Gia Luật Tấn, thỉnh vấn quý tính đại danh của anh hùng?

Vô Cực Tử trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:

- Ta họ Tiêu tên Lục. Ngươi làm chức quan gì ở Mông Cổ?

Gia Luật Tấn dường như đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi, trong lúc nhất thời lại không nhớ ra, cũng thành thật trả lời Vô Cực Tử. Nguyên lai Gia Luật Tấn chính là trưởng tử của đại thừa tướng Mông Cổ là Gia Luật Sở Tài, Gia Luật Sở Tài phò trợ Thành Cát Tư Hãn và Oa Khoát Đài bình định bốn phương, công huân rất cao, cho nên Gia Luật Tấn tuổi vẫn còn trẻ đã được phong chức đại quan là kinh lược sứ ở Biện Lương, lần này đang trên đường đi đến Biện Lương nhậm chức, không ngờ giữa đường lại gặp được Vô Cực Tử.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.