Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoạt Tử Nhân Mộ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Các đạo sĩ đánh lâu không thắng, càng nóng ruột thêm, Tôn bà bà bỗng quát một tiếng, sấn lên ba bước, túm ngực một đạo sĩ trẻ tuổi giơ lên ngang đầu, gằn giọng quát:

- Xú tạp mao, rốt cuộc các ngươi có chịu nhường đường hay không thì bảo?

Các đạo sĩ còn đang sững sờ, chợt thấy từ phía sau bỗng nhiên có một người vọt ra, giơ tay chộp lấy cổ tay Tôn bà bà. Tôn bà bà còn chưa nhìn rõ mặt đối phương thì đã cảm thấy cổ tay tê dại, đạo sĩ trẻ tuổi trong tay đã bị đoạt mất, sau đó kình phong quạt tới trước mặt, Tôn bà bà cả kinh vội vàng hồi chưởng chống đỡ, hai chưởng vỗ vào nhau nghe bốp một tiếng, Tôn bà bà lập tức lùi lại vài bước.

Tôn bà bà ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đối phương râu tóc bạc phơ, tử khí đầy mặt, chính là Hác Đại Thông, chợt nghe Hác Đại Thông nghiêm giọng nói:

- Bà bà hãy để giải dược và đứa bé lại đây.

Tôn bà bà không thể chịu nổi, nhưng tính tình cương ngạnh, thà chết không chịu khuất phục, nghiến răng nói:

- Muốn bắt thằng bé, phải giết được lão thái bà trước đã.

Hác Đại Thông biết rằng Tôn bà bà có quan hệ sâu xa với tiên sư, không muốn đả thương, xuất chiêu còn rất nể nang, bất đắc dĩ nói:

- Hai bên hàng xóm láng giềng mấy chục năm trời, hà tất chỉ vì một đứa bé mà tổn thương hòa khí?

Tôn bà bà khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Ta sang đây vốn có hảo ý tặng thuốc, lão cứ hỏi đệ tử của mình xem ta nói thật hay không.

Hác Đại Thông ngoảnh đầu lại nhìn, đang định lên tiếng hỏi thì Tôn bà bà bất ngờ tung một cước đá vào hạ bàn của Hác Đại Thông. Cú đá này vô ảnh vô tung, lúc Hách Đại Thông phát giác ra thì mũi chân đối phương đã đá tới bụng dưới, muốn lùi lại cũng không kịp, trong lúc nguy cấp bèn đánh ra một chưởng, hất mạnh Tôn bà bà văng đi. Cú đẩy này hàm chứa nội lực huyền công thượng thừa của Toàn Chân Giáo mà Hác Đại Thông tu luyện mấy chục năm trời, chỉ nghe sầm một tiếng, một mảng tường gạch bị thủng, Tôn bà bà hộc ra một ngụm máu to, từ từ gục xuống.

Dương Quá cả kinh vội vàng chạy đến bên cạnh Tôn bà bà, căm phẫn nói:

- Các ngươi muốn giết người thì cứ giết ta là được, tại sao lại giết Tôn bà bà?

Tôn bà bà mở mắt ra, mỉm cười nói:

- Hài tử, ta cùng chết với con là được rồi.

Dương Quá dang hai tay che cho Tôn bà bà, lưng hướng về phía các đạo sĩ, không lo gì cho an nguy của bản thân, Hác Đại Thông hạ thủ nặng tay, nhìn thấy đối phương bị thương thì rất hối hận, muốn cúi xuống xem Tôn bà bà bị thương thế nào, nhưng bị Dương Quá che lấp không nhìn được gì, bèn ôn tồn nói:

- Dương Quá, ngươi hãy tránh ra, để ta xem xét thương thế của Tôn bà bà.

Dương Quá không tin, vẫn cứ ôm chặt lấy Tôn bà bà, Hác Đại Thông sốt ruột gỡ tay nó ra, Dương Quá vội vàng gào lên:

- Đạo sĩ thối, các ngươi giết ta được rồi, ta không cho các ngươi giết bà bà của ta.

Đang ầm ĩ thế, bỗng nghe sau lưng có một giọng nói lạnh lùng:

- Bắt nạt trẻ nhỏ lão phụ như vậy, còn là anh hùng hảo hán hay sao?

Hác Đại Thông nghe thấy giọng nói trong trẻo băng lãnh thì khẽ giật mình, chỉ thấy một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp đứng ở trước cửa đại điện, y phục trắng như bạch tuyết, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, chỉ thấy Dương Quá buồn bã nói:

- Long cô cô, lão đạo sĩ tàn ác kia đánh... đánh chết bà bà rồi!

Thiếu nữ áo trắng chính là Tiểu Long Nữ, Tôn bà bà mang theo Dương Quá rời khỏi cổ mộ, nàng bám theo phía sau đều nhìn thấy rõ, tưởng rằng Hác Đại Thông không hạ sát thủ, nên thủy chung không lộ diện, nào ngờ tình thế xoay chuyển, Tôn bà bà bị trọng thương, nàng ra cứu thì đã không kịp, nhìn thấy Dương Quá nước mắt lưng tròng, bèn gật đầu nói:

- Ai rồi cũng chết cả, đó là chuyện thường tình.

Tôn bà bà nuôi dưỡng Tiểu Long Nữ từ nhỏ, hai người không khác gì mẫu tử cả, thế nhưng Tiểu Long Nữ mười tám năm nay chỉ sống những ngày bình lặng, lại thêm từ nhỏ tu luyện nội công, tu luyện tới mức không còn một chút hỉ nộ ái ố, tuy rằng gần đây tiếp xúc với Vô Cực Tử, đôi lúc sẽ có một chút rung động, nhưng cũng không thay đổi lớn, bây giờ nhìn thấy Tôn bà bà trọng thương hết cứu, mặc dù không tránh khỏi đau lòng, nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua giây lát, sắc mặt vẫn không có gì thay đổi. Hác Đại Thông nghe thấy Dương Quá gọi "Long cô cô", biết rằng thiếu nữ áo trắng trước mặt chính là Tiểu Long Nữ thì vô cùng kinh hãi, nên biết việc đám người Hoắc Đô thảm bại bỏ chạy, mấy tháng nay đã truyền khắp giang hồ, Tiểu Long Nữ tuy rằng chưa hề xuống Chung Nam Sơn nửa bước, nhưng danh tiếng của nàng sớm đã lừng lẫy võ lâm.

Tiểu Long Nữ thong thả ngoảnh đầu lại nhìn các đạo sĩ một lượt, ngoại trừ Hác Đại Thông nội công thâm hậu ra, các đạo sĩ còn lại bất giác đều run rẩy trước nhãn quang lạnh như băng giá của nàng, chợt nghe phía sau có người thở dài nói:

- Đạo trưởng, chuyện lần này là Toàn Chân Giáo không đúng rồi.

Hác Đại Thông đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Vô Cực Tử thong thả bước đến, Vô Cực Tử vốn là huynh đệ kết nghĩa của Chu Bá Thông, dựa theo bối phận chính là trưởng bối của Toàn Chân Thất Tử, bất luận võ công hay nhân phẩm đều rất đáng kính trọng, vậy nên lời nói của hắn đối với Hác Đại Thông rất có trọng lượng. Chỉ thấy Vô Cực Tử vừa vận công trị thương cho Tôn bà bà, vừa ung dung kể lại mọi chuyện, từ chuyện Dương Quá bị Triệu Chí Kính hành hạ, đến chuyện Tôn bà bà hảo tâm nhưng lại bị hiểu lầm, Hác Đại Thông nghe xong thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, xấu hổ cúi gằm mặt xuống, dẫn theo các đạo sĩ cung kính cúi đầu hành lễ với Tôn bà bà xin tạ lỗi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trên bộ mặt xấu xí của Tôn bà bà thoáng hiện sắc hồng, thương thế dần dần khôi phục, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ không có gì đáng ngại. Trong mười năm qua, Vô Cực Tử cũng thu thập đầy đủ dược liệu, gian nan luyện chế ra hai viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, một viên để lại Đào Hoa Đảo cho Hoàng Dược Sư, một viên thì mang theo bên mình đề phòng bất trắc, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì sẽ không tùy ý sử dụng.

Sau khi mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, Tiểu Long Nữ vẫn để lại một lọ mật ong cho Triệu Chí Kính trị độc, sau đó đỡ Tôn bà bà lên rảo bước về phía Hoạt Tử Nhân Mộ. Vô Cực Tử và Dương Quá cũng rảo bước theo sau, đi được một đoạn, Vô Cực Tử bất ngờ ngã xuống ngất đi, hắn vừa mới tỷ thí với Tiểu Long Nữ xong, nội lực chưa kịp hồi phục thì đã phải xuất thủ cứu người, nội lực còn lại trực tiếp hao kiệt, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Không biết hôn mê bao lâu, Vô Cực Tử từ từ tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường đá, trước mặt là một thiếu nữ áo trắng tướng mạo xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế bên giường, chống tay lên cằm ngẩn ngơ im lặng. Lẽ ra theo quy củ của Cổ Mộ Phái thì bất cứ người ngoài là ai cũng không được vào trong cổ mộ nửa bước, nam giới bước vào càng phạm đại kỵ, thế nhưng lần này Vô Cực Tử bởi vì cứu mạng Tôn bà bà nên mới hôn mê bất tỉnh, Tiểu Long Nữ không nỡ nên mới phá lệ đưa hắn vào trong cổ mộ trị thương.

Tiểu Long Nữ nhìn thấy Vô Cực Tử tỉnh lại, đưa tay sờ sờ góc trán, xem hắn có bị sốt hay không, bàn tay nàng vừa chạm vào trán, Vô Cực Tử lập tức cảm thấy lạnh giá lạ thường, chỉ nghe Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói:

- Ngươi đã khỏi rồi, hãy mau rời đi.

Vô Cực Tử bắt gặp ánh mắt của Tiểu Long Nữ, cảm thấy đối phương thanh lệ tú nhã, càng nhìn càng ưa, chỉ là thần sắc lạnh lùng, giọng nói uyển chuyển nhưng tựa hồ không có một chút ấm áp, trong lòng bất giác nhớ đến biểu hiện của nàng lúc nhìn thấy Tôn bà bà sắp mất mạng, không khỏi có chút không nỡ, cảm xúc thương xót rối rắm xen lẫn một chút tình ý phức tạp, bèn giả bộ yếu ớt nói:

- Ta đã mất hết võ công, sợ rằng ra ngoài sẽ rất nguy hiểm. Cô nương có thể... có thể cho ta tá túc ở đây vài ngày được không?

Tiểu Long Nữ nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, quả nhiên hắn lúc này chẳng khác gì một người bình thường, nghĩ đến Vô Cực Tử bởi vì cứu mạng Tôn bà bà nên mới bị như vậy, bèn gật đầu đồng ý, lạnh lùng nói:

- Nơi này cơ quan phức tạp, ngươi đừng có đi lung tung, sau khi khôi phục thì phải lập tức rời đi.

Tiểu Long Nữ nói xong liền lập tức xoay người rời đi. Vô Cực Tử nhìn theo bóng lưng của Tiểu Long Nữ, tâm trạng có chút phức tạp, hắn không biết từ lúc nào đã phải lòng thiếu nữ băng thanh ngọc khiết, ngây thơ đơn thuần này rồi.

Hoạt Tử Nhân Mộ tuy gọi là mộ nhưng thực ra là một tòa thương khố cực kỳ rộng rãi ngầm dưới lòng đất, trước khi nổi dậy chống phá Đại Kim, Vương Trùng Dương đã điều động mấy ngàn nhân lực xây dựng mấy năm mới xong, cất giấu ở đây khí giới, lương thực, làm căn bản cho nghĩa quân, bên ngoài có hình dạng một ngôi mộ cổ để che tai mắt của quân Kim, lại sợ quân Kim tấn công vào mộ nên bên trong cũng bố trí vô số cơ quan xảo diệu để chống ngoại địch. Sau khi nghĩa quân thất bại, Vương Trùng Dương lui về ẩn cư ở đây, bởi vì bên trong cổ mộ có rất nhiều phòng, lối đi lắt léo, người ngoài vào trong sẽ rất dễ bị lạc đường.

Thời gian bảy ngày nhanh chóng qua đi, Tiểu Long Nữ nhìn thấy nội lực của Vô Cực Tử vẫn không có tiến triển gì, trong lòng bất nhẫn, bèn dẫn theo Vô Cực Tử đi đến khuê phòng của mình. Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng bám theo, Tiểu Long Nữ tú mỹ tuyệt luân, y phục trên người lại trắng như tuyết không lấm bụi trần, cứ ngỡ khuê phòng của nàng hẳn phải được thiết kế cực kỳ trang nhã, ai ngờ bước vào thì thấy bên trong hoàn toàn trống trải, chỉ có một tấm đá xanh dài làm giường, trên giường có trải một tấm đệm cỏ, một tấm vải màu trắng làm chăn, ngoài ra không còn vật gì khác nữa.

Tiểu Long Nữ đưa tay chỉ vào chiếc giường, thản nhiên nói:

- Ngươi cứ lên giường của ta mà nằm!

Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, lắp bắp nói:

- Như thế không nên, ta... ta...

Tiểu Long Nữ khẽ hừ một tiếng, cau mặt nói:

- Ngươi ở lại đây, ta bảo gì thì ngươi đều phải nghe theo. Nếu ngươi dám chống lệnh ta, ta sẽ lập tức giết ngươi.

Vô Cực Tử nhìn thấy Tiểu Long Nữ trẻ trung xinh đẹp mà lại làm bộ dữ tợn như vậy thì cũng không nói nữa, lập tức leo lên giường nằm, vừa nằm xuống giường đã cảm thấy lạnh thấu xương, nhìn sang Tiểu Long Nữ, tươi cười nói:

- Chiếc giường này kỳ quái lắm, hóa ra cô nương đang trêu chọc ta.

Tiểu Long Nữ khẽ hừ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Ai trêu chọc ngươi làm gì, chiếc giường nó vốn như thế. Chiếc giường này được chế tác từ một loại hàn ngọc cổ, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện nội công thượng thừa. Thứ hàn ngọc này là vật chí âm chí hàn trong thiên hạ, tổ sư bà bà phải tốn bảy năm tâm huyết, đến miền đất băng giá cực bắc, đào sâu qua lớp băng dày mấy trăm trượng mới lấy lên được. Nằm ngủ ở trên Hàn Ngọc Sàng mà tu luyện nội công, thì tâm hỏa tự thanh, lúc luyện công có thể tha hồ dũng mãnh tinh tiến, một năm tu luyện trên Hàn Ngọc Sàng bằng mười năm tu luyện bình thường đấy.

Vô Cực Tử lập tức hiểu ra, thì ra Tiểu Long Nữ chê hắn khôi phục nội lực quá chậm chạp, muốn hắn ở trên Hàn Ngọc Sàng tu luyện để có thể khôi phục nội lực nhanh chóng rồi còn rời khỏi Hoạt Tử Nhân Mộ. Tiểu Long Nữ làm sao có thể biết được Vô Cực Tử sớm đã khôi phục từ lâu, chỉ là hắn cẩn thận thu liễm khí tức nên nàng mới không phát giác ra được. Hàn Ngọc Sàng quả nhiên chính là chí bảo tu luyện, chỉ tiếc rằng Vô Cực Tử sớm đã tu luyện đến cảnh giới cao cấp nhất của thế giới này, tu vi không thể tăng tiến được nữa, nhưng chúng nữ nếu như có thể sử dụng Hàn Ngọc Sàng thì sẽ tiết kiệm được không ít thời gian tu luyện.

Chỉ thấy Tiểu Long Nữ lấy một sợi dây thừng, móc một đầu dây vào một chiếc đinh trên tường, dây kéo ngang qua trong buồng, móc đầu dây bên kia vào một chiếc đinh trên bức tường đối diện, sợi dây cách mặt đất một khoảng cao bằng một người. Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng nằm vắt ngang sợi dây, lấy sợi dây làm giường, sau đó tay trái nhẹ nhàng phẩy một cái, chưởng phong lập tức quạt tắt ngọn nến trong phòng.

Vô Cực Tử thong thả nằm trên Hàn Ngọc Sàng, ở trong bóng tối cũng không thấy gì, trong lúc bâng quơ bèn buột miệng hỏi:

- Long cô nương, cô nương thấy ta là người thế nào?

Tiểu Long Nữ không suy nghĩ nhiều, thẳng thắn nói:

- Ngươi tốt hay xấu thì quan hệ gì đến ta? Ta cũng không chán ghét ngươi. Cả đời ta ở trong Hoạt Tử Nhân Mộ, ai ta cũng không thương, ai ta cũng chẳng ghét.

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, cười khổ nói:

- Thế thì chán lắm. Cô nương đã đi ra ngoài bao giờ chưa?

Tiểu Long Nữ cũng không giấu diếm, trực tiếp nói:

- Ta chưa hề rời khỏi Chung Nam Sơn, bên ngoài bất quá cũng chỉ có núi có cây, chứ có gì hay?

Vô Cực Tử bất giác nhớ đến một người, chính là Vương Ngữ Yên, trước đây nàng cũng từng nói với hắn như vậy, thế giới bên ngoài chẳng có gì đáng xem cả, chỉ cần đi đến Thiếu Lâm Tự một chuyến cứu được Mộ Dung Phục thì sẽ lập tức trở về Mạn Đà Sơn Trang, nào ngờ sau đó lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng lại trở thành thê tử của hắn. Nghĩ đến đây, Vô Cực Tử kể lại bao nhiêu câu chuyện ly kỳ, biết bao trải nghiệm đáng nhớ trong đời cho Tiểu Long Nữ nghe, Tiểu Long Nữ mười tám năm nay chưa hề rời khỏi Chung Nam Sơn, nghe thấy lắm điều ly kỳ cổ quái ngoài kia thì cũng bất giác thở dài một hơi nhẹ nhàng.

Tiểu Long Nữ từ nhỏ được sư phụ và Tôn bà bà nuôi nấng dạy dỗ, mười tám năm chỉ bầu bạn với hai lão bà bà, hai người tuy đối với nàng rất tốt, chỉ do sư phụ muốn nàng luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, nên từ nhỏ đã bảo nàng phải gạt bỏ tất cả hỉ nộ ái ố, hễ thấy nàng khóc nàng cười, lập tức trách phạt rất nặng. Dù cho Tôn bà bà là người nhiệt tình, nhưng cũng không dám cản trở Tiểu Long Nữ tu luyện, khiến cho nàng có được tính khí lạnh lùng đơn độc. Vô Cực Tử thì lại chân thành nhiệt huyết, lời lẽ cử chỉ đương nhiên khác hẳn hai lão bà bà, Tiểu Long Nữ nghe Vô Cực Tử nói chuyện, tuy trong lòng biết là không nên, nhưng vẫn cứ trò chuyện với hắn không biết mệt mỏi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.