Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến Cố Đột Sinh

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Thời gian chậm rãi trôi qua, hết hạ sang thu, hết thu sang đông, thấm thoắt đã mấy tháng. Trong thời gian này, Vô Cực Tử lúc thì đi đến cấm địa tỷ thí võ công với Tiểu Long Nữ, lúc lại tá túc nghỉ ngơi, luận đạo chỉ điểm với các đạo sĩ của Toàn Chân Giáo tại Trùng Dương Cung, dù sao thì Vô Cực Tử cũng là nghĩa đệ của Chu Bá Thông, võ công lại còn cao cường thâm ảo, các đạo sĩ đương nhiên đối với hắn cung cung kính kính, bản thân cũng thu được lợi ích không nhỏ. Vô Cực Tử cũng biết được rằng Tiểu Long Nữ chính là chưởng môn đương nhiệm của Cổ Mộ Phái, đồng thời cũng tranh thủ sao chép những môn tuyệt học như Thiên La Địa Võng Thế, Mỹ Nữ Quyền Pháp, Ngọc Phong Châm, Ngọc Nữ Kiếm Pháp, Ngọc Nữ Tâm Kinh và Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, tất cả đều đã tu luyện đến Đỉnh Phong, lĩnh ngộ đối với tuyệt kỹ võ học thậm chí còn cao hơn Tiểu Long Nữ rất nhiều.

Thiên La Địa Võng Thế và Mỹ Nữ Quyền Pháp đều là những môn võ công nhập môn hết sức căn bản của Cổ Mộ Phái, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Trung Phẩm, còn Ngọc Phong Châm chính là thủ pháp ám khí độc môn của Cổ Mộ Phái, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm. Ngọc Phong Châm là loại kim châm mỏng manh như sợi tóc, được chế tác bằng sáu phần vàng và bốn phần thép, được tẩm qua chất độc của loài ong mật cực kỳ đặc biệt, khiến người trúng phải sẽ ngứa ngáy khó chịu, đau đớn vô cùng, nếu muốn hóa giải thì phải sử dụng mật ong đặc chế của Cổ Mộ Phái.

Ngọc Nữ Kiếm Pháp là môn kiếm pháp đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm của Cổ Mộ Phái, được sáng tạo ra cốt yếu là để khắc chế Toàn Chân Kiếm Pháp của Toàn Chân Giáo. Những chiêu thức trong Ngọc Nữ Kiếm Pháp đều có tên gọi giống hệt với Toàn Chân Kiếm Pháp nhưng lại khắc chế hoàn toàn, bất kể người sử dụng Toàn Chân Kiếm Pháp biến hóa chiêu thức thế nào đều không thể thoát khỏi kiếm chiêu của Ngọc Nữ Kiếm Pháp.

Ngọc Nữ Tâm Kinh chính là tuyệt học tối cao của Cổ Mộ Phái, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, chia làm ba chương chín tầng, tầng sau khó hơn tầng trước mấy lần, nếu không cẩn thận trong quá trình tu luyện thì sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, trong đó các tầng số lẻ gọi là Âm Tiến, các tầng số chẵn là Dương Thoái, ba tầng đầu của chương thứ nhất gọi là Tịnh Nữ Thiên, phân ra luyện ba bộ phận là tai, mũi, mắt, ba tầng tiếp theo của chương thứ hai gọi là Tố Nữ Thiên, phân ra luyện ba bộ phận là thể, thủ, túc, ba tầng cuối cùng của chương thứ ba gọi là Ngọc Nữ Thiên, phân ra luyện ba bộ phận là tâm, khí, ý. Khi tu luyện nội công của Ngọc Nữ Tâm Kinh thì cần phải có hai người cùng nhau luyện tập, môn nội công này đi từ bàng môn tả đạo nên khi luyện tập phải cởi bỏ hết quần áo trong lúc luyện công, nếu không khí nóng trong cơ thể phát ra sẽ chạy ngược vào trong, tẩu hỏa nhập ma, chết ngay tức khắc, nhưng một khi luyện thành Ngọc Nữ Tâm Kinh thì sẽ thoát thai hoán cốt, sức mạnh của tất cả bộ phận đều sẽ tăng lên rất nhiều.

Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp chính là võ học tối thượng của Ngọc Nữ Tâm Kinh, đồng thời cũng là bộ kiếm pháp chí cao của Cổ Mộ Phái, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ. Môn kiếm pháp này cần có hai người thì mới kích hoạt được, một người dùng Toàn Chân Kiếm Pháp, một người dùng Ngọc Nữ Kiếm Pháp phối hợp với nhau tạo thành một bộ song kiếm hợp bích dành cho một đôi tình lữ, nhưng kiếm pháp tung hoành là khách, kề vai đánh địch mới là chủ, mỗi chiêu thức đều sẽ phối hợp nhau, chiếu cố lẫn nhau, tình ý triền miên tha thiết.

Vô Cực Tử vốn tu luyện Hỗn Độn Kinh nghịch thiên, ngộ tính siêu phàm thoát tục, không cần lo lắng đến chuyện tẩu hỏa nhập ma, một mình tu luyện cũng có thể lĩnh ngộ được Ngọc Nữ Tâm Kinh, lại thêm học được kỹ năng nhất tâm nhị dụng, một tay dùng Ngọc Nữ Kiếm Pháp, một tay dùng Toàn Chân Kiếm Pháp, rất nhanh liền lĩnh ngộ được tinh hoa võ học ẩn chứa bên trong Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp. Vô Cực Tử trò chuyện với Tiểu Long Nữ, cũng biết được rằng sư tổ của nàng tên là Lâm Triêu Anh, quả thật thời ấy đương kim thiên hạ có thể sánh ngang với Vương Trùng Dương cũng chỉ có nàng, hai người ai cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, lại yêu thương lẫn nhau, thế nhưng kẻ thì xuất gia làm đạo sĩ, người lại chôn vùi cả đời trong cổ mộ, sáng tạo ra những môn võ công lợi hại chỉ để khắc chế đối phương, thật khiến người ta không khỏi tiếc nuối.

Một ngày này, Vô Cực Tử đang tỷ thí võ công với Tiểu Long Nữ, chợt thấy một bà lão khuôn mặt xấu xí, mọc đầy mụn cơm dẫn theo một đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi hớt hải chạy đến. Bà lão tuy tướng mạo xấu xí nhưng lại hàm chứa một sự ôn nhu hiền từ, chính là nha hoàn của sư phụ Tiểu Long Nữ, gọi là Tôn bà bà, từ ngày sư phụ qua đời thì cũng chỉ có Tôn bà bà ở trong cổ mộ bầu bạn với Tiểu Long Nữ. Đứa trẻ đi cùng với Tôn bà bà thì lại thần sắc hoảng hốt xen lẫn một chút lém lỉnh, Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, bởi vì đứa trẻ này chính là Dương Quá.

Dương Quá lúc này thương tích đầy mình, xem ra nó đã miễn cưỡng xông vào cấm địa, đã bị đàn ong mật ở quanh đây đốt bị thương, cũng may là Tôn bà bà đã cho nó uống thuốc giải nên cũng không có nguy hiểm gì, chỉ thấy Tôn bà bà lấy khăn lau nước mắt cho Dương Quá, an ủi nói:

- Hài tử ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Chỉ lát nữa là sẽ hết đau thôi.

Tôn bà bà càng dỗ dành, Dương Quá càng khóc nức nở, Vô Cực Tử chậm rãi bước đến, quan tâm hỏi:

- Dương Quá, tại sao ngươi lại tới đây? Tại sao lại bị thương đến nông nỗi này?

Dương Quá thân thể ngoại trừ vết ong đốt ra thì còn rất nhiều vết bầm tím, xem ra đã bị người khác đả thương. Vô Cực Tử vừa hỏi vừa trị thương cho Dương Quá, Tôn bà bà cũng bước vào cổ mộ lấy ra mấy cái bánh, luôn miệng thúc giục nó ăn, Dương Quá ăn hết mấy cái bánh, sau đó đem nguyên do kể lại một mạch từ đầu chí cuối. Dương Quá vốn khéo mồm khéo miệng, kể về cảnh ngộ của mình lại khiến cho người nghe phải mủi lòng thương xót.

Thì ra Khâu Xử Cơ nhớ lại hồi trước dạy võ công cho Dương Khang, để cho y sống trong nhung lụa ở vương phủ, cuối cùng y lại phạm phải sai lầm lớn, nên lần này đối với Dương Quá quản giáo rất chặt chẽ, để cho thằng bé khỏi lặp lại sai lầm của cha nó. Khâu Xử Cơ tuy bề ngoài nghiêm nghị, nhưng nội tâm lại rất hiền từ, vốn có ý tốt, nhưng Triệu Chí Kính lại là một kẻ tâm địa hẹp hòi, lần trước y bị Quách Tĩnh đánh cho tơi tả, nên liền trút hết giận dữ lên người Dương Quá. Lúc này Khâu Xử Cơ lại có việc phải đi xa, Mã Ngọc thì lại tính tình hiền lành, Dương Quá biết rằng dù có mách với Mã Ngọc thì y cũng chỉ trách cứ Triệu Chí Kính vài câu là cùng, e rằng Triệu Chí Kính lại tìm cách hành hạ nó, đành chờ Khâu Xử Cơ trở về sẽ hay.

Khâu Xử Cơ đi rồi, Triệu Chí Kính lại càng không kiêng nể gì, không những tàn nhẫn đánh đập Dương Quá, ngay cả võ công cũng không chịu dạy Dương Quá tử tế, y chỉ truyền thụ một chút khẩu quyết nội công nhập môn của Toàn Chân Giáo, còn cách tu luyện thực tế ra sao thì lại không nói một lời, vì vậy Dương Quá nội công võ nghệ chẳng khác gì khi mới lên núi. Đến ngày các đệ tử của Toàn Chân Giáo hội họp so tài với nhau, kiểm tra sự tiến bộ của từng người, Dương Quá lại bị người ta đánh cho thất bại thảm hại, lại bị Triệu Chí Kính hung hăng giáo huấn cho một trận. Các đệ tử của Toàn Chân Giáo phần đông đều là người lương thiện, nhưng vì Quách Tĩnh lần trước lên Chung Nam Sơn đánh cho bọn họ một trận đại bại, đắc tội với rất nhiều người, vậy nên có một số đạo sĩ giận cá chém thớt, giận lây sang Dương Quá, chỉ mong nó gặp chuyện này chuyện nọ, tuy chưa hẳn là ác ý, nhưng bớt được chút ấm ức trong lòng thì cũng là chuyện thường tình. Dương Quá tủi thân trong lòng, cứ cắm đầu chạy, trong lúc vô tình liền chạy đến đây, cũng may mọi người kịp thời phát hiện, nếu không thì nó nhất định sẽ bị bầy ong hành hạ đến chết.

Tôn bà bà sống trong cổ mộ đã mấy chục năm, không giao thiệp với người ngoài, nhìn thấy Dương Quá diện mạo tuấn tú, cử chỉ lễ độ, thì trong bụng rất vui thích, biết được cảnh ngộ của nó thì không ngớt thở dài, kéo Dương Quá vào lòng nói:

- Hài tử ngoan, tội nghiệp cho con!

Tiểu Long Nữ thong thả đứng dậy, lạnh nhạt nói:

- Thương thế của ngươi không sao cả, Tôn bà bà hãy đưa nó sang bên đó!

Tôn bà bà và Dương Quá cùng sững sờ, Dương Quá cuống quýt kêu lên:

- Đệ tử không về, có chết cũng không trở về bên đó!

Tôn bà bà khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Cô nương, đứa bé này nếu trở về Trùng Dương Cung, sư phụ của nó sẽ lại gây khó dễ cho nó.

Tiểu Long Nữ vẫn không lay động, nhàn nhạt nói:

- Bà bà mang theo một bình mật ong rồi đưa nó sang bên đó, bảo sư phụ của nó đừng gây khó dễ cho nó, lão đạo sĩ sẽ không trái lời.

Giọng nói của Tiểu Long Nữ rất uy nghiêm, khiến cho người ta khó lòng phản kháng, Tôn bà bà thở dài một hơi, đã biết tính nàng, có nói thêm cũng vô ích, chỉ nhìn Dương Quá, ánh mắt đầy vẻ thương hại, Dương Quá lập tức đứng phắt dậy, vái ba người một vái nói:

- Đa tạ mọi người trị thương cho con, đệ tử đi đây!

Tôn bà bà không khỏi có chút sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi đi đâu thế?

Dương Quá ngẩn người giây lát, cười khổ nói:

- Thiên hạ rộng lớn, đi đâu chẳng được.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói:

- Hay là để ta dẫn ngươi quay về Trùng Dương Cung, Toàn Chân Giáo với ta cũng có một chút quan hệ, đảm bảo sẽ có không có người dám bắt nạt ngươi nữa đâu.

Dương Quá đưa mu bàn tay chùi mắt, căm ghét nói:

- Đệ tử không cần, đệ tử có chết cũng không quay về chỗ bọn đạo sĩ thối tha nữa đâu.

Tôn bà bà cố gắng thuyết phục Tiểu Long Nữ mãi mà nàng vẫn không chịu đồng ý cho Dương Quá ở lại cổ mộ, trong lòng có chút tự ái, lại thấy Dương Quá đáng thương, nhiệt huyết dâng lên nói:

- Hài tử, người khác không cần ngươi, nhưng ta lại thích ngươi. Ngươi hãy đi theo ta, dù ở đâu, bà bà cũng sẽ ở bên cạnh ngươi.

Dương Quá mừng rỡ nắm lấy tay Tôn bà bà, hai người nhanh chóng rời đi. Tôn bà bà bởi vì tự ái nên cũng chẳng buồn quay lại cổ mộ lấy đồ đạc, đưa tay sờ túi, thấy một cái lọ mật ong, nhớ rằng Triệu Chí Kính đuổi theo Dương Quá đến đây cũng bị bầy ong đốt phải, lão đạo sĩ thối tha này tuy tàn ác nhưng cũng chưa đáng tội chết, nếu y không uống thứ mật này thì khó tránh hậu hoạn vô cùng, bèn dắt Dương Quá đi về phía Trùng Dương Cung.

Dương Quá thấy Tôn bà bà đi gần tới Trùng Dương Cung thì giật mình hỏi:

- Bà bà, mình còn đến đây làm gì?

Tôn bà bà khẽ hừ một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Đưa giải dược cho gã sư phụ thối tha của ngươi.

Hai người chẳng mấy chốc đã tới trước cửa đạo quán, Tôn bà bà nhảy lên bờ tường, đang định nhảy xuống sân thì giữa đêm khuya tĩnh mịch bỗng nhiên tiếng chuông vang lên dồn dập gấp gáp. Toàn Chân Giáo là một đại tông phái trong võ lâm, bố trí canh phòng nghiêm mật dị thường, phát hiện có kẻ xâm nhập thì lập tức cảnh báo truyền tin, chúng đệ tử trong cung xông ra chia nhau nghênh địch.

Tôn bà bà khẽ hừ một tiếng, cao giọng nói:

- Triệu Chí Kính, mau ra đây, ta có lời muốn nói với ngươi.

Một vị đạo sĩ đạo sĩ bước ra từ trong đại điện, y tên là Trương Chí Quang, chính là đệ tử của Hác Đại Thông, Trương Chí Quang chắp tay hỏi:

- Đêm hôm khuya khoắt xông vào tệ giáo, có gì chỉ giáo?

Tôn bà bà lấy ra cái lọ mật ong, khinh khỉnh nói:

- Đây là thuốc trị độc của bầy ong, hãy nhận lấy đi!

Tôn bà bà nói xong liền ném cái lọ mật ong đi, Trương Chí Quang giơ tay đón lấy, bán tín bán nghi, lớn giọng hỏi:

- Bần đạo làm sao biết được bà bà có hảo tâm hay địch ý, đây là giải dược hay độc dược? Bà bà đã làm cho Triệu sư huynh khổ sở như thế, sao tự dưng lại tốt bụng như vậy?

Tôn bà bà nghe Trương Chí Quang nói vậy, hóa ra hảo tâm của mình lại biến thành ý xấu hạ độc hại người, trong lòng không thể nén nổi giận dữ, bèn đặt Dương Quá xuống đất, vọt tới cướp lại cái lọ mật ong, mở nút lọ ra, quay sang nhìn Dương Quá, bực mình nói:

- Quá Nhi, há miệng ra!

Dương Quá không rõ dụng ý của Tôn bà bà nhưng cũng vâng lời há miệng, Tôn bà bà dốc hết chỗ mật trong lọ vào miệng Dương Quá, hừ lạnh nói:

- Thế này thì khỏi phải nghi ngờ. Quá Nhi, chúng ta đi thôi!

Trương Chí Quang lúc này mới hối hận rằng lẽ ra không nên nghi ngờ như vậy, vội vàng đến chắn trước mặt, dang hai tay ra, tươi cười nói:

- Bần đạo nói đùa một câu, lão tiền bối hà tất nóng nảy như thế? Đôi bên lại là láng giềng nhiều năm, dù sao cũng có tình nghĩa... Xin lão tiền bối ban cho giải dược.

Tôn bà bà ghét lời giảo hoạt, cử chỉ khiếm nhã của đối phương, cười khẩy nói:

- Giải dược chỉ có một lọ, muốn thêm cũng chẳng có đâu. Thương thế của Triệu Chí Kính, ngươi hãy tự mình nghĩ cách chữa trị cho hắn!

Tôn bà bà phẩy ngược bàn tay lại một cái, hằn học nói:

- Ngươi bất kính với tiền bối, cái này là để giáo huấn!

Tôn bà bà xuất thủ cực nhanh, Trương Chí Quang không kịp né tránh, nghe bốp một tiếng, má của y bị trúng đòn, cảm thấy cực kỳ nóng rát, dị biến bỗng nhiên phát sinh, các đạo sĩ vội vàng xông đến bao vây Tôn bà bà và Dương Quá, trong chúng đạo sĩ có người cất giọng nói:

- Ta đi bẩm báo chưởng giáo sư bá để người xử lý.

Lúc này Mã Ngọc đang bế quan tĩnh tu ở một tịnh thất nhỏ sau núi, cách đây hơn mười dặm, mọi sự vụ của Toàn Chân Giáo đều giao cho Hác Đại Thông xử lý, sự việc nghiêm trọng liên quan đến danh dự của Toàn Chân Giáo, phải do chưởng giáo đích thân chủ trì mới được. Trương Chí Quang bị Tôn bà bà tát cho một cái, trong cơn thịnh nộ không kịp suy xét, lập tức huy động chúng đạo sĩ thi triển Thiên Cương Bắc Đẩu Trận xông về phía trước, thế trận dần dần thu hẹp, mắt thấy Tôn bà bà chỉ còn cách bó tay chịu trói, nào ngờ bảy đạo sĩ tấn công chỉ còn cách Tôn bà bà ba bước, mà đối phương vẫn múa kiếm phòng thủ chặt chẽ dị thường, không ai có thể tiến lại gần được, tình thế giằng co hết sức ác liệt.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.