Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Long Nữ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử hết sức hứng thú, cất giọng hỏi:

- Không biết nữ tử kia có để lại truyền nhân hay chăng?

Khâu Xử Cơ bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chậm rãi nói:

- Rắc rối chính là ở chỗ này. Vị tiền bối kia bình sinh không thu đệ tử, chỉ có một nha hoàn hầu cận, bao nhiêu võ công kinh nhân đều truyền thụ cả cho nha hoàn. Nha hoàn ấy không đặt chân vào chốn giang hồ, dĩ nhiên không ai hay biết, nhưng nàng có thu nhận hai đệ tử, một người họ Lý, trên giang hồ vẫn hay gọi là Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu.

Quách Tĩnh lập tức ồ lên một tiếng, ngạc nhiên nói:

- Lý Mạc Sầu tính nết tàn độc thì ra lại có xuất thân như vậy.

Khâu Xử Cơ không khỏi có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi đã gặp Lý Mạc Sầu rồi sao?

Quách Tĩnh khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Đệ tử chưa gặp mặt, chỉ thấy mấy nạn nhân bị nàng hạ sát vô cùng tàn bạo, xem ra còn ác độc hơn Thiết Thi Mai Siêu Phong ngày trước.

Vô Cực Tử khẽ ho một tiếng, Quách Tĩnh quên mất Mai Siêu Phong chính là đệ tử của Hoàng Dược Sư, cũng xem như là sư tỷ của Vô Cực Tử, chỉ thấy Khâu Xử Cơ cười khổ nói:

- Ngươi không đả thương nàng cũng là cái hay, nếu không thì sẽ hết sức phiền toái. Sư muội của Lý Mạc Sầu họ Long...

Quách Tĩnh không khỏi có chút chột dạ, vội vàng hỏi:

- Có phải là thiếu nữ họ Long hay không?

Khâu Xử Cơ mặt hơi biến sắc, sửng sốt hỏi:

- Ngươi cũng gặp nàng rồi sao? Vì chuyện gì thế?

Quách Tĩnh khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Đệ tử chưa hề gặp nàng, chỉ là khi lên núi, đệ tử cứ bị các vị đạo huynh chửi là yêu nhân dâm tặc, bảo rằng đệ tử vì thiếu nữ họ Long mà đến...

Khâu Xử Cơ cười lớn sảng khoái rồi tiếp tục nói:

- Thiếu nữ họ Long tên thật là gì, người ngoài chẳng ai hay biết. Đám người kia gọi nàng là Tiểu Long Nữ, hôm nay là ngày nàng tròn mười tám tuổi.

Mười tám năm trước, vào một đêm nọ, bên ngoài Trùng Dương Cung bỗng nhiên lại có tiếng khóc trẻ con, mọi người vội vàng ra xem, chỉ thấy một đứa bé sơ sinh còn quấn tã đặt dưới đất. Trùng Dương Cung nhận nuôi một đứa bé sơ sinh dĩ nhiên là không tiện chút nào, song người tu hành lấy từ bi làm gốc, cũng không thể bỏ mặc đứa bé tự sinh tự diệt. Đúng lúc này, vị nha hoàn sống trong Hoạt Tử Nhân Mộ đột nhiên từ hậu sơn đi tới, nhìn thấy đứa bé đáng thương liền đến nhận nuôi, mọi người chẳng mong gì hơn, bèn giao đứa bé cho nàng.

Vị nha hoàn kia truyền thụ võ công cho hai đệ tử, nhận thấy bản tính của Lý Mạc Sầu độc ác tàn bạo, bèn bảo rằng nàng học nghệ đã thành, có thể hạ sơn được rồi. Khi sư phụ vẫn còn sống, Lý Mạc Sầu tuy hành sự độc ác nhưng vẫn có vài phần kiêng dè, thế nhưng đến khi sư phụ qua đời thì nàng liền mượn cớ viếng tang, xông vào lục lọi cổ mộ xem có bí kíp võ công nào để lại hay không, nào ngờ bên trong cổ mộ bố trí rất nhiều cơ quan xảo diệu, Lý Mạc Sầu phí bao tâm cơ nhưng vẫn trọng thương, nếu không có sư muội hảo tâm chữa trị thì có lẽ đã mất mạng tại chỗ. Lý Mạc Sầu biết lợi hại đành rút lui, nhưng vẫn không cam tâm, mấy phen lọt vào nhưng đều thất bại chua cay.

Lý Mạc Sầu đem lòng oán hận, biết rằng sư phụ thiên vị, để dành công phu thượng thừa truyền cho sư muội, bèn loan tin rằng Tiểu Long Nữ vừa tròn mười tám tuổi sẽ ở Hoạt Tử Nhân Mộ tỷ võ chiêu thân, nếu có ai thắng được nàng, chẳng những Tiểu Long Nữ sẽ lấy người đó làm chồng, bao nhiêu kỳ trân dị bảo, bí kíp võ công có trong cổ mộ cũng sẽ đem tặng hết. Mọi người vốn không biết Tiểu Long Nữ là người như thế nào, nhưng nghe Lý Mạc Sầu loan tin khắp nơi rằng sư muội của nàng có diện mạo xinh đẹp hơn mình rất nhiều, mà Lý Mạc Sầu vốn là một mỹ nhân hiếm có trong võ lâm, sư muội còn đẹp hơn thì quả là hấp dẫn. Trên giang hồ có vô số kẻ say mê Lý Mạc Sầu, nhưng nàng không ưng ai hết, kẻ nào hơi tỏ ra vô lễ thì nàng liền hạ độc thủ, bây giờ nghe nói sư muội của nàng xinh đẹp bội phần, lại còn công khai tỷ võ chiêu thân, thì ai mà chẳng muốn tới thử một phen?

Trong đám người đến cầu thân có hai tên nổi bật nhất là Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô, Đạt Nhĩ Ba đã xuất gia nên chắc là y đến giúp sư đệ một tay, bọn họ kẻ thì ham mê nhan sắc của Tiểu Long Nữ, kẻ lại mưu đồ bảo vật võ công trong Hoạt Tử Nhân Mộ, cuối cùng có đến hơn một trăm tên kéo lên Chung Nam Sơn. Đại trận của Toàn Chân Giáo vốn có thể quét sạch địch nhân ngay dưới chân núi, nào ngờ lại có chuyện nhầm lẫn với Quách Tĩnh nên mới để cho địch nhân đốt phá hậu viện của Trùng Dương Cung.

Đúng lúc này, phía tây đột nhiên vang lên tiếng tù và rền rĩ, chỉ thấy Khâu Xử Cơ tức giận nói:

- Nghiệt chướng, nghiệt chướng! Tĩnh Nhi, tên gian tặc kia ước hẹn với ngươi mười năm, vọng tưởng trong thời gian này hắn có thể tha hồ hoành hành bá đạo còn ngươi thì lại không tiện can thiệp. Hừ, thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Chúng ta đi thôi!

Khâu Xử Cơ nói xong liền đi như bay xuống núi, Vô Cực Tử và Quách Tĩnh vội vàng theo sau. Chẳng mấy chốc mà ba người đã tới lưng núi, chỉ thấy trước mặt là một cánh rừng lớn, ngoài bìa rừng đứng lố nhố hơn một trăm người, chính là bọn yêu tà ban nãy vây đánh Trùng Dương Cung. Mọi người bèn nấp sau một vách đá quan sát động tĩnh, chỉ thấy Hoắc Đô đang thổi tù và, Đạt Nhĩ Ba tay trái cầm một cái chày màu vàng gõ vào chiếc vòng vàng đeo bên cổ tay phải, phát ra tiếng canh canh hòa với tiếng tù và, ép Tiểu Long Nữ phải ra gặp mặt.

Hoắc Đô đặt chiếc tù và xuống, lớn giọng nói:

- Tiểu vương Mông Cổ Hoắc Đô kính mừng sinh thần Tiểu Long Nữ!

Lời nói vừa dứt, trong rừng có ba tiếng đàn tình tính tang, tựa hồ Tiểu Long Nữ gảy đàn trả lời, Hoắc Đô cả mừng nói:

- Nghe nói Long cô nương dương ngôn thiên hạ, hôm nay tỷ võ chiêu thân, tiểu vương bất tài, cũng đến lĩnh giáo!

Bỗng nghe tiếng đàn bật mạnh, có ý giận dữ, bọn yêu tà không hiểu âm luật nhưng cũng đoán tiếng đàn có ý đuổi khách, Hoắc Đô cười khẽ nói:

- Tiểu vương gia thế tôn quý, tư mạo chẳng phải tầm thường, đôi bên xứng đôi vừa lứa, cô nương là hiệp nữ đương thời, khỏi cần phải thẹn thùng đâu.

Lời nói vừa dứt, tiếng đàn càng bật cao hơn, tựa hồ có ý chỉ trích, Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba nhìn nhau một cái, Đạt Nhĩ Ba gật đầu, Hoắc Đô thong thả nói:

- Cô nương đã không chịu ra, tiểu vương đành vào trong vậy.

Hoắc Đô khẽ vung tay, sải bước tiến vào trong rừng, bọn yêu tà ào ào theo sau như ong vỡ tổ, Khâu Xử Cơ cùng với Vô Cực Tử và Quách Tĩnh đang định xông tới, chợt nghe mọi người kêu la chạy thục mạng ra khỏi cánh rừng. Chỉ thấy mấy chục người vắt chân lên cổ mà chạy, sau đó Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba cũng cắm đầu chạy ra, dáng điệu thảm hại gấp mấy lần so với lần trước rút khỏi Trùng Dương Cung, theo sau là một bầy ong màu trắng giống như khói đặc tràn tới, mười mấy người bị ong đốt trúng thì đều đau đớn kêu la như bị chọc tiết.

Nhìn thấy thế công hung mãnh của bầy ong, Quách Tĩnh định quay đầu chạy, chợt thấy Khâu Xử Cơ hít hơi vào đan điền rồi há miệng thổi mạnh về phía bầy ong, bầy ong đang tràn tới bỗng nhiên phát hiện có luồng gió mạnh thổi đến thì vội vàng dạt ra. Quách Tĩnh cũng bắt chước làm theo, hai người tạo ra một luồng gió khá mạnh, bầy ong không chịu nổi, mấy trăm con phải tránh sang hai bên, bay đi đuổi theo đám người Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba.

Mười mấy kẻ lăn lộn dưới đất kêu như cha chết mẹ chết, đau đớn nói:

- Tiểu nhân đã biết lỗi rồi, xin Tiểu Long Nữ tiên cô tha mạng!

Quách Tĩnh vô cùng sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Mấy tên kia toàn là bọn tham sống sợ chết, nhưng có bị chặt chân chặt tay cũng không kêu la khiếp đến thế. Bầy ong này thật lợi hại!"

Chỉ nghe trong rừng cây vọng ra mấy tiếng đàn, rồi trên các ngọn cây có một làn hơi trắng nhạt lan tỏa hương hoa thơm ngọt. Lát sau thì tiếng vo vo từ xa lại gần, bầy ong ngửi thấy mùi thơm bay trở lại, thì ra là Tiểu Long Nữ đốt hương gọi ong về.

Khâu Xử Cơ là láng giềng của Tiểu Long Nữ mười tám năm mà không hề biết nàng có bản sự đó, vừa thán phục vừa thích thú nói:

- Sớm biết cô nương thần thông quảng đại như thế, chúng ta cũng không cần nhiều chuyện.

Chợt nghe tiếng đàn trong rừng cây chậm lại, dìu dặt khoan hòa như thể cảm tạ tình nghĩa, Khâu Xử Cơ sảng khoái cười lớn, Quách Tĩnh nhìn thấy mười mấy người kia kêu la thảm thiết, bất đắc dĩ nói:

- Đạo trưởng, mấy người này chúng ta nên xử lý như thế nào đây?

Khâu Xử Cơ khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Long cô nương ắt sẽ có cách xử trí, chúng ta đi thôi!

Khâu Xử Cơ chợt nhận ra gì đó, buột miệng hỏi:

- Tĩnh Nhi, Tiêu huynh đệ đi đâu rồi?

Mười năm thấm thoắt trôi qua, Khâu Xử Cơ lúc này tóc mai đã bạc, còn Vô Cực Tử dung mạo vẫn không thay đổi, nhưng y vẫn quen miệng gọi Vô Cực Tử là "Tiêu huynh đệ", chỉ thấy Quách Tĩnh cười khổ một tiếng, chỉ tay về phía cánh rừng nói:

- Đạo trưởng, Tiêu đại ca vào trong rừng rồi.

Vô Cực Tử chậm rãi rảo bước vào trong cánh rừng, đi được một đoạn thì thấy một tấm bia đá, bên trên có khắc bốn chữ "Ngoại nhân dừng bước!", bèn dừng chân chắp tay, vân đạm phong khinh nói:

- Tổ sư quý phái là bậc nữ trung hào kiệt, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay đến đây xin được lĩnh giáo vài chiêu.

Vô Cực Tử đã gọi mấy lần nhưng cánh rừng vẫn tĩnh lặng như tờ, chợt nghe trong rừng có tiếng vo ve êm tai, một bầy ong trắng từ các kẽ lá bay ào ào tới. Thế nhưng bầy ong đều bị bức tường niệm lực của Vô Cực Tử giữ lại bên ngoài, cả đám đều bị dính chặt, cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng vẫn không được.

Đúng lúc này, một thiếu nữ tầm mười bảy, mười tám tuổi mặc bộ đồ lụa trắng đột nhiên bước đến, tưởng như thân hình ở trong sương mù, ngoại trừ mái tóc đen nhánh thì toàn thân trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú mỹ miều, chỉ có điều là da dẻ trắng xanh, thiếu chút sắc hồng sức sống. Thiếu nữ áo trắng này chính là Tiểu Long Nữ, chủ nhân của Hoạt Tử Nhân Mộ, có lẽ bởi vì sống lâu ở trong cổ mộ không có ánh nắng, nội công tu luyện lại đi theo con đường khắc chế tâm ý, nên nàng trông trẻ hơn các thiếu nữ cùng trang lứa tới mấy tuổi.

Vô Cực Tử bắt gặp ánh mắt của Tiểu Long Nữ, cảm thấy thiếu nữ thanh lệ tú nhã, càng nhìn càng ưa, nhưng thần sắc lạnh lùng, đúng là thanh khiết như băng tuyết, thật chẳng biết nàng mừng hay giận, buồn hay vui, chợt nghe Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói:

- Ngươi là người nào? Đến đây làm gì?

Vô Cực Tử nghe thanh âm tựa hồ không có một chút ấm áp thì thoáng sửng sốt, khẽ chắp tay, chân thành nói:

- Tại hạ họ Tiêu tên Lục, vốn ngưỡng mộ phong thái hiệp nữ của tổ sư quý phái, nên mới đến đây bái phỏng, tuyệt đối không có ác ý gì đâu.

Tiểu Long Nữ khẽ lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Tổ sư bà bà đã mất lâu rồi, ngoại nhân không thể tiến vào cổ mộ. Nơi này không phải là chỗ ngươi nên đến, hãy mau mau rời đi.

Giọng nói của Tiểu Long Nữ rất là uy nghiêm lạnh nhạt, khiến cho người ta khó bề phản kháng, chỉ là dường như nàng ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên nói năng cứ thẳng thắn một mạch, nghĩ gì nói nấy, Vô Cực Tử chắp tay nói:

- Tại hạ chỉ muốn tỷ thí vài chiêu với cô nương, điểm đến là dừng, tuyệt đối không có ý đồ gì khác.

Tiểu Long Nữ thong thả thò tay vào túi lấy ra một vật màu trắng, chính là hai cái bao tay bằng lụa, nàng đeo bao tay vào rồi thản nhiên nói:

- Ngươi động thủ đi.

Vô Cực Tử khẽ đưa tay về phía Tiểu Long Nữ, khách khí nói:

- Xin mời cô nương ra chiêu.

Tiểu Long Nữ cũng không nhiều lời, tay trái hất nhẹ một cái, một dải lụa trắng bỗng nhiên bật ra, bổ thẳng tới trước mặt Vô Cực Tử. Sự việc vô thanh vô tức, trước đó không hề có dấu hiệu gì báo trước, chỉ thấy cuối dải lụa trắng buộc một quả cầu màu vàng, Vô Cực Tử nhìn thấy đối phương xuất chiêu thần tốc, binh khí thì lại cực kỳ độc đáo, trong lúc nhất thời cũng chỉ nhẹ nhàng thi triển Lăng Hư Ngự Không Bộ xuất quỷ nhập thần né tránh công kích.

Tiểu Long Nữ hai tay cùng phất, hai dải lụa trắng giống như hai con rắn ngoằn ngoèo phóng ra, nàng võ công tuy cao nhưng tựa hồ chưa bao giờ lâm địch tiếp chiến, nên khả năng ứng biến cũng không linh hoạt cho lắm. Dưới ánh trăng chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng, một đạo sĩ áo xám, dải lụa bay như cầu vồng, thân pháp xuất quỷ nhập thần, một bên má hồng tóc đen, một bên anh tuấn tóc bạc, càng giao đấu càng kịch liệt, chỉ là công kích của Tiểu Long Nữ từ đầu đến cuối thủy chung vẫn không thể chạm vào vạt áo của Vô Cực Tử được.

Hai dải lụa trắng của Tiểu Long Nữ cứ uốn lượn như linh xà, điều chuyển như ý, hai quả cầu vàng lại không ngừng phát tiếng coong coong, khiến cho người ta kinh tâm động phách. Vô Cực Tử khẽ đưa tay bắt lấy hai dải lụa trắng, Tiểu Long Nữ khẽ vận nội công giằng ra, hai luồng nội lực hùng hậu khẽ chạm vào nhau, hai dải lụa trắng trực tiếp rách thành nhiều mảnh.

Tiểu Long Nữ thoáng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, lao nhanh như bay về phía Vô Cực Tử, đôi bao tay mỏng mảnh dệt bằng tơ lụa trong tay Tiểu Long Nữ chính là một thứ binh khí sắc bén do sư tổ của nàng truyền lại, gọi là Kim Ti Thủ Sáo, có thể gia tăng uy lực chiêu thức cực kỳ lợi hại. Tiểu Long Nữ đánh ra Thiên La Địa Võng Thế về phía Vô Cực Tử, một thân khinh công cao cường phối hợp với chưởng pháp linh hoạt phi phàm, thoạt trông cũng rất tinh diệu, nhưng rất nhanh liền bị Vô Cực Tử sử dụng Càn Khôn Chuyển Di Thủ hóa giải chiêu thức.

Tiểu Long Nữ lập tức biến chiêu, vung tay đánh ra Mỹ Nữ Quyền Pháp, toàn là chiêu số sát chiêu cực kỳ lợi hại, lúc thì kiều mị uyển chuyển, lúc lại đứng sững nghiêm nghị, thần thái biến ảo hết sức kỳ dị khôn lường. Vô Cực Tử cũng không né tránh, một tay đánh ra Không Minh Quyền, một tay đánh ra Đại Phục Ma Quyền, nhất tâm nhị dụng, trực tiếp đánh tan quyền thế của Tiểu Long Nữ.

Vô Cực Tử nhìn thấy Tiểu Long Nữ thần sắc không tốt, xem ra đã dần xuống sức, cũng không cưỡng ép động thủ, chỉ nhẹ nhàng nói:

- Cô nương đã mệt rồi, chúng ta dừng tay thôi, ngày mai ta sẽ lại đến lĩnh giáo.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.