Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái Sư Cầu Đạo

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử lúc này cũng thong thả dẫn theo Dương Quá tiến vào bên trong đại điện, mọi người khách khí nói chuyện mấy câu, Quách Tĩnh khẽ vẫy tay gọi Dương Quá, mỉm cười nói:

- Quá Nhi, mau bái kiến tổ sư gia.

Dương Quá lè lưỡi, lập tức khấu đầu với ba người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ và Vương Xử Nhất, đi đến trước mặt Doãn Chí Bình, lại thấy người này còn trẻ, bèn quay sang nhìn Quách Tĩnh hỏi:

- Vị này không phải là tổ sư gia, điệt nhi không cần khấu đầu đâu nhỉ?

Quách Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói:

- Vị này là Doãn sư bá, mau khấu đầu.

Dương Quá trong lòng không chịu, nhưng cũng đành phải khấu đầu với Doãn Chí Bình, sau đó lại tới ba vị đạo sĩ trung niên còn lại, khấu đầu hành lễ xong xuôi, chợt thấy Vương Xử Nhất tươi cười nói:

- Tĩnh Nhi, đứa bé này là nhi tử của ngươi đó ư? Trông nó thông minh lém lỉnh chẳng hề giống ngươi chút nào.

Quách Tĩnh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Không phải đâu, Quá Nhi là nhi tử của nghĩa đệ Dương Khang, khi phụ thân nó mất, nó vẫn còn ở trong bụng mẹ đấy ạ.

Khâu Xử Cơ nghe thấy hai tiếng "Dương Khang" thì nhìn kỹ Dương Quá, quả nhiên mặt mũi thằng bé có nhiều nét hao hao Dương Khang. Dương Khang chính là tục gia đệ tử duy nhất của Khâu Xử Cơ, tuy y tham lam phú quý, nhận giặc làm cha, nhưng Khâu Xử Cơ mỗi khi nhớ đến thì đều cho là mình không biết giáo huấn, để cho y lầm đường lạc lối, nay lại nghe Dương Khang có người nối dõi thì vừa thương cảm vừa vui mừng, vội vàng hỏi kỹ mọi chuyện.

Quách Tĩnh kể vắn tắt thân thế của Dương Quá, sau đó bảo rằng lần này mang Dương Quá đến đây để bái nhập môn hạ của Toàn Chân Giáo, Khâu Xử Cơ nghi vấn hỏi:

- Tĩnh Nhi, võ công của ngươi từ lâu đã cao hơn bọn ta rất nhiều, sao không tự mình truyền thụ cho nó?

Quách Tĩnh khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Chuyện này đệ tử xin bẩm báo sau. Hôm nay đệ tử trên đường đến đây đã đắc tội với quá nhiều đạo huynh, thật là áy náy, xin tạ tội với các vị đạo trưởng, xin lượng thứ cho.

Quách Tĩnh kể lại việc bị các đạo sĩ cho là địch nhân, bất đắc dĩ phải liên tiếp động thủ, Mã Ngọc gật đầu nói:

- Nếu Tĩnh Nhi không kịp tới cứu viện, e rằng Toàn Chân Giáo hôm nay khó tránh đại bại. Tất cả đều là người một nhà, không cần nói đến chuyện này làm gì.

Mọi người vui vẻ trò chuyện, Quách Tĩnh lại xin Khâu Xử Cơ thu nhận Dương Quá làm môn hạ, chợt nghe Dương Quá cuống quýt nói:

- Quách bá bá, khoan đã! Điệt nhi muốn bái làm môn hạ của Tiêu bá bá ạ!

Dương Quá chính mắt nhìn thấy các đạo sĩ của Toàn Chân Giáo bị Quách Tĩnh đánh cho tơi tả, lại thấy các vị đạo trưởng như Khâu Xử Cơ bị bọn yêu tà Hoắc Đô dồn vào thế hạ phong, may nhờ có Quách Tĩnh kịp đến cứu viện nên mới giữ được tính mạng, vậy nên liền cho rằng các đạo sĩ này võ công thuộc hạng bình thường, vợ chồng Quách Tĩnh không muốn thu nhận mình làm đệ tử, nên mới giao bừa cho người khác dạy học võ công. Dương Quá nhìn thấy Vô Cực Tử dáng vẻ tiên phong đạo cốt, vừa mới ra tay thì đã trấn áp được gần một trăm tên đạo sĩ, võ nghệ hơn hẳn Quách Tĩnh, nếu có thể bái làm môn hạ của đối phương thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Mọi người vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng Dương Quá lại nói như vậy, Vô Cực Tử trầm ngâm một hồi, dựa vào giao tình của hắn với Quách Tĩnh, chỉ điểm một chút võ công cho Dương Quá thì cũng không phải không thể, thế nhưng hiện tại hắn vẫn còn việc phải làm, không tiện phân tâm chiếu cố Dương Quá, bèn trầm giọng nói:

- Hiện tại ta còn một chút tục vụ trong người, sợ rằng không thể chiếu cố đứa bé này chu đáo. Lại nói Toàn Chân Giáo chính là huyền môn chính tông trong thiên hạ, Trùng Dương chân nhân tài năng xuất chúng, đứng đầu Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, xứng danh võ công thiên hạ đệ nhất, nếu có thể được chân truyền của Toàn Chân Giáo, thành tựu tương lai không thể đong đếm.

Quách Tĩnh cảm thấy có lý, cũng không cưỡng cầu, Khâu Xử Cơ nghe thấy Vô Cực Tử cất tiếng khen ngợi bản phái thì vô cùng cao hứng, lập tức tập hợp chúng đạo sĩ, lần lượt giới thiệu với Quách Tĩnh và Vô Cực Tử, sau đó chỉ vào đạo sĩ râu dài chỉ huy đại trận ban nãy, thong thả nói:

- Đây là Triệu Chí Kính, đại đệ tử của Vương sư đệ. Trong số các đệ tử đời thứ ba, hắn luyện được võ công vững vàng hơn cả, cứ giao cho hắn dạy dỗ Dương Quá là được.

Quách Tĩnh đã giao đấu với Triệu Chí Kính, biết rằng võ công của vị đạo sĩ này quả là cao cường, hết sức vui mừng, liền bảo Dương Quá hành lễ bái sư với Triệu Chí Kính, bản thân y cũng trịnh trọng cảm tạ. Dương Quá đối với các vị đạo trưởng như Khâu Xử Cơ còn không tin phục chút nào, huống hồ là Triệu Chí Kính, chỉ là Quách Tĩnh nghiêm khắc giáo huấn một trận, Dương Quá cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt lệ vâng dạ làm lễ bái sư, chính thức trở thành môn nhân của Toàn Chân Giáo.

Khâu Xử Cơ lại gọi hai tên đệ tử đi lên, hỏi thăm vì sao lại ngộ nhận Quách Tĩnh là địch nhân. Hai đạo sĩ ấp a ấp úng hồi lâu, thì ra bọn họ nhìn thấy Quách Tĩnh vỗ mạnh vào tấm bia đá có đề bài thơ của Khâu Xử Cơ dưới chân núi, nghĩ rằng y đang hung hăng khiêu khích Toàn Chân Giáo.

Quách Tĩnh lúc này mới chợt hiểu ra, không ngờ hết thảy hiểu lầm tất cả đều vì chuyện ấy mà dựng nên, thắc mắc hỏi:

- Đám người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại dám to gan lớn mật như vậy?

Khâu Xử Cơ khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng, để ta dẫn mọi người đi xem cái này.

Khâu Xử Cơ nói xong liền hướng Mã Ngọc và Vương Xử Nhất gật gật đầu, quay người hướng phía sau núi đi đến, Vô Cực Tử và Quách Tĩnh cũng thong thả theo sau, ba người đến một đỉnh núi, Khâu Xử Cơ bước lại phía sau một tảng đá lớn nói:

- Ở đây có khắc chữ viết.

Lúc này sắc trời mờ tối, phía sau tảng đá lại càng tối hơn. Quách Tĩnh đưa tay sờ lên, quả nhiên thấy trên mặt đá có chữ, bèn sờ tay theo hàng chữ mà đọc nhẩm, hóa ra là một bài thơ.

"Tử Phòng chí vong Tần,

Tằng tiến kiều hạ lý.

Tá Hán khai hồng cử,

Ngật nhiên thiên nhất trụ.

Yếu bạn Xích Tùng du,

Công thành phất y khứ.

Dị nhân dữ dị thư,

Tạo vật bất khinh phó.

Trùng Dương khởi Toàn Chân,

Cao thị nhưng khoát bộ.

Kiểu kiểu anh hùng tư,

Thừa thời hoặc cát cứ.

Vọng tích phục tri phi,

Thu tâm hoạt tử mộ.

Nhân truyền nhập đạo sơ,

Nhị tiên thử tương ngộ.

Ô kim Chung Nam hạ,

Điện các lăng yên vụ."

Quách Tĩnh dùng ngón tay ấn theo các nét chữ trên đá, chợt kinh ngạc phát hiện nét chữ hoàn toàn phù hợp với ngón tay, buột miệng thốt lên:

- Dùng ngón tay viết trên đá!

Vô Cực Tử nhìn kỹ tảng đá một hồi, quả nhiên chính là dùng ngón tay viết trên đá, Khâu Xử Cơ thản nhiên nói:

- Việc này mà kể ra thì khiến người nghe phải kinh hoàng, nhưng đúng là dùng ngón tay viết trên đá! Bài thơ trên do hai người viết, cả hai đều là nhân vật kiệt xuất trong võ lâm. Người viết tám câu đầu có thân thế vô cùng đặc biệt, văn võ toàn tài, phiêu dật tuyệt luân, chính là nhân kiệt trăm năm mới có.

Quách Tĩnh hết sức ngưỡng mộ, vội vàng hỏi:

- Vị tiền bối đó là ai vậy? Đạo trưởng có thể dẫn kiến cho đệ tử được bái hội được không?

Khâu Xử Cơ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Ta cũng chưa từng được gặp vị đó. Mọi người hãy ngồi xuống đây, nghe ta kể cho biết nguyên do sự việc hôm nay.

Thời niên thiếu, Vương Trùng Dương trước học văn, sau học võ, là một anh hùng hảo hán tung hành giang hồ, sau này vì nghĩa lớn mà đã dựng cờ khởi nghĩa chống quân Kim, chiếm thành giữ đất, lập nhiều chiến công oanh liệt. Thế nhưng về sau quân Kim khí thế quá mạnh, nghĩa quân liên tục thua trận, tướng sĩ tử thương vô số, Vương Trùng Dương phẫn chí xuất gia, không màng thế sự, tự xưng là Hoạt Tử Nhân, sống trong một ngôi cổ mộ trên Chung Nam Sơn, suốt mấy năm liền không ra khỏi mộ nửa bước, ngụ ý là sống cũng như chết, không muốn đội trời chung với quân Kim.

Cố nhân hảo hữu, đồng bào cựu bộ liên tiếp đến thăm khuyên bảo, thế nhưng Vương Trùng Dương đã không còn chí hướng như xưa, lại cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn bằng hữu cũ chốn giang hồ, nên thủy chung vẫn không bước ra khỏi mộ nửa bước. Tám năm sau, một kình địch ngày trước của Vương Trùng Dương đến bên mộ nhục mạ suốt bảy ngày bảy đêm, Vương Trùng Dương không chịu được nữa, liền ra khỏi mộ giao đấu, nào ngờ người kia lại phá lên cười ha hả nói rằng đã ra khỏi mộ thì tức là sống lại rồi, không được vào mộ nữa. Vương Trùng Dương lúc này mới hiểu ra, kình địch buông lời nhục mạ là vì thiện ý, không muốn mình chôn vùi tài nghệ trong mộ, thế là hai người trở thành bằng hữu, cùng nhau hành tẩu giang hồ.

Luận về võ công thì vị kình địch kia còn cao hơn cả Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, nhưng vì là nữ, cũng không xuất đầu lộ diện, vậy nên ít ai bên ngoài hay biết. Nữ tử kia đối với Vương Trùng Dương rất có tình ý, chỉ mong kết thành phu thê với y, bấy giờ hai người cứ không ngừng gây sự với nhau, chẳng qua là nàng cố ý muốn gần gũi với Vương Trùng Dương, chỉ có điều là nàng quá cao ngạo, nên nhất quyết không muốn thổ lộ tình ý trước. Lâu ngày tất nhiên Vương Trùng Dương cũng hiểu thôi, nhưng vì mối thù đất nước chưa nguôi, trước thâm tình hậu ý của nữ tử kia, y vẫn giả ngây không biết. Nữ tử kia lại cho rằng Vương Trùng Dương coi thường nàng nên oán hận vô cùng, hai người vốn đã từ thù thành bạn, giờ lại bởi vì tình ái mà hóa thành thù địch, hẹn nhau tỷ võ quyết thắng một phen trên Chung Nam Sơn. Vương Trùng Dương biết rõ thiện ý của đối phương nên vẫn hết mực nhường nhịn, nhưng lại càng khiến nàng thêm tức giận, hết cách đành phải động thủ, nhưng lại không chịu nặng tay, khiến cho nữ tử kia càng thêm oán giận bởi vì nghĩ rằng y quá coi thường mình.

Tỷ võ khó phân thắng bại, Vương Trùng Dương đề nghị đấu văn, nữ tử kia lại nói rằng nếu thua thì sẽ tự vẫn tại chỗ, còn nếu thắng thì phải cho nàng trú trong cổ mộ, câu nói thật là văn vẻ, ngụ ý là nếu nàng thắng thì sẽ cùng với Vương Trùng Dương chung sống trong cổ mộ, nếu như lật lọng thì Vương Trùng Dương sẽ phải xuất gia, xây dựng đạo quán trên núi ở bên cạnh nàng mười năm. Vương Trùng Dương nỡ lòng nào thắng, buộc nữ tử kia tự sát kia chứ? Thực ra về diện mạo cũng như võ công, nữ tử kia đều thuộc hàng đệ nhất, thâm tình của nàng cũng không phải không khiến cho Vương Trùng Dương động tâm, nhưng chẳng hiểu sao, nói đến chuyện kết thành phu thê thì dường như hai người không có duyên phận.

Nữ tử kia ra câu đố là hai bên dùng ngón tay khắc chữ trên đá, nét chữ của ai đẹp hơn thì thắng. Xét về chỉ lực thời đó thì chỉ có Nhất Dương Chỉ của Đoàn Gia ở Đại Lý là mạnh nhất, thế nhưng khắc chữ trên gỗ chưa chắc làm được huống hồ là tảng đá vững chắc. Vương Trùng Dương lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nghĩ rằng thế gian quyết không thể có chuyện đó, đây chính là dịp chấm dứt thi đấu, tạo thành cục diện bất phân thắng bại, vậy nên quả quyết nhận thua không thể làm được, nếu như đối phương cũng không làm được thì xem như hòa nhau, không cần phải tỷ thí nữa.

Thế nhưng trước sự kinh ngạc khôn xiết của Vương Trùng Dương, nữ tử kia dùng ngón trỏ tay viết chữ trên đá, ngón tay nàng đưa tới đâu, vụn đá rơi xuống tới đó, từng nét chữ như rồng bay phượng múa dần dần hiện ra trước mắt, những chữ nàng viết trên đá chính là tám câu thơ đầu nói về chuyện Trương Lương chống quân Tần tàn bạo, không ham danh lợi. Vương Trùng Dương quá đỗi thán phục, ngay tối hôm đó liền dọn ra khỏi Hoạt Tử Nhân Mộ, để cho nữ tử kia vào ở bên trong. Vương Trùng Dương từ đó xuất gia làm đạo sĩ, ở bên cạnh Hoạt Tử Nhân Mộ xây dựng một đạo quán nhỏ, chính là tiền thân của Trùng Dương Cung bây giờ.

Quách Tĩnh vô cùng ngạc nhiên, đưa ngón tay sờ lần nữa, quả nhiên không phải là tạc hay khắc, mà chính là dùng ngón tay ấn mạnh để viết trên đá, bèn ngạc nhiên nói:

- Chỉ lực của vị tiền bối kia quả thật kinh hồn!

Quách Tĩnh bất giác đưa mắt nhìn sang Vô Cực Tử ở bên cạnh, không biết tuyệt kỹ Âm Dương Quy Nhất Chỉ có thể làm được như vậy hay không, chỉ thấy Vô Cực Tử khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Trong chuyện này có gian trá, nhạc phụ đại nhân đã kể cho ta nghe rồi. Lần này ta đến Chung Nam Sơn cũng vì chuyện ấy.

Quách Tĩnh vô cùng sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Thì ra là có gian trá!

Khâu Xử Cơ không khỏi có chút ngạc nhiên, chậm rãi nói:

- Đúng vậy! n sư làm đạo sĩ rồi, nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi chuyện này, sau đó Hoàng đảo chủ có lên Chung Nam Sơn, ân sư biết ông là bậc túc trí đa mưu, bèn kể lại mọi chuyện rồi thỉnh giáo ông. Hoàng đảo chủ ngẫm nghĩ hồi lâu, lập tức hiểu ra nguyên do trong đó, thì ra vị tiền bối kia trước khi dùng ngón tay viết chữ đã dùng bàn tay xoa xoa trên mặt đá hồi lâu, trong lòng bàn tay có giấu một loại đan dược có thể làm cho mặt đá mềm đi, sau thời gian cháy hết một que nhang mới cứng trở lại. Hoàng đảo chủ đoán biết như thế, lập tức xuống núi tìm kiếm dược liệu luyện chế đan dược, sau đó viết tiếp bài thơ giống y như vị tiền bối kia.

Thì ra nửa sau bài thơ chính là do Hoàng Dược Sư viết ra, Khâu Xử Cơ ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- n sư hồi mới làm đạo sĩ thì trong tâm hết sức bất bình, nhưng cuối cùng lại đại triệt đại ngộ, hiểu rằng tất cả đều là duyên pháp, lại nghiền ngẫm diệu chỉ thanh tịnh hư vô, khổ tâm tiềm tu, làm sáng danh giáo phái. Có thể nói rằng, nếu không có sự kích động của vị tiền bối kia, hẳn trên thế gian đã chẳng có Toàn Chân Giáo như bây giờ.

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, kính cẩn hỏi:

- Không biết vị tiền bối kia húy danh là gì, hiện nay còn sống hay không?

Khâu Xử Cơ khẽ thở dài một hơi, cảm khái nói:

- Vị tiền bối kia hồi ấy hành tẩu giang hồ, hành tung bí ẩn lạ thường, rất ít người biết được mặt nàng. Ngoại trừ ân sư ra, e rằng trên thế gian không còn ai biết họ tên thật của nàng, ân sư cũng không nói cho ai biết. Đáng tiếc rằng vị tiền bối kia đã từ trần trước khi diễn ra Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ nhất, nếu không với võ công và tính cách như vậy, lẽ nào lại không tham gia?

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.