Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGỬI ĐƯỢC HÀNG NGON

Tiểu thuyết gốc · 2496 chữ

Mất hẳn ba ngày tiếp theo để Viên Vũ Hầu tiếp thu hết toàn bộ những kiến thức mà Toàn Thư Bách Khoa trao cho hắn. Đó là những kiến thức được chắt lọc rất rõ ràng cụ thể về từng loại điểm yếu điểm mạnh của những môn võ học của cả nhân loại và người Bram’nuk, hơn hết là nó vạch sẵn ra cho Viên Vũ Hầu những điểm sai sót trong bộ quyền pháp mà hắn tự nghĩ ra kia và hoàn thiện nó.

Nửa đêm lúc hai người kia đang say giấc ngủ thì Viên Vũ Hầu mở mắt, hắn ngồi dậy nhìn xung quanh, Hy Hòa nằm ngủ thiếp đi bên cạnh giường của hắn. Hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường tiện thể lấy tấm chăn khoác lên người cho Hy Hòa hắn không muốn nàng thức giấc. Hắn đang định rời giường ra bên ngoài xem như thế nào, nào ngờ được là cái cơ thể của hắn vẫn chưa nghe lời hắn vừa đứng dậy bước được một bước thì hai chân đã run rẩy. Hắn ngã cái rầm đánh động hai người kia thức giấc đến đỡ hắn dậy.

Người kì lạ kia sau khi đặt hắn lại lên giường, nhìn ngó nhìn nghiêng rồi nói gì đó. Hy Hòa cũng nói gì đó mà hắn chẳng hiểu gì, một dấu hỏi to đùng lại xuất hiện, hắn không hiểu cái ngôn ngữ kia.

-Công tử cuối cùng cũng đã tỉnh.

Hy Hòa rơm rớm nước mắt nhìn về phía Viên Vũ Hầu, cái ánh mắt này chẳng hiểu vì sao Viên Vũ Hầu cảm thấy có điều gì đó kì lạ, ngay sau đó là Hy Hòa ôm lấy cổ Viên Vũ Hầu khóc to, đầu hắn bị ép vào đôi gò bồng nhấp nhô êm ái. Hắn cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tiểu nha đầu này chắc chắn đã chịu rất nhiều ủy khuất a. Người kì lạ kia thì nhìn cảnh tình tình tứ tứ của hai người này lắc đầu rồi rời đi, hắn cực khó chịu khi phải ăn cơm chó vào lúc đêm hôm khuya khoắt như vậy a.

Một lúc sau Hy Hòa cũng bình tỉnh lại cảm thấy mình đã có chút hơi lố, nàng buôn Viên Vũ Hầu ra, lùi lại hai bước nói lắp bắp.

-Công tử vừa mới tỉnh dậy, cơ thể không được khỏe hãy nghỉ ngơi trước.

Nàng đỏ mặt đang định rời đi thì bàn tay nhỏ bé của nàng bị Viên Vũ Hầu nắm lấy có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

-Việc gì phải vội như vậy? Muội với ta còn xa lạ đến vậy sao? Thế lúc nhỏ quên là ai đã được ta tắm cho à?

*Bốp.

Một cái tát theo phản xạ đánh vào mặt Viên Vũ Hầu, nhưng người đau đớn không phải là hắn. Một cái tát kia làm cho tay của Hy Hòa đau nhức, mặt tên Khỉ đột Viên Vũ Hầu trọc lóc này cứng như vậy.

-A!! Ta xin lỗi!

Hắn nắm lấy bàn tay vừa mới đánh vào mặt hắn thổi phù phù hai cái, Hy Hòa vậy mà để yên cho hắn làm, trong ánh mắt mấy phần trìu mến a.

-Phải rồi! Đây là đâu vậy? Tại sao ta lại ở đây?

Hy Hòa trả lời hắn

-Hơn bốn năm trước thiếu gia bị Viên Vũ Hàm thiếu gia đánh vào đầu bất tỉnh. Khoảng một năm trước Viên Vũ Hàn lão gia vì chuyện gì đó mà bảo một người thần bí mang ta và ngươi rời khỏi Viên Vũ gia. Sau đó thì người kia bỏ hai chúng ta lại rồi sau đó thì chúng ta được Đại thúc này cứu mang về đây.

-Hắn đã chữa trị cho ngươi trong suốt thời gian từ đó tới bây giờ.

-Thì ra là hắn chữa trị cho ta, giờ ta ra bộ dạng như vầy cũng là nhờ hắn.

Hy Hòa nhìn từ trên xuống dưới Viên Vũ Hầu một lượt, hắn không còn giống Viên Vũ Hầu mà nàng biết trước đây nữa. Lông mao xám bạc trên người hắn rụng sạch không còn lấy một cọng đến cả tóc cũng vậy, bây giờ hắn trông giống nhân tộc hơn là một Yêu. Từ hồi đến đây đến bây giờ không ít lần nàng nhìn qua cơ thể trần truồng của Viên Vũ Hầu nhưng lần nào nhìn xong thì mặt nàng cũng đỏ lên nóng hổi.

Viên Vũ Hầu điều tra toàn thân một phen, cơ thể hắn hiện tại phải gọi là trọc lông lốc, không hề có chút lông tóc nào. Hiện tại hắn chẳng khác gì một nhân tộc là bao chỉ là hơi to xác hơn bình thường một chút thôi. Đã bất tỉnh suốt gần bốn năm thì cơ bắp của hắn như thể là của người khác vậy, hai tay còn có thể điều khiển chút ít chứ hai chân thì không. Dù là cơ bắp hắn phát triển tốt đến kì lạ nhưng lại khó khăn trong việc điều khiển. Phải mất một thời gian nữa để hắn có thể làm quen được lại với cơ thể.

Mấy hôm trước Toàn Thư Bách Khoa gửi cho hắn đống thông tin kia, bên trong là rất rất nhiều loại võ kĩ từ kiếm pháp, đao pháp và cả dùng quyền cước đều được nó gửi vào linh hồn Viên Vũ Hầu. Tất cả những thứ đó đều là tinh hoa của võ học, nếu có thể luyện tập để thành thạo hết toàn bộ những thứ đó thì hắn sẽ có thể trở thành Bậc thầy ở mọi lĩnh vực a. Nhưng hắn có đam mê mãnh liệt với Quyền pháp, chẳng hiểu vì sao lại như vậy nên hắn đã lục tìm hết tất cả những thứ liên quan đến Quyền Pháp và Cước pháp để phụ trợ.

Toàn Thư Bách Khoa vì nó vận hành trong linh hồn của Viên Vũ Hầu nên cũng hiểu ý của hắn, chẳng nói chẳng rằng gì nó bắt đầu thôi diễn những bộ quyền pháp cước pháp kia kết hợp với những thứ mà Viên Vũ Hầu đã có tạo thành nên một bộ công pháp mới. Điều quan trọng là nguồn năng lượng để giúp hắn thôi diễn đã gần cạn. Lúc trước nó giúp Viên Vũ Hầu hấp thụ dược lực từ những thùng thuốc kia gần như đã dùng sạch cho việc chắp vá sửa chữa hai mảnh linh hồn rồi. Phần còn lại nó cũng đã dùng vào việc giúp cơ thể Viên Vũ Hầu thích nghi với nồng độ Dược lực nồng đậm đó. Trước khi chìm vào giấc ngủ của bản thân nó thì nó đã để lại cho Viên Vũ Hầu một lời nhắn.

-Hiện tại ta không đủ năng lượng để thôi diễn công pháp cho ngươi nên ngươi phải nhanh chóng nạp năng lượng vào để ta có thể tiếp tục Thôi diễn công pháp cho ngươi. Hiện tại cái công pháp của ngươi nên đặt là Địa Tinh Đấu Pháp. Tất cả đều dựa vào ngươi đấy Kohl's Maa'to .

Viên Vũ Hầu hỏi lại mấy câu hỏi nhưng đều không có câu trả lời, giờ hắn đã biết là hắn cần phải làm gì tiếp theo. Cả kiếp trước lẫn kiếp này đều cần phải có sức mạnh, nếu không có sức mạnh thì mọi thứ đều vô nghĩa, thêm cả việc sống quá thẳng thắng thì chỉ báo hại vào thân mà thôi. Hắn phải thông minh hơn nữa, không thể cứ tin tưởng người khác vô tội vạ như kiếp trước được, tư tưởng của hắn vẫn còn quá ngây thơ. Hắn buộc phải vừa mạnh vừa phải ma mãnh hơn nữa.

Hắn định thần lại mới giật mình, Hy Hòa vẫn ngồi cạnh hắn nhìn chằm chằm vào hắn. Đang nói chuyện tự dưng hắn lại thất thần như ngươi vô hồn làm cho nàng lo lắng. Hắn biết lúc nãy thất thần làm nàng lo lắng nên đã xin lỗi.

-Ta xin lỗi! vừa nãy ta hơi sao nhãng. Đã có chuyện gì xảy ra ở Viên Vũ gia sao?

-Ta không rõ! Nhưng có vẽ Viên Vũ Hàn lão gia rất tức giận vì chuyện gì đó liên quan đến Đại Thống Lĩnh a.

Viên Vũ Hầu lại trầm ngâm một lúc giờ trời vẫn đang tối, nên để sáng mai rồi hãy tính. Sáng sớm hôm sau hắn cố gắng vận động cơ thể, đúng là việc không hoạt động lâu ngày bây giờ muốn hoạt động không phải là điều dễ dàng a. Mất một buổi trời hắn mới có thể tập tễnh bước đi được hai bước, hắn ngã không biết bao nhiêu lần làm cho Hy Hòa càng lo lắng. Nhưng hắn từ chối sự giúp đỡ của nàng, dựa dẫm vào tấm thân mỏng manh của nàng suốt ngần ấy thời gian là quá đủ rồi. Bây giờ hắn đã có lại ý thức thì hắn phải dựa vào bản thân, ơn nghĩa mà nàng cùng vị đại thúc kì lạ kia hắn sẽ trả lại thật tốt.

Tiến độ thích nghi lại với cơ thể hắn cũng tăng dần, đến chập tối thì hắn đã có thể đứng vững và đi lại được khá là bình thường thôi. Buổi tối hôm đó hắn hàn huyên một chút với Hy Hòa và cũng gửi lời cảm tạ sâu sắc đến vị đại thúc kia thông qua Hy Hòa. Hắn cũng nhận thấy việc bất đồng ngôn ngữ hiện tại đang làm khó hắn, hắn cần phải học ngôn ngữ của nhân tộc càng sớm càng tốt a.

Tiếp sau đó là những ngày tháng sống khá là êm đềm của Viên Vũ Hầu cùng Hy Hòa cùng đại thúc kì lạ. Mùa Xuân nhanh chóng đến, Viên Vũ Hầu đã làm chủ hoàn toàn cơ thể mình, hiện tại công việc của hắn là buổi sáng vào rừng săn thú cùng hộ tống Hy Hòa tìm kiếm dược liệu, đây cũng xem như là một phần tập luyện của hắn. Thông qua những ngày đi cùng Hy Hòa thì hắn cũng học được thêm nhiều ngôn ngữ của Nhân Loại ở thế giới này, trước đây Hy Hòa theo danh nghĩa là nha hoàn của hắn và hiện tại thì hắn lại chẳng khác vệ sĩ của nàng là bao. Những ngày tháng bình yên cứ thế trôi qua, bộ Địa Tinh Đấu Pháp của Toàn Thư Bách Khoa hắn cũng đã nắm vững hoàn toàn, nhưng có một điều hắn vẫn cứ cảm thấy một chút thiếu sót nào đó khó giải thích.

Hắn dù gì cũng là Tứ Đẳng Yêu nhưng những quyền hắn tung ra theo như trong Địa Tinh Đấu Pháp thì uy lực rất to lớn nhưng đằng này lại bị thiếu hụt về sức mạnh. Hắn vẫn muốn hỏi Toàn Thư Bách Khoa nhưng không hề có hồi đáp gì, cái quả cầu phát sáng trong linh hồn hắn giờ đang chìm trong bóng tối chỉ phát ra ánh sáng mờ đục chập chờn mà thôi.

Mãi cho đến một ngày hắn ra ngoài đi săn như mọi khi, Hy Hòa ở nhà phụ giúp vị đại thúc kia làm việc nên hắn đi một mình. Lúc này Toàn Thư Bách Khoa lại lên tiếng nhắc nhở hắn.

-Kohl's Maa'to! ta cảm nhận có một nguồn năng lượng lớn ở phía Nam cách đây hai kilomet. Đến đó xem như thế nào! Lấy được thứ đó có lợi cực lớn cho ngươi!

-Được! Nhưng khoan đã, ta có chuyện cần hỏi.

-Chuyện gì?

-Vì sao Địa Tinh Đấu Pháp ngươi chuyển giao cho ta lại có phần thiếu hụt, ta không thể nào tìm hiểu được chỗ thiếu hụt ở đâu.

-Thiếu hụt căn cơ! Thể chất ngươi chưa có công pháp tu luyện. Có thể lực không có căn cốt không đảm đương nổi.

-Vậy giờ ta phải làm sao?

-Đầu tiên cần phải nạp năng lượng cho ta để có thể suy diễn công pháp từ Địa Tinh Đấu Pháp. Căn cơ của ngươi đạt 8/10 nên chưa toàn vẹn. Bắt đầu di chuyển đi, mất cơ hội này không kiếm lại được đâu.

-OK!

Viên Vũ Hầu bắt đầu di chuyển về hướng Nam theo chỉ dẫn của Toàn Thư Bách Khoa. Một lúc sau hắn đến được nơi đó, trước mắt hắn một động phủ khá lớn bên trong có bốn con Địa Long. Không ngờ là Địa Long lại hoạt động theo bầy, từ trước đến nay hắn có gặp Địa Long mấy lần nhưng đây là lần đầu hắn gặp cảnh Địa Long đi theo bầy như vậy. Quan sát một lúc hắn phát hiện ra đám Địa Long này đang canh chừng một đóa hoa phát ra ánh sáng màu đỏ đầy quyến rũ, chắc chắn đây là lý do mà bọn chúng hoạt động theo bầy.

Viên Vũ Hầu suy nghĩ một hồi, hắn có thể dễ dàng đánh một chọi một hạ gục được Địa Long nhưng bốn con một lần có vẻ hơi quá sức với hắn. Đành phải chơi chiến thuật du kích dụ từng con ra để xử lý thôi.

Một hồi quan sát kĩ lưỡng địa hình xung quanh, tìm vị trí thuận lợi nhất. Viên Vũ Hầu quyết định chiều muộn hôm nay sẽ ra tay, tập tính của bọn Địa Long này sẽ ngủ rất sớm và thường dậy sớm để đi kiếm ăn. Chờ đợi một hồi thì trời cũng chập tối. Bốn con Địa Long thì có ba con đã đi ngủ, chúng nằm xoay quanh đóa hoa kia, một con còn lại được cử ra để canh gác ở phía trước hang động.

Viên Vũ Hầu lặng yên di chuyển, từ từ từng chút một tiếp cận phía trên đỉnh hang. Nhất định phải một đòn ăn luôn, nếu mà thất bại thì hắn sẽ rơi vào thế khó ngay. Hắn búng một viên đá đánh động ở phía xa để xao nhãng sự cảnh giác của con Địa Long kia, ngay lúc nó mất cảnh giác Viên Vũ Hầu đã từ đỉnh hang nhảy xuống phía sau đầu nó. Một tay nắm lấy hàm dưới, một tay nắm vào chòm lông trên đỉnh đầu dùng hết sức vặn mạnh một cái. Đầu con Địa Long kia bị Viên Vũ Hầu vặn một trăm tám mươi độ ngược về phía sau. Cơ thể nó mất đi điều khiển liền lảo đảo ngã xuống. Viên Vũ Hầu đã tính trước tình hình đó, hắn nhanh chóng buộc cái đầu nó vào một sợi dây đã chuẩn bị trước và kéo ngược lại tránh cho việc nó ngã xuống đánh động ba con còn lại.

Bạn đang đọc Viên Vũ Hầu sáng tác bởi Broken_Something
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Broken_Something
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.