Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

XÔNG KHÓI

Tiểu thuyết gốc · 2616 chữ

Một con đã xử lý xong, hắn nhẹ nhàng không một tiếng động đi vào trong hang. Hắn kịp thời núp vào sau lưng một con Địa Long để tránh ánh mắt rà soát theo bản năng của con Địa Long nằm đối diện. Hắn móc trong túi ra một con dao găm mà Hy Hòa chuẩn bị cho hắn trong những lúc cần xẻ thịt dã thú.

Sau một thời gian ở cùng Đại thúc kì lạ hắn cũng học được một chút về huyệt vị. Hắn từ từ đưa con dao găm của hắn vào gáy của con Địa Long đốt sống thứ hai từ trên xuống chỗ này hoàn toàn không có vảy cứng bảo vệ chỉ có một chút lông mà thôi rất thích hợp để ám hại. Một dao gọn gàng đâm sâu vào trong gáy con Địa Long, nó chết một cách êm ái chẳng có đau đớn gì.

Hai con đã xử lý xong, nhưng Viên Vũ Hầu biết rằng là một khi hắn đã dùng chiêu này để giết một con Địa Long thì chắc chắn sẽ đánh động hai con còn lại vì mùi máu phát ra từ chỗ bị đâm kia.

Hai con Địa Long kia bị đánh thức vì mùi máu, chúng gầm lên đầy giận dữ, chúng nhìn chằm chằm vào cái xác, bọn chúng đã nhận ra sự hiện diện của Viên Vũ Hầu ở trong hang này rồi.

Một trong hai con đứng lên bằng hai chân, hai chân trước nó vác khối đá lên khỏi mặt đất một cách nhẹ nhàng ném thẳng vào cái xác nơi Viên Vũ Hầu đang ẩn nấp phía sau.

*Ầm.

Bụi đất bay mù mịt, cái đầu của con Địa Long đã chết kia bị khối đá đè dẹp thành bánh thịt. Lợi dụng đám bụi đất kia Viên Vũ Hầu nhanh như gió lùi về phía sau hai con Địa Long, hắn đang định nhắm gáy con Địa Long kia. Vừa tung đòn ra thì hắn đã phải nhanh chóng né tránh vì sự bọc lót tốt của con Địa Long còn lại, một cú tạp đầy uy lực một chút nữa thôi thì cánh tay của hắn đã thành đồ ăn cho con Địa Long kia rồi.

Viên Vũ Hầu tiếp đất, hai con Địa Long nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt khát máu. Hai bên cứ vậy nhìn nhau không có ý định ra tay, Viên Vũ Hầu biết đây không phải là lựa chọn tốt, đánh với hai con Địa Long cùng lúc hắn vẫn có thể chiến thắng, nhưng phần thắng chỉ là năm mươi năm mươi. Hắn quyết định rút lui trước đã. Có vẻ như đóa hoa kia vẫn chưa đến thời kì thành thục để thu hoạch nên không việc gì phải vội.

Hắn rời khỏi hang động nhưng hai con Địa Long kia không đuổi theo. Viên Vũ Hầu ra bên ngoài xử lý cái xác ở bên ngoài, thu hoạch cũng không tệ a. Da của Địa Long có thể mang xuống trấn của Nhân tộc đổi được không ít tiền, Thịt của Địa Long có mang độc tố nên chỉ có thể dùng để chế dược nên hắn sẽ mang về cho Đại thúc kì lạ. Kết quả thu hoạch ngoài mong đợi của hắn, con Địa Long này vậy mà đã kết yêu hạch, mặc dù chỉ to bằng đầu ngón tay út nhưng cũng là một thứ tốt a. Hắn cho luôn vào miệng nhai như kẹo, đây là thứ mà Toàn Thư Bách Khoa gọi là năng lượng a.

Bây giờ chắc chắn hai con Địa Long còn lại kia sẽ đề phòng hắn. Nên việc đánh lén như lúc nãy là việc không thể. Đành phải nghĩ cách khác thôi, Viên Vũ Hầu trèo lên một cái cây gần đó trong tay là một miếng thịt khô Hy Hòa sấy cho hắn mang theo ăn dọc đường. Suy nghĩ một hồi hắn phát hiện ra, ở trên đỉnh hang động kia có rất nhiều đá lớn, đánh không chắc phần thắng thì hắn đành phải dùng tiểu xảo thôi. Thế là hắn lại bò lên trên đỉnh hang, từng tảng từng tảng đá lớn bị hắn dời xuống.

ẦmẦm*Ầm.

Dưới ánh trăng mờ ảo, từng tảng từng tảng đá lớn rơi xuống trước miệng hang. Ấy vậy mà hai con Địa Long vẫn không ra bên ngoài. Viên Vũ Hầu đứng bên trên cười khẩy.

-Được rồi! Làm đến vậy mà các ngươi không ra thì ta sẽ cho các ngươi thành thằn lằn xông khói.

Một đống cành cây khô cùng lá tươi bị Viên Vũ Hầu mang đến trong đêm, một đống lửa to được hắn đốt lên ngay trước miệng hang. Trước khi đốt hắn không quên đổ thêm nửa chai độc dược để nhanh xong chuyện hơn, từng đợt từng đợt khói cuồn cuộn bị đẩy vào trong hang nhờ vào cái quạt siêu to khổng lồ bằng lá cây của Viên Vũ Hầu. Hắn quạt suốt ba canh giờ vẫn không thấy động tĩnh gì từ trong hang. Hắn trèo lên đống đá kia, lấy một viên ra nhìn vào bên trong xem thế nào. Nào ngờ là hai con Địa Long kia vẫn nằm ung dung như thể đang đi xông hơi vậy.

Độc không đủ mạnh để giết hai con Địa Long kia, gân xanh nổi đầy trên trán hắn, vừa nãy hắn đã đổ hết nửa chai độc dược rồi đấy vậy mà vẫn không ăn thua. Đã thế ông đây cho chúng mày biết thế nào là lễ hội. Viên Vũ Hầu đổ hết nửa chai độc dược còn lại kèm thêm một đống độc hoa hắn hái mấy ngày trước vào đống lửa. Khỏi độc bốc lên nghi ngút, hắn lại tiếp tục quạt một hồi. Mồ hôi chảy ra nhễ nhại.

Sau một hồi hắn thở hồng hộc thì hắn quyết định lại leo lên quan sát. Lần nay kết quả hơn hắn dự kiến nhiều, Độc dược lần này thì là quá mạnh làm cho hai con Địa Long nằm dài trên đất sùi bọt mép, mũi mắt chảy máu và chẳng có động tỉnh gì.

Viên Vũ Hầu bắt đầu dở đống đá trưởng cửa hang hắn tính là chở khói độc tỏa đi hết mới vào thu hoạch, lúc này Toàn Thư Bách Khoa bảo hắn nhanh vào bên trong hấp thu phần năng lượng độc dược kia vì đó cũng là năng lượng có thể hấp thu.

-Này! Ta có kháng được độc dược đâu mà ngươi bảo ta chui vào trong đó.

-Ngươi quên ngươi bị tên kì lạ kia ngâm suốt chín tháng trời sao? Cái độc dược trong hang kia không bằng một góc phần độc mà tên đó hóa vào trong thùng nước đâu. Vào đi, để lâu tan hết uổng lắm.

-Rồi !! Rồi!

Viên Vũ Hầu chui vào trong hang, xộc vào mũi hắn là cái mùi hôi không thể nào cảm thụ nổi. Cứ thử tưởng tượng rằng có một con siêu cấp đại yêu kê phao câu vào mũi hắn và làm một quả rắm vậy. Hắn bịt mũi lại muốn chạy ra ngoài nhưng bị Toàn Thư Bách Khoa chửi một trận vì đang tính phí phạm một khối năng lượng miễn phí a.

Hắn đành phải chịu mùi hôi thối đó mà tiếp tục, đứng một hồi thì mùi đó cũng không đến nổi quá hôi a. Hắn đã quen rồi và bắt đầu xử lý ba cái xác rồi cho vào trong túi trữ vật. Tiếp đến là bông hoa sắc đỏ kì dị kia, nó đã nở gần như hoàn toàn, chỉ còn lại ba cánh hoa đang từ từ hé ra. Theo Toàn Thứ Bách Khoa suy đoán thì có lẽ đến gần tối nó sẽ nở hoàn toàn. Bây giờ mà hái nói thì chỉ thu được không đến bảy mươi phần trăm năng lượng. Thế là hắn quyết định chờ đến tối vậy, dù sao giờ trời cũng đã đến trưa.

Rảnh rỗi hắn lại đứng múa may quay cuồng Địa Tinh Đấu Pháp, từng đường quyền, cước đều tinh chuẩn hiện tại hắn đã gần đạt được đến Tiểu Thành Địa Tinh Đấu rồi, cái hắn thiếu là kẻ địch để có thể thực chiến. Với dã thú hay yêu thú thì chẳng có tính thực chiến cho lắm. Toàn Thư Bách Khoa lại lên tiếng.

-Ngươi thử làm một con mộc nhân đi, thứ đó có thể giúp ngươi luyện tập đấy.

-Mộc nhân?

- Là một hình nộm làm bằng gỗ cứng thường dùng của Nhân loại Trái Đất khu vực Châu Á hay khu vực Bốn của ngươi trước đây sinh sống đấy.

Giải thích đơn giản cho Viên Vũ Hầu xong Toàn Thư Bách Khoa gửi cho hắn một số hình ảnh về Mộc Nhân và cách làm mà nó tìm thấy từ trong thông tin trong mã gen của con người. Viên Vũ Hầu quan sát mộc nhân kia một hồi, hứng thú của hắn nổi lên, ngay lập tức ra ngoài mang về một khúc gỗ lớn. Đẻo đẻo gọt gọt một hồi thì con mộc nhân cũng đã thành hình, hắn thấy tự hào về tài nghệ của mình a.

Lắp ra mộc nhân hoàn tất, theo những gì Toàn Thư Bách Khoa gửi cho hắn thì hắn bắt đầu từ những đòn đánh cơ bản trước. Nào ngờ là vừa đánh được ba cái thì con mộc nhân đã bị vỡ làm nhiều mảnh.

-Người đầu trâu hay sao? Ngươi tung hết lực vào một con mộc nhân bằng gỗ lởm như vậy? Kiếm loại gỗ tốt nào mà làm, với cả luyện tập đâu nhất thiết phải dùng toàn lực như vậy.

Toàn Thư Bách Khoa như một người thầy khắt khe với Viên Vũ Hầu vậy, tên Viên Vũ Hầu nghe mắng chẳng dám cãi lại gì, lủi thủi đi ra ngoài kiếm gỗ tốt dù sao thì lương độc dược kia hắn cũng đã hấp thụ xong, từ giờ cho đến chiều tối hắn cũng chỉ cần chờ đợi mà thôi.

Sau một hồi lần mò trong rừng, hắn lại đi ngang qua một cây đại thụ cao đến vài chục trượng, thân nó to lớn khổng lồ nhưng lại đứng cô độc, không hề có bất kì một cái cây hay ngọn cỏ nào mọc dưới tán lá của nó. Có thể thấy được cái cây này một là kịch động hai là độc bá một mảng rừng. Hiện tại hắn đang đứng dưới tán cây nhưng không hề bị gì nên chắc là không có độc. Từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một cây rìu mà Hy Hòa bắt hắn mang theo. Mỗi lần Viên Vũ Hầu vào rừng mà không có nàng đi cùng thì y như rằng nàng bắt hắn mang theo đủ thứ đồ lỉnh kỉnh, Hy Hòa không khác gì bảo mẫu của hắn vậy. Mặc dù có hơi phiền hà nhưng hắn vẫn làm theo.

Hắn vung rìu lên định chặt cái cây kia, một rìu bổ xuống toàn thân hắn như thể bị điện giật, tay chân tê rần hết như thể hắn vừa cầm búa nện vào một tảng đá siêu cứng vậy. Lưỡi rìu sau một nhát bổ vừa rồi cũng vỡ làm bốn.

-Cứng như vậy!!

-Ta nghĩ ngươi nên bẻ cành của nó thôi. Cây này cứng quá sức với ngươi rồi.

Viên Vũ Hầu liền trèo lên cây, chẳng mấy chốc hắn đã lên đến tán cây, từng cành cây phải to đến hai ba người ôm không hết, hắn đi ra phía bên ngoài, không nói cũng biết là mấy thứ này cứng như thế nào. Hắn đã tìm thấy được nhánh cây phù hợp cho hắn, nó to chưa đến nửa người hắn. Chắc sẽ vừa tầm cho việc xử lý. Hắn lại lôi trong túi trữ vật ra một cây đoản đao.

*Keng.

Vẫn như lúc nảy ở dưới gốc cây, một đao toàn lực của hắn chỉ làm trầy được một chút xíu da của cái cây này thôi. Nhìn lại thanh đao thì buồn cười, người ta bảo dùng đao chặt cây, đằng này sau một đao kia lưỡi đao đã thành một đường cong lạ thường.

-Ngươi vẫn nên dùng tay của ngươi thì hơn, mấy cây sắt gỉ đó không có tác dụng lắm đâu.

Đành vậy, Viên Vũ Hầu vào thế, từng đấm từng đấm mạnh mẽ giáng vào cành cây kia làm cho nó rung lắc dữ dội nhưng hiệu quả không lớn lắm. Phải mất đến mười đấm toàn lực thì Viên Vũ Hầu mới có thể làm tróc được lớp da bên ngoài của cành cây ra, để lộ ra phần lõi bên trong đen bóng như được sơn lên vậy.

RầmRầm*Rầm….

Viên Vũ Hầu liên tục đấm không ngừng nghỉ từ lúc đó đến lúc chim rừng về tổ mới phá được hơn phân nửa cái cành cây kia. Phải công nhận rằng nó rất rất cứng. Nửa canh giờ tiếp tục trôi qua, hắn đã đấm gần ba phần tư cành cây, bây giờ việc còn lại của hắn là phải bẻ làm sao cho cái cành cây này gãy.

Hai chân hắn cố định vào phần dưới của cành cây, cả người hắn hiện tại đang đu trên cái cành cây đó. Hắn dùng hết sức lực của hắn toàn bộ cơ bắp trên cơ thể hắn đều được điều động và thành quả cho cả buổi nỗ lực của hắn cũng đã đến

*Crắc.

Cành cây kia đã lìa khỏi thân, Viên Vũ Hầu vui sướng khi đã bẻ được cái cành cây cứng ngắc này ra nhưng tình hình của hắn hiện tại hơi nguy hiểm a, Sau khi bẻ được cành cây thì hắn cùng cành cây đang lơ lửng giữa tán cây a. Cũng may cho hắn là phía dưới hắn vẫn còn mấy cành khác lớn hơn đỡ được hắn, nếu mà rơi từ độ cao này xuống đất thì chắc hắn cũng khó sống. Giờ hắn mới phát hiện ra một điều là cái cây này mặc dù là rất cứng nhưng cũng rất giòn, chỉ cần tạo đúng điểm yếu thì bẻ gãy nó là một điều dễ dàng.

Sau khi lôi được cành cây kia xuống đất, hắn không vội gì mà làm liền, dù gì giờ cũng đến lúc thu hoạch đóa hoa kia rồi.

Hắn quay trở lại hang động lúc trước, phía trước hang động không ít dã thú đang vây quanh, trong đó còn có vài con yêu thú cấp thấp nữa a. Có vẻ như đóa hoa kia hấp dẫn chúng tới đây, nhưng chúng có lẽ vẫn dè chừng nên chưa dám tiến vào trong hang a. Đám dã thú cùng yêu thú này chẳng thể nào là đối thủ của Viên Vũ Hầu nên hắn chẳng việc gì phải sợ, hắn tiến về phía hang động. Đóa hoa huyết sắc kia đã nở rộ, mùi hương tỏa ra đúng là quyến rủ mê hoặc a, tránh để đêm dài lắm mộng Viên Vũ Hầu liền nhổ nó lên.

Nào ngờ được rằng là vừa lúc hắn nhổ đóa hoa huyết sắc kia lên thì cả hang động lại sập xuống, toàn bộ đất đá từ vách tường bốn phía và trên đầu sập xuống. Cũng may là Viên Vũ Hầu nắm chặt lấy đóa hoa huyết sắc kia trước khi bị vùi lấp.

Bạn đang đọc Viên Vũ Hầu sáng tác bởi Broken_Something
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Broken_Something
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.