Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường Sát, Uy Hiếp

Phiên bản Dịch · 1600 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

<< Huyễn Văn Thần La Cước >> viên mãn vừa động, thân ảnh Diệp Thần mờ ảo tựa tiên nhân bay về phương trời xa.

Theo sau đó là đao chiêu << Ngạo Hàn Lục Quyết >> chém ra, đao mang năng lượng không chút hoa lệ, nhưng lại chứa đựng tính nguy hiểm cực đại, Chấn Sơn Hổ lấy bản năng hành động không thể không gắng sức trốn tránh một bên.

Oanh ~ một đao hạ xuống, uy lực cú chém này trực tiếp chém cả mặt đất thành một cái khe thật lớn.

Diệp Thần thấy vậy không quan tâm, ánh mặt chợt lóe, hất tay lại một đao chém ngang, giết tới Chấn Sơn Hổ.

Chấn Sơn Hổ bị buộc phải dùng móng vuốt chống đỡ một đao này, chỉ nghe tiếng Đương vang lên, Chấn Sơn Hổ đã bị lực đạo to lớn đánh bay.

Lục Oánh, người vẫn luôn đứng một bên nhìn, quá mức bất ngờ với thực lực của Diệp Thần. Phải biết rằng lúc hai người gặp nhau, Diệp Thần chỉ là một Hậu thiên tứ trọng Cường cân cốt mà thôi, nhưng mới qua có bao lâu, đã đạt đến cùng cảnh giới với nàng rồi.

Chính một người được người nhà xưng là một tồn tại thiên tài như nàng cũng phải thốt lên kinh ngạc.

Lục Oánh kinh ngạc ngoài mặt, nhưng trong lòng lại dâng một sự vui sướng khôn tả, mà chính nàng cũng không nhận ra.

“Không ngờ thực lực tiểu Thần hiện tại đã đạt đến cảnh giới giống mình rồi. Thật không biết tương lai em ấy sẽ đạt đến thành tựu như nào?”

Lúc Oánh ngắm nhìn Diệp Thần chiến đấu, thầm suy nghĩ trong lòng.

Mà tên nam tử bên cạnh, trong con mắt lóe lên ánh sáng ngoan độc, nhìn tư thái hùng dũng của Diệp Thần trên chiến trường, trong con mắt càng hiện lên sự tàn bạo.

Ngay sau đó dường như hắn đã nghĩ được thứ gì, khóe miệng nhếch lên một ý cười tà ác, không biết định âm mưu cái gì.

. . .

Trở lại với Diệp Thần bên này, trong lòng cậu phút giây này không có ý định kéo dài thêm nữa, dù sao đã không còn sớm nữa, chiến đấu trong đêm lợi bất cập hại.

Vì vậy, Diệp Thần quyết định tốc chiến tốc thắng!

Trong con ngươi lóe lên tinh quang nhàn nhạt, cánh tay cầm đao vẫn tiếp tục vung chém tới, không ngừng tới gần Chấn Sơn Hổ. Khi tiến đến khoảng cách nhất định, tay trái Diệp Thần chợt vung chưởng, << Thái Hoàng Huyền Chưởng >> viên mãn ầm ầm đánh ra.

Một chưởng này mà đánh trúng, dù có là thân hình mạnh mẽ như Chấn Sơn Hồ, cũng khó mà tránh khỏi trọng thương!

Hiện thực tàn khốc với một chưởng đập lên mình Chấn Sơn Hổ, chưởng lực cường đại trực tiếp đẩy bay Chấn Sơn hổ đi hơn mười mét xa, trong cái miệng đỏ lòm tràn máu tươi.

Có vẻ như một chưởng này đã tạo nên tổn thương thật lớn cho Chấn Sơn Hổ!

Không thể thấy gì ngoài mặt nhưng hiển nhiên một số khí quan bên trong đã chịu tác động không nhỏ đánh sâu vào.

Thấy vậy, Diệp Thần không chút nghĩ ngợi, trực tiếp thừa thắng xông lên, chân di động thật nhanh, chỉ một cái chớp mắt, cậu đã áp sát Chấn Sơn Hổ, Thiên Mệnh đao tay phải không chút lưu tình lập tức vung xuống.

Oanh!

Đao như tia chớp chém thẳng lên người Chấn Sơn Hổ, trong khoảng khắc ngắn ngủi vậy, Chấn Sơn Hổ chẳng thể làm nên chút phản ứng nào, tự nhiên khó lòng né tránh một đao này.

Kết cục đã không cần nhiều lời thêm, Chấn Sơn Hổ mang trong mình huyết mạch Thần thú Khiếu Thiên Hổ, đã tan biến khỏi thế giới này như vậy đấy!

Hô ~ thấy Chấn Sơn Hổ tử vong, Lục Oánh cùng một nữ sinh khác đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Trong mắt các nàng, Chấn Sơn Hổ thật sự quá nguy hiểm, giao chiến cùng bọn họ lâu như vậy vẫn chiếm thế thượng phong, thời gian lâu dần, bọn họ khó mà bình yên vô sự!

Nhưng vẻ mặt nam tử kia lại chẳng thấy chút gì gọi là vui sướng khi thoát nạn cả, tuy không biểu hiện gì trên mặt, nhưng trong mắt hắn là ngập tràn lửa giận.

Đối với Chấn Sơn Hổ lại chẳng tạo nên cho Diệp Thần chút thương tổn gì, trong lòng nam tử chửi rủa không thôi. Sao lúc trước uy phong quá vậy mày, mà giờ đây lại hóa kiếp con mèo chết rồi?

Bất quá hắn chẳng dám biểu hiện ra mặt, bằng không sẽ càng thêm khó khăn theo đuổi Lục Oánh!

Sau khi chém chết Chấn Sơn Hổ, Diệp Thần đến bên cạnh nhóm Lục Oánh, nhìn nàng nói: “Oánh tỷ, chúng ta phải nhanh chân rời khỏi nơi này thôi, rồi tìm lấy một khu vực an toàn mà hạ trại, đợi đến mai trời sáng hãy rời núi!”

Lục Oánh gật đầu, cười nói: “Ừ, đã đến lúc trở về rồi. À, đúng rồi, đã quên giới thiệu.” Nói rồi Lục Oánh liền giới thiệu hai người khác cho Diệp Thần.

Nàng chỉ vào người nữ sinh bên trái, giới thiệu: “Vị này chính là bạn tốt của chị, cùng là lớp năm hai, kêu Cao Yến.”

Người nữ sinh tên Cao Yến kia, tâm thần đã ổn định lại, cười ôn hòa vươn tay, nói: “Chào em, chị là bạn của Oánh Oánh, tên Cao Yến, em có thể kêu chị là Yến tỷ.”

“Chào chị Yến tỷ!”

Người ta đã lịch sự rồi, Diệp Thần đương nhiên phải tôn trọng mới phải đạo, cũng lễ phép đáp lại.

Tiếp theo Lục Oánh chỉ vào người nam tử bên phải, nói: “Vị này chính là Cát Tranh Minh, là một bạn học cùng lớp chị.”

Cát Tranh Minh nở nụ cười, thân thiên vươn tay nói: “Chào em! Diệp học đệ. Ngày sau có chuyện gì có thể tìm tới học trưởng này nha!”

“Chào Cát học trưởng.” Diệp Thần chỉ bình thản đáp một câu, không nói nhiều lời thêm.

Rất nhanh, đoàn người đã kiếm được một khu vực không tồi, cả đoàn quyết định sẽ cắm trại ở đây.

Hai doanh trướng được dựng lên sừng sững ở đây, rõ ràng là nam nữ ngăn cách, Diệp Thần đương nhiên không có phản đối.

Bất quá Cát Tranh Minh lại không có nghĩ vậy. Hắn lần này mặt dày đòi đi theo chẳng phải là vì để tán gái sao? Tự nhiên muốn tiếp xúc gần gũi hơn với nữ sinh rồi.

. . .

Giờ này, đêm đã khuya.

Trong lều trại màu hồng nhạt của nữ sinh, Lục Oánh cùng Cao Yến đều chưa đi ngủ, vẫn đang trò chuyện rôm rả với nhau.

Cao Yến cười hì hì trêu Lục Oánh: “Oánh Oánh à, có phải . . . cậu thích vị học đệ kia rồi không?”

Lục Oánh nghe vậy, hừ hừ trừng mắt với nàng ta cái, nói: “Yến Yến đừng nói bừa vậy chứ? Mình chỉ coi tiểu Thần là đệ đệ thôi, sao có thể thích được!”

Cao Yến thừa biết tính tình vị khuê mật này là cái dạng gì rồi, dù lúc đối mặt với Cát Tranh Minh xin đi theo, Lục Oánh chưa từng biểu hiện ra chút gì.

Nhưng đối với sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Thần kia, lại ý cười đầy mặt, so bè rõ là đối lập.

Làm khuê mật Lục Oánh, đứng ở góc độ người quan sát, tất nhiên thấy rõ nhiều điều.

Cao Yến nói: “Oánh Oánh à, vị tiểu đệ đệ của ngươi phỏng chừng sẽ bị gia hỏa Cát Tranh Minh kia nhắm vào đấy. Tên Cát Tranh Minh này chính là một tên khốn âm hiểm mà.”

Lục Oánh hơi hơi nhíu đôi mày lá liễu, trên mặt hiện lên sự lãnh khốc, hừ lạnh một tiếng nói: “Tên Cát Tranh Minh dám làm xằng làm bậy, mình sẽ bắt hắn trả một cái giá đắt.”

Hiển nhiên với cái tiếng của Cát Tranh Minh, Lục Oánh khá là hiểu biết.

“Nha nha nha ~” Cao Yến cười hì hì chọc chọc Lục Oánh: “Còn nói không thích Diệp Thần cơ! Cậu nhìn mình xem kìa, Dám đụng đến nam nhân của ta, sẽ phải trả giá đắt, ai nha! Thật là khẩu thị tâm phi mà!”

“Cô gái nhỏ được đấy, để xem ta đây thu thập nhà ngươi như nào.”

Ngay sau đó hai nàng vui đùa ầm ĩ cả lên, trong lúc nhất thời xuân quang tỏa ra vô hạn, đáng tiếc chẳng có ma nào tận mắt chứng kiến cả!

Mà ở một diễn biến khác, không khí an tĩnh đến dị thường, Diệp Thần cùng Cát Tranh Minh chẳng qua lại câu nào. Diệp Thần là lười cùng trai nói, còn Cát Tranh Minh thì còn đang suy nghĩ âm mưu, cũng không nói chuyện.

Sau một lúc, Cát Tranh Minh thế mà là người mở lời trước, sự u ám thoáng qua nét mặt hắn: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên thức thời đi, Lục Oánh không phải là người mà ngươi có thể chạm đến. Nếu không đừng trách học trưởng này không khách khí.”

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.