Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngẫu Nhiên Làm Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

Phiên bản Dịch · 1746 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Hôm nay là ngày thứ ba Diệp Thần đến Hoang sơn, và hôm nay cậu sẽ rời đi.

Thời gian 3 ngày này cậu đã thu hoạch được rất nhiều, đây cũng là vì đánh nên cho mình một cơ sở vững chắc về sau.

Hơn nữa nhiệm vụ hệ thống tuyên bố cũng đã hoàn thành hết, không cần thiết phải tiếp tục lưu lại. Vì thế, sáng sớm ngày thứ ba, liền cuốn gói sẵn sàng trở về.

Ông cha có câu “Vào núi dễ, rời núi khó” cấm có sai!

Diệp Thần vốn định dựa vào bước tiến trước đó của mình mà phản hồi, nhưng chính mình sớm đã chẳng phân biệt nổi phương vị, thành ra cũng chẳng nhìn ra được cái lộ tuyến tiến lên đó cả.

Hết cách, Diệp Thần đành bất đắc dĩ tự mở đường, đi theo hướng ngược lại bản thân.

Một đường trèo đèo lội suối, Diệp Thần càng thêm khắc sâu những lời này, vào núi thì dễ rời núi khó ra, đúng là phiền phức mà!

Có khi sẽ còn gặp mấy con yêu thú không biết sống chết công kích, đều được cậu tiện tay xử lý, bỏ vào trong không gian Linh thực. Mấy con man thú này có giá trị không cao, Diệp Thần chẳng thấy đau lòng gì, ném thẳng vào trong không gian Linh thực, coi như làm phân bón đi.

Nếu người khác mà biết cậu nói những lời này, tuyệt đối là bị người ta khỉnh bỉ đến chết, mẹ cha nhà mi đó có man thú mất giá vậy à? Nói ném liền ném hả!

“Chán vcl! Chẳng phân biệt nổi phương hướng rồi, chẳng lẽ cứ tiếp tục tiến lên như này?” Diệp Thần đang rất ức chế, láo liếc nhìn quanh xem có tìm thấy con đường nhỏ nào không.

Đáng tiếc, nhìn khắp nơi này mà xem, cỏ cây rậm rạp phủ kín, có thấy cái gì đâu, Diệp Thần đành phải tiếp tục.

. . .

Thời gian trôi qua thật nhanh, tới giờ là đã chạng vạng rồi.

May mắn là Diệp Thần ăn ở tương đối tốt, rốt cuộc cũng tìm được đường xuống núi rồi, hơn nữa đã có đường xuống núi, thì chứng tỏ đã cách không xa bên ngoài Hoang sơn rồi.

“Phải nhanh chân lên, thừa dịp trời còn chưa có hoàn toàn tối, chạy ra tới ngoài.” Diệp Thần lập tức phi nước đại.

3 phút trôi qua, Diệp Thần cuối cùng đã đến bên ngoài Hoang sơn, lúc này cậu mới nhẹ nhàng thư giãn.

Nghĩ nên kiếm lấy một chỗ cắm trại, nhưng ngay sau đó, Diệp Thần dừng lại.

Đương đương ~ ~ những âm thanh thanh thúy va chạm, Diệp Thần nghe thấy thì không khỏi tò mò.

Chẳng lẽ bây giờ còn có người đến nơi hoang vắng này?

Nghĩ vậy, Diệp Thần cũng không có giả ngốc ở đây được, lập tức cẩn thận dò hướng âm thanh mà đi.

Không mất bao lâu, Diệp Thân ẩn mình trong một bụi cây gần đó, mắt không chớp hướng về một nơi quang đãng trong rừng.

Ở đó đang có 3 người đánh nhau với một con Ban Lan Cự Hổ, hơn nữa trông có vẻ như đánh không lại con Ban Lan Cự Hổ đó.

Diệp Thần liếc cái liền biết đầu Ban Lan Cự Hổ đó là một man thú cấp 7, mà 3 người kia có thực lực đều tại cảnh giới Hậu thiên ngũ trọng Thông ngũ tạng.

Theo lý mà nói, 3 người này muốn đối phó với một con man thú cấp 7 phải rất dễ dàng mới đúng, nhưng sao giờ gần như lại lâm vào khổ chiến. Nghe nó phản khoa học quá!

Diệp Thần khá là thắc mắc với tình huống này. Chợt ánh mắt Diệp Thần tập trung toàn bộ vào một người trong 3 người đó.

Ba người thì 2 nữ 1 nam, trong 2 nàng thì có một vị giai nhân xinh đẹp thanh lệ và thoát tục, ánh nhìn Diệp Thần đúng là tập trung trên người nàng.

“Là nàng!” Mang theo giọng điệu kinh ngạc, không tự chủ buột miệng thốt nên.

“Nàng sao lại ở đây?” Nghi hoặc nổi lên trong lòng, mày không khỏi cau lại: “Chẳng lẽ nàng cũng muốn rèn luyện nên mới đến nơi này?”

Nhìn bóng người thanh lệ thoát tục cách không xa kia, đang gian nan chống chọi Ban Lan Cự Hổ công kích, Diệp Thần vô cùng lo lắng cho nàng.

Có thể làm Diệp Thần thất hồn lạc phách như vậy, tự nhiên chính là Lục Oánh, người đã khắc thật sâu dấu vết trong chính trái tim cậu.

Đúng vậy! Đúng là Lục Oánh, người Diệp Thần thầm yêu!

“Nếu tiếp diễn thế này, họ sợ rằng khó lòng kiên trì lâu hơn, mình phải ra tay.” Vừa định nhích người, nhưng chợt đứng hình tại chỗ.

“Cơ mà, Ban Lan Cự Hổ chỉ là man thú cấp 7, làm sao nhóm Lục Oánh lại không thể đối phó được? Này thật vô lý mà!” Mang theo nghi vấn, Diệp Thần mở Quét.

Trong phút chốc, thông tin Ban Lan Cự Hổ hiện ra trước mắt cậu.

- Tên giống loài: Chấn Sơn Hổ (thể biến dị).

- Cấp bậc: cấp 7.

- Huyết mạch: Mang trong mình 0,1% huyết mạch thần thú Khiếu Thiên Hổ.

- Bản mạng kỹ: Khiếu Thiên Hống.

Chớp mắt, Diệp Thần đã hiểu. Hóa ra là hậu duệ có huyết mạch thần thú Thiên Khiếu Hổ, khó trách mới chỉ cấp 7 đã có thể đối chiến với 3 vị võ giả Thông ngũ tạng, thậm chí còn chiếm thượng phong.

Cũng đúng lúc này, Chấn Sơn Hổ có vẻ đã hết kiên nhẫn, đột nhiên hét một tiếng điên cuồng, thế tiến công càng nhanh hơn, đánh cho 3 người Lục Oánh có phần trở tay không kịp.

Xem tình huống này, Diệp Thần nóng nảy: “Không đợi được nữa, còn không đi sợ rằng họ sẽ đầu mình hai nơi mất!”

Hô lên, Diệp Thần đã xông cực nhanh ra ngoài, mất 3 giây đã vượt qua khoảng cách cả trăm mét, nhảy vào chiến trường.

“Nghiệt súc chớ có lộng hành!” Hét lớn một tiếng có thể nói là đinh tai nhức óc.

Làm động tác song phương thoáng rơi vào đình trệ, chính lúc này, đã cấp cho Diệp Thần cơ hội công kích.

Tay cầm Thiên Mệnh đao chém thẳng xuống, << Ngạo Hàn Lục Quyết >> đến viên mãn đã được cậu dùng đến xuất thần nhập hóa, uy một trảm đã đạt đến cực kỳ khủng khiếp.

Chấn Sơn Hổ lập tức bùng nổ, cảm giác nguy cơ tới gần. Được thúc đẩy bởi bản năng, Chấn Sơn Hổ không hề công kích mà là xoay người nhảy đi.

Rống!

Trong nháy mắt tiếp đất, Chấn Sơn Hổ chợt quay đầu lại nhìn kẻ gây rối Diệp Thần, đồng tử hung lệ lóe lên trận trận huyết quang.

Chiếc mồm máu mở to, phát ra tiếng gầm uy hiếp.

Ý tứ rất rạch ròi, lộ ý Diệp Thần chớ mà quấy rối, đáng tiếc Diệp Thần căn bản chẳng thèm để tâm tới.

Lướt mắt nhìn Lục Oánh, trên mặt nở nụ cười tươi: “Oánh tỷ, sao các chị lại tới Hoang sơn này?”

Lúc này, nhóm Lục Oánh cũng hồi thần trở lại, nhìn Diệp Thần trước mắt, Lục Oánh cực kỳ kinh hỉ, nàng không nghĩ tới lại gặp được vị tiểu học đệ kia ở một nơi như này.

Lục Oánh bước tới 2 bước, đến gần Diệp Thần, cười nói: “Không nghĩ tới lại gặp được tiểu Thần ở chỗ này, sao em cũng tới rồi? Học viên lớp năm nhất không được phép tới nơi này đâu!”

Ặc . . .

Diệp Thần gãi cằm, chột dạ nói: “Ặc ha hả ~ là em xin tới đây.” Dứt lời, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Hiện giờ không phải lúc nói chuyện, phải nhanh chóng giải quyết con mèo kia mới phải.”

Chỉ Chấn Sơn Hổ xa xa, Lục Oánh giờ mới phản ứng lại, đúng thực bây giờ không phải thời điểm nói chuyện.

Chấn Sơn Hổ nghẹn khuất quá, lại có kẻ dám cho nó ăn bơ, thằng chó này chán sống rồi hả? Thấy hổ gia không phát huy, lại tưởng ta là Hello Kitty chắc! (tác giả ghi vậy á ^^!)

Nó nổi đóa rồi!

Rống!

Một tiếng hổ gầm dữ dội đột nhiên vang lên. Cũng may là khoảng cách không gần lắm, không bọn Diệp Thần chắc bị chấn cho điếc mất.

Chẳng ngờ con súc sinh này vừa lên đã phóng ngay Bản mạng kỹ Khiêu Thiên Hống rồi, làm đám Diệp Thần không kịp trở tay. Nháy mắt đơ người, Chấn Sơn Hổ đã tấn công tới.

Lục Oánh nói sao cũng xuất thân danh môn, đối với chút uy hiếp này không quá bỡ ngỡ, nhưng một nam một nữ bên cạnh nàng lại không giống vậy.

Cô còn lại lớn lên thanh tú, giờ phút này gương mặt trắng nõn lại càng thêm trắng bệch như bị bệnh tạng, trong mắt lập lòe kinh sợ.

Anh chàng kia còn tốt là chưa có chạy đi, tuy rằng vẻ trấn định hiện trên khuôn mặt, nhưng khó lòng dấu đi được nỗi sợ hãi bao phủ, trong lòng còn kêu gào thảm thiết: “Tôi không muốn chết đâu! Tuổi xuân tôi còn dài lắm, sao có thể chết ở đây được. Đến Lục Oánh còn chưa có chạy. Ta không cam lòng!”

Đối mắt tình cảnh này, tròng mắt nam tử loạn động, đương khi nhìn thấy Diệp Thần, một tia sáng chợt hiện, trong con mắt hắn lóe lên ánh nhìn âm ngoan khác thường.

“Thằng này là ai? Trông khá là thân mật với Lục Oánh đấy? Mặc kệ thằng chả là ai, nó nhất định phải chết!” Một ý nghĩ đen tối liền nảy sinh trong đầu nam tử.

Nói trở về, thấy Chấn Sơn Hổ tiến đánh, Diệp Thần vẻ mặt nghiêm trọng hoành đao mà đứng.

Trong con mắt tinh quang nhấp nháy, một cỗ chiến ý bốc lên: “Đến đây! Nghiệt súc, làm thước đo thực lực cho ta đi.”

Hét lớn một tiếng, Diệp Thần động!

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.