Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khiêu Chiến

Phiên bản Dịch · 1762 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Ha hả ha hả ~ ~ Nghe Cát Tranh Minh uy hiếp, Diệp Thần chỉ khinh thường nhìn hắn, cười lạnh.

Cát Tranh Minh thấy vậy, biến sắc mặt, vẻ mặt khó coi quát: “Tiểu tử, mày cười cái gì!”

Lắc lắc đầu, Diệp Thần à tiếng, nói: “Uy hiếp ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Nói xong, biểu tình hắn trong tức khắc thay đổi, một sự bá đạo bao trùm trên khuôn mặt hắn, tuyên bố: “Ta nói cho ngươi hay, Lục Oánh chính là nữ nhân ta nhìn trúng. Ngươi dám nhúng chàm nàng, ta liền giết ngươi!”

Một lời nói tràn ngập khí phách, làm Cát Tranh Minh mặt mày xanh mét!

“Được! Được! Được!”

Ba tiếng Được run rẩy nói ra qua miệng của Cát Tranh Minh, Cát Tranh Minh rõ đã nổi giận, phẫn nộ đến cực điểm rồi!

“Tao muốn nhìn xem mày có năng lực lớn gì mà dám nói lời xằng bậy.” Vừa dứt lời, Cát Tranh Minh bất ngờ phát động tấn công.

Một lời không hợp liền động thủ, Diệp Thần không thèm đem tên này đặt vào trong mắt, không một chút lòng dạ. Đối với Diệp Thần, chẳng đáng được coi trọng.

Cát Tranh Minh cũng là cảnh giới Hậu thiên ngũ trọng Thông ngũ tạng, nhưng chưa có chạm đến đỉnh, nên dù có bất ngờ tấn công, trong mắt nhìn của Diệp Thần, nó chậm chạp đến nhường nào.

Vẫn ngồi bất động ở đó, bỗng cánh tay duỗi ra phía trước. Bang, một quyền của Cát Tranh Minh đã dễ dàng bị Diệp Thần bắt lại.

Chậc ~ Diệp Thần chậc tiếng rõ to, phối thêm cái biểu tình khinh thường trên mặt nữa, càng kích thích Cát Tranh Minh phẫn nộ thêm.

Bất quá, còn may thằng này còn có chút đầu óc, không có tiếp tục tấn công, mà hất tay Diệp Thần ra, hung ác nhìn Diệp Thần rồi bước ra khỏi lều trại.

Diệp Thần chẳng chút để ý đến nó.

Một đêm trôi giữa những lần hít thở của Diệp Thần.

. . .

Sáng sớm tinh mơ, rừng ngập tràn sương mù, mặt trời tuy đã ló đầu, nhưng nhiệt độ vẫn chưa tăng cao, còn chút se lạnh.

Diệp Thần bước ra khỏi lều, vừa vặn đối diện cũng có một người bước ra từ trong chiếc lều phấn hồng, là Lục Oánh rồi!

Mà đi đằng sau nàng tự nhiên chính là Cao Yến.

Lục Oánh thấy, lại phát hiện thiếu đi Cát Tranh Minh, bèn hỏi: “Tiểu Thần, Cát Tranh Minh đâu rồi?”

“Ai biết được!” Diệp Thần không sao cả xua xua tay, nói: “Tối qua có cùng em giao thủ qua, liền giận dỗi bỏ đi, em nghĩ chắc là hắn về trước rồi.”

Lục Oánh nghe vậy, gật gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, có tên kia bên người cũng thật là phiền phức. Nào, chúng ta chuẩn bị chút rồi nhanh chóng rời đi thôi!”

Ừ!

“Vâng.”

Cao Yến cùng Diệp Thần đều ứng tiếng, cùng nhau thu thập xong xuôi, liền hướng ngoài Hoang sơn mà đi.

Trở về lúc nào cũng nhanh hơn là tiến lên, nhất là trở về có đường, vậy càng nhanh!

Ba người Diệp Thần rời Hoang sơn sau 10 phút, dọc đường đi Lục Oánh cùng Diệp Thần trò chuyện rất nhiều. Đối với đại hội luận võ sắp tổ chức tới đây, Lục Oánh cũng nói rất nhiều với Diệp Thần.

Cao Yến ở một bên bổ sung thêm. Nghe các nàng giảng giải, Diệp Thần phát hiện, hóa ra mình vẫn còn biết quá ít.

“Cái kìa, ừm Oánh tỷ, mục đích tổ chức đại hội luận võ ấy, còn không phải vì danh ngạch tiến vào Tổng viện sao? Như nào lại còn liên quan tới Chính quyền Liên Bang nữa?”

Lục Oánh giải thích nói: “Thần đệ, chắc em cũng biết Tổng viện Tinh võ tọa lạc trong phạm vi Liên Bang nhân loại kiểm soát nhỉ?”

Ừ ừ . . .

Diệp Thần gật đầu, tỏ vẻ mình biết.

Lục Oánh nói tiếp: “Vậy em nên biết thế lực Tổng viện Tinh Võ có thực lực khủng khiếp thế nào. Mỗi lần trên vô số tinh cầu có phân bộ Tinh Võ đều sẽ theo thường lệ tổ chức đại hội luận võ, đó là vì danh ngạch tiến vào Tổng viện.”

“Nhưng mà ---”

“Thứ danh ngạch này, mỗi phân viện chỉ được 1, nhưng mặt khác một số thế lực cường đại sẽ không dừng lại ở 1 danh ngạch thôi, mà chính phủ Liên Bang lại có khoảng 5 cái danh ngạch.

Chính phủ Liên Bang cũng có cho riêng mình một học viện, học viện của họ được đặt tên là học viện Liên Bang. Mà chính phủ Liên Bang có 5 danh ngạch, liền sẽ được 5 học viên học viện Liên Bang nhận lấy. Cứ như vậy, học viên đến từ học viện Liên Bang của họ chiếm lấy tỉ lệ lớn hơn nhiều.”

Nói tới đây, Lục Oánh thở nhẹ một hơi, nói: “Em chắc là không biết, giữa học viện Liên Bang cùng học viện Tinh Võ tồn tại cạnh tranh. Học viện Liên Bang vẫn luốn muốn áp học viện Tinh Võ xuống, cho nên mỗi một lần học viện đại bỉ tới, hầu như đều sẽ có người học viện Liên Bang tới khiêu khích!”

“Ồ? Còn có chuyện này cơ à, xem ra nhân loại cũng không phải là một khối bền chắc gì cho cam!” Diệp Thần thở dài nói.

Ah!

Lục Oánh ah nhẹ tiếng, cười nói: “Nhân loại từ xưa tới nay, các cuộc đấu tranh nội bộ chưa bao giờ gián đoạn, làm sao có thể đơn nguyên được.” Trong lúc trò chuyện, bọn Diệp Thần đã về tới trong thành phố.

Không mất bao lâu nữa, 3 người đã về tới học viện.

Mới vừa bước qua cửa, 3 người Diệp Thần đột nhiên dừng bước, một đám lớn người đang vây quanh đằng trước họ, thoạt trông là xem náo nhiệt.

Đứng trước cả bọn Diệp Thần, lại là Cát Tranh Minh, người trước đó đi theo Lục Oánh. Lúc này y hai tay ôm ngực, cười lạnh nhìn Diệp Thần.

“U a! Các ngươi tới rồi kìa, thật làm ta chờ mòn mỏi đó!” Vừa nghe tiếng Cát Tranh Minh, liền rõ đối phương không có ý tốt gì.

Không đợi Diệp Thần lên tiếng, Lục Oánh đã dẫn đầu, nàng quát hỏi: “Cát Tranh Minh, ngươi ngăn cản chúng ta là có ý gì?”

Trong học viện Tinh Võ Khải Phàm tinh, Lục Oánh là nữ thần tất sẽ bị mọi người chú ý. Lúc này thấy có chuyện liên quan tới nữ thần, những người này rất là hứng thú, vây quanh đứng bên hóng hớt.

Ha ha ha ~ Cát Tranh Minh cười dài, chẳng chút kiêng nể gì sất, cười xong, giọng âm u của hắn vang lên: “Làm gì? Lục Oánh đây không phải chuyện của ngươi, ngươi tốt nhất tránh ra.” Nói rồi đôi mắt chuyển dời lên người Diệp Thần, cười gằn nói: “Tiểu tử, mày không phải rất cuồng sao? Tao muốn nhìn xem, mày có còn cuồng được nữa không.”

“Tao muốn cùng mày quyết đấu, tiểu tử, mày có dám không?” Nói xong còn khiêu khích nhìn Diệp Thần.

Diệp Thần nhìn hắn cái, chậc chậc, khinh thường ra mặt nói: “Ngươi nói quyết đấu ta liền quyết đấu à? Ngươi tưởng mình là ai?”

Hừ!

“Tiểu tử, lời Cát thiếu nói mà mày dám không nghe, có tin tao đập chết mọe ra bã không?” Con chó săn bên người Cát Tranh Minh đã bất mãn quát lên.

“Hắc! Tao xem là mày không dám rồi. Nếu đã không dám, được thôi, chỉ cần mày dập đầu kêu tao một tiếng gia gia, thì quên nó đi, tao cũng chẳng làm khó gì ngươi đâu. Các ngươi thấy có phải không?”

Cát Tranh Minh dùng lời nói chèn ép, cuối cùng còn hướng đến mấy con chó bên người hỏi. Cát Tranh Minh đã nói, bọn chó săn kia tất phải nịnh hót rồi, mỗi đứa đều cười lớn kêu Phải.

Lục Oánh sắc mặt khó coi, nói sao Diệp Thần cũng là người nàng có hảo cảm, bị cười nhạo như vậy, có khác gì chính nàng bị cười nhạo sao?

Này làm sao không khiến nàng phẫn nộ cho được?

Bất quá Diệp Thần lúc này, đúng thực không thể không để ý tới. Gia hỏa này cho rằng mình dễ khi dễ, cho rằng mình nhu nhược để rồi cưỡi đầu cưỡi cổ mình, đây tuyệt đối là không thể chấp nhận được!

“Nếu ngươi đã muốn tìm chết, tiểu gia ta đành phải thành toàn cho ngươi thôi. Đến lúc đấy đừng có mà nước mắt nước mũi mè nheo xin ta tha đó.” Dứt lời, lập tức đi tới lôi đài quyết đấu chuyên dụng của học viện Tinh Võ.

Cát Tranh Minh trong học viện Tinh Võ cũng là một người rất nổi tiếng, cơ mà chẳng phải là tiếng tốt, mà là tiếng xấu thì đúng hơn!

Tin tức quyết đấu này nhanh chóng đã truyền khắp toàn học viện, đại đa số học viên đều rất tò mò mà hướng đến đài quyết đấu.

Giờ phút này, Cát Tranh Minh vì nữ thần Lục Oánh, muốn cùng một tên học viên quyết đấu, làm cho các học viên trong học viện cảm thấy rất thú vị. Vì thế nghị luận diễn ra vô cùng sôi nôi.

“Này, bọn mày nói xem Cát Tranh Minh có đem nó đánh chết luôn không? Cát Tranh Minh chính là một tên không biết kiêng nể gì, thật sự muốn đánh chết thì cũng chẳng có gì là không thể cả.”

“Có ai nói không đâu, phải biết rằng gia thế Cát Tranh Minh trong thành phố Phượng Dương này rất có tiếng nói. Dù có đánh chết hẳn cũng chẳng phải vấn đề gì?”

“Ài! Đây gọi là Hồng nhan họa thủy đó! Vì một nữ nhân mà đem mạng mình đền vào, thật là không đáng mà!”

“Có ai biết cái tên cùng Cát Tranh Minh quyết đấu là ai không? Cũng từ học viện chúng ta à?”

“Nghe nói tên là Diệp Thần. Chưa từng nghe qua, chắc là một tên vô danh tiểu tốt rồi!”

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.