Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực lực

Tiểu thuyết gốc · 2122 chữ

Hậu Thiên nhị tinh!

Hậu Thiên tam tinh!

Tứ tinh! Ngũ Tinh!

Lục Tinh!

Ầm! Ầm!...

Trần Dương tu luyện trong biết ngày tháng, một mực đả thông năm mạch liên tiếp, tu vi hiện tại đạt tới Hậu Thiên lục tinh.

Chỉ mất ba ngày luyện hóa tất cả số dược liệu kia, tuy vậy Trần Dương cũng phải than thở không thôi, tu hành đúng là tốn kém, chỉ để đả thông được đạo kinh mạch thứ sáu này mà hắn phải dùng đến gốc Nhân Sâm ngàn năm và gốc Huyết Linh Chi ngàn năm kia, mà hơn hết cũng nhờ vào may mắn mới có thể thành công.

Cơ thể của hắn hiện tại tràn ngập lực lượng, cảm giác bành trướng sức mạnh mãnh liệt khiến hắn phải mất chút thời gian làm quen.

- Phù, coi như đã có chút thực lực để bảo vệ bản thân, giờ ngẫm lại nữ quỷ Lý Phi kia thật là yếu đuối, thực lực đó chắc cũng tầm tam tinh, đơn giản chỉ là giết chết một con gà.

- Tiểu tử, hiện tại ngươi đã đạt đến lục tinh đúng là nằm ngoài dự liệu của ta, bất quá như thế lại càng tốt, nhanh chóng đi cướp chút công đức về đây, ngươi đừng quên thỏa thuận của chúng ta, ta cũng không phải giúp không cho ngươi.

Nguyên Lão trong quá trình tu luyện lặn mất tăm đột nhiên xuất hiện thúc dục.

- Bây giờ coi như cũng có chút bổn sự, hiện tại có thể cảm giác rõ ràng sự khác biệt với phàm nhân, công đức ngươi muốn rất nhanh sẽ tìm được.

Đối với sức mạnh của mình Trần Dương đột nhiên cảm thấy tự tin khó tả không nhịn nổi tò mò hỏi:

- Hiện tại ta so với con lệ quỷ kia có bao nhiêu phần thắng?

- Ngươi tính thu thập một thể luôn sao? Bỏ đi, phần thắng mặc dù có nhưng chỉ cao có sáu phần, không đáng để thử, chờ ngươi lên Tiên Thiên võ giả thì hoàn toàn có thể đem nó ra đánh.

Tiên Thiên sao, thật chờ mong!

Vấn đề của hắn chỉ là thiếu khuyết huyết khí, căn cơ đã có Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh lo, mỗi lần đột phá đều giúp hắn phạt tủy một lần, so ra thì nội lực của hắn còn tinh thuần hơn đa số võ giả cùng cấp bậc.

Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh vốn không nên tồn tại, nhưng Đệ Nhất Thư đã mang nó đến cho hắn, Trần Dương hiểu rất rõ đạo lý hoài bích có tội, hắn sẽ không bao giờ tiết lộ về bí mật của bản thân với bất kỳ ai, kể cả người nhà.

- Ồ, vậy mà đã ba ngày trôi qua, ta thế mà lại không cảm giác được chút nào.

Xem xét một hồi Trần Dương kinh hô thốt lên, lúc ấy tâm thần chỉ tập trung luyện hóa dược lực của mấy đồ vật kia mà không hề để ý đến xung quanh, ấy vậy mà chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Nguyên lão thở dài, một dạng suy tư nhìn về phía xa trầm tư:

- Tiểu tử ngươi sớm nên buông bỏ hồng trần, đối với người tu luyện thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, bây giờ chỉ là vài ngày nhưng lên đến cấp bậc cao hơn có khi lại là mấy chục năm, lúc xuất quan thì cả một thế giới đã thay đổi, đừng vì những chuyện phàm trần mà dao động tâm cảnh.

Trần Dương biết trong lòng lão có tâm sự cũng không nhiều lời, tuy Nguyên Lão nói vậy nhưng nói bỏ là bỏ được sao, hắn không thể bỏ mặc người thân của mình được, họ sẽ có ngày chết đi, hắn cũng vậy, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi, thay vì thế tại sao không tận dụng thời gian lúc họ còn sống ở bên chăm sóc cho họ, tình cảm con người không phải thứ dễ dàng dứt bỏ được.

Lắc đầu xua đi cảm giác tiêu cực, Trần Dương hào hứng muốn thử sức lực bậy giờ của mình, nội lực dồn vào cánh tay, một đấm tung ra.

Phốc! Ầm!

Móa!

Trần Dương kinh hãi nhìn vào tác phẩm của bản thân, một đấm của hắn vậy mà xuyên thủng bức tường bằng bê tông cốt thép dày cả gang tay mà bàn tay không hề có vết trày xước, là bê tông cốt thép chứ không đùa đâu, lực lượng mạnh mẽ đến chính hắn cũng bị mình làm sợ hãi.

Mấy ngày qua không hề thấy tỷ tỷ Trần Mộ Linh chuyển dược liệu đến, chắc số đó là tất cả những gì mà công ty hiện có thể mua được, Trần Dương có chút tiếc nuối thở ra, dù sao đồ vật này cũng không phải là vật tầm thường, không phải cứ có tiền là quen được, chắc chắn đã phải vận dụng rất nhiều quan hệ mới đem được số đó đến cho hắn.

Hiện giờ hắn nhìn đám dược thảo bình thường đầy trướng mắt, chúng không thể cung cấp đủ yêu cầu hiện tại của hắn, muốn đột phá thất tinh thì chỉ dược lực trong dược thảo ngàn năm mới đủ để hắn tu luyện.

Tu luyện cũng cần thực chiến, Trần Dương sửa soạn lại quần áo rồi đi ra ngoài.

Cơ thể nhìn gầy yếu lúc trước đã biến mất không thấy thay vào đó là thân hình cân đối đầy đủ, ngũ quan sắc xảo, góc cạnh hiện lên rõ ràng, chiều cao cũng được cải thiện không ít, làn da như bạch ngọc trắng hồng, sau sáu lần tẩy tủy đã đem khí chất trên người hắn vốn bình thường lột bỏ thay vào là vẻ anh tuấn lãng tử, Trần Dương cũng có chút hư vinh ngắm nghía một hồi, ca đúng là đẹp trai a~

Bảy giờ tối khung cảnh thành phố vẫn rất nào nhiệt, Trần Dương vừa xuất hiện thì hàng loạt thiếu nữ như trúng phải định thân thuất đứng chết chân tại chỗ, ánh mắt nhìn hắn không dấu nổi vẻ si mê, đám đàn ông cũng phải tặc lưỡi, bọn hắn nhìn vào cũng có chút động dung thì đừng nói tới những thiếu nữ kia, nhìn vẻ mặt thì biết biến thành hoa si hết rồi.

...

Trần Dương đi đến phòng trực của mình, hắn không thấy Dương Lỗi mà là một vị trung niên đang nhàn nhã nằm nghe nhạc.

Đẩy cửa đi vào trình bày một chút rồi đi thẳng lên tầng 25.

Hắn vô cùng tự tin, con lệ quỷ kia không ra được căn phòng 163 kia, tầng 25 không có gì có thể uy hiếp được hắn, hôm nay hắn chính là muốn hàng yêu phục ma thuận tiện rửa luôn mối nhục mấy ngày trước bị con nữ quỷ Lý Phi kia 'bắt nạt'.

Đệ Nhất Thư có khả năng thu lấy công đức, thô tục chính là cướp.

Hiện tại hắn vẫn chưa nắm rõ về cái được gọi là công đức này, chỉ biết khi giết chết oán linh lệ quỷ đều thu được, chúng càng mạnh thì công đức thu được càng nhiều, hơn nữa chỉ cần có người tạo ra công đức hắn cũng có thể 'cướp', chỉ cần không quá ba giờ, nếu hắn gặp người khác giết quy vật thì số công đức của ngươi đó chính là của hắn.

Nói rắc rối nhưng mà công đức chính là thứ để thắp sáng kim văn trên Đệ Nhất Thư, kim văn thứ nhất cần công đức cấp bậc Hậu Thiên, kim văn thứ hai cần công đức cấp bậc Tiên Thiên, cứ như vậy tăng lên.

Đạo kim văn đầu tiên của hắn có chút đặc biệt, nó là đạo thứ hai nên mới có thể đem Dịch Cân Kinh biến thành công pháp cấp bậc Tiên Thiên.

Tinh!

Tiếng kêu quen thuộc vang lên, thang máy mở ra, trận hàn khí quen thuộc kia lại ập đến.

Bất quá lần này hắn không them che dấu, nội lực điện cuồng lưu chuyển khắp cơ thể, làn da mơ hồ còn ánh lên chút kim quang mờ nhạt, ánh mắt quét qua khung cảnh liền rõ ràng như ban ngày, Nguyên Lão hưng phấn bên trong hắn hô loạn:

- Tiểu tử đừng làm ta thất vọng, tu vi ta đạt đến từng này mà vẫn chưa biết công đức nó là cái gì đâu, có thứ này là sẽ có cơ hội nhập vào thần đạo đó, cố lên đi!

Trần Dương ung dung đi từng bước một, nội lực đã cường hóa mọi giác quan trên người hắn, Trần Dương mơ hồ còn cảm nhận được một luồng khí lưu đang chậm rãi di chuyển trong căn phòng 163 trước mặt.

- Ra rồi sao.

Cửa phòng 163 đột nhiên bật mở, một bóng dáng nữ tử mở ảo từ đó bước ra, nhìn rõ thì chính là Lý Phi, Trần Dương lần này cũng không quá sợ hãi, nội lực quét qua thì chỉ là một đám âm khí tụ tập lại mà thành thôi, hắn nhếch miệng cười một cái rồi lao lên.

Lý Phi thấy hắn không sợ hãi thì hét lên một tiếng ghê rợn, khuôn mặt vặn vẹo, giương một bàn tay hướng hắn chụp tới.

Trần Dương kinh thường cười một tiếng, nhìn kỹ thì nó cũng chỉ mới đạt đến nhị tinh đỉnh, xem ra hắn còn đánh giá cao con quỷ vật này, bất quá như vậy vẫn còn chưa đủ, Trần Dương dùng nội lực quán chú vào lòng bàn tay hướng về phía nó vỗ ra một chưởng.

Bành!

Bàn tay hắn cũng quỷ trảo va chạm, nơi tiếp xúc kia lóe lên một đạo kim quang, một cỗ lực lượng khủng bố ập đến xoắn nát cánh tay Lý Phi, dư trấn còn đẩy nó lùi lại mấy bước.

Greeeeeé!!!

Lý Phi đau đơn gào lên, ánh mắt nhìn Trần Dương đầy căm hận quay người muốn chạy, nó biết mình không phải đối thủ của tên trước mặt này, nó không muốn chết.

- Muốn chạy sao?

Với thực lực hiện tại của hắn nếu để cho nó chạy thoát thì quả là nực cười, nhảy lên một cái, Trần Dương giương chân dùng một cước đạp nó lăn trở về, công pháp hắn tu luyên chính là của Phật gia, là khắc tinh của mọi loại quỷ vật, lại thêm thực lực cách nhau quá xa nên Lý Phi hoàn toàn không có cách hoàn thủ, chỉ đau đớn dùng ánh mắt oán hận nhìn hắn.

Trần Dương chứng kiến như vậy thì cười lạnh, ba ngày trước ngươi xách ta như xách một con gà, hiện tại không khác gì chó nhà có tang, đây chính là thực lực, có thực lực thì mới có chỗ cho ngươi nói chuyện.

Lý Phi không có lực phản kháng dễ dàng bị Trần Dương dùng chân đạp chết, với những quỷ vật cấp thấp này cũng không cần phải sử dụng biện pháp đặc biệt như bùa ngải hay độ hóa gì đó, đơn giản giúp nó 'siêu thoát' mới là chính đạo.

Cơ thể của nó bắt đầu tan ra, hóa thành các luồng bạch khí, Đệ Nhất Thư vốn đang nằm yên trong đầu hắn đột chuyển khẽ lật một cái, từ trên thân xác của Lý Phi một đoàn kim quang xuất hiện lấy tốc độ mà Trần Dương không kịp né lao thẳng vào mi tâm ấn đường của hắn, đạo kim văn thứ nhất lúc này lại tỏa ra kim quang rực rỡ, chỉ thấy Nguyên Lão giờ phút này vui mừng như điên hào hứng hét lên:

- Tiểu tử mau đưa nó cho ta, ngươi không được nuốt lời đâu đấy!

Trần Dương lần đầu thấy Nguyên Lão thất thố như vậy cũng khá buồn cười, trêu chọc:

- Không ngờ người thường ngày lãnh đạm như ngươi cũng có bộ mặt như vậy, nhận lấy!

- Hừ, tiểu tử vô tri ngươi thì hiểu gì cơ chứ!

Tâm niệm khẽ chuyển, kim văn phiêu phù trên Đệ Nhất Thư bay ra xuyên qua kím tráo đang giam cầm Nguyên Lão rồi từ từ biến mất vào trong người lão như chưa từng tồn tại vậy.

Trần Dương không tiếp túc để ý Nguyên Lão đang biến đổi, ánh mắt băng lãnh quét ra phía trước, có một người bạn đang chờ hắn tiếp đón a!

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.