Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy năng pháp bảo

Tiểu thuyết gốc · 2125 chữ

Bước đến là một nữ ma thân hình mập mạp, khắp người toát ra tử khí đáng sợ, nó đang chậm rãi lết từng bước đến chỗ hắn.

Trần Dương mỉm cười khinh miệt một tiếng, chỉ là Hậu Thiên tứ tinh mà dám trước mặt ta giả thần giả quỷ, chết.

Đơn giản như giết một con gà, nữ quỷ không hề có chút phản kháng biến thành một đạo kim quang quán nhập vào Đệ Nhất Thư.

- Đó chính là người thứ hai chết ở căn phòng này, vậy thì chỉ còn lại con lệ quỷ trong bồn tắm cùng Vương Bối Bối.

Nội lực tuy đã quán chú vào mắt nhưng hắn không thể nào tìm thấy sự hiện diện của hai con quỷ vật này.

Bỗng nhiên.

Tóc! Tóc!...Ù! Ù!...

Tiếng nước nhỏ giọt kèm theo tiếng gió rít nổi lên, trong hoàn cảnh yên tĩnh nơi đây thì âm thanh truyền đến lại rõ ràng vào tai hắn, Trần Dương thở hắt ra một hơi, đi về phía căn phòng 163 kia.

Cộp! Cộp!...

Tiếng giày gõ xuống mặt sàn tạo nên một nhịp điều ghê rợn, Trần Dương đứng trước cửa không đi vào.

- Hư, tiểu tử đáng chết, ngươi dám giết thuộc hạ của ta, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.

Một luồng âm khí lạnh lẽo xoay tròn trước cửa dần tụ lại thành hình dáng của một thiếu nữ tầm 18 tuổi, da mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ lòm, cái miệng nhe ra cười làm từng doàn huyết nhục theo đó mà chảy xuống.

Trần Dương tuy đã chuẩn bị nhưng vẫn bị cảnh tượng này hù dọa, mặt mày tái lại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng áp lực mà con nữ quỷ này mang lại cho hắn, chợt nhớ ra điều gì đó, miễn cưỡng ổn định lại tâm thần cố nặn ra một nụ cười nhìn nó dầy mỉa mai:

- Ngươi chính là người đầu tiến chết ở đây sao, nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi gọi là Mạc Nhan đi, nếu ngươi có bản lĩnh như vậy thì mau động thủ, ta sẽ rất mong chờ a.

Mạc Nhan có chút bất ngờ, tên nhóc này vậy mà không hề sợ hãi trước thực lực của nàng, một tên Hậu Thiên tiểu bối mà cũng dám ở đây ăn nói lớn tiếng, nếu không phải bị trận pháp bên trong hạn chế thì hắn làm sao có thể ở đây nói chuyện như vậy, Mạc Nhan ngoác cái miệng rộng bằng nửa khuôn mặt hù dọa:

- Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bản tọa hôm nay tha cho ngươi một mạng, mau cút đi!

- Phải không, không phải là ngươi không thể sao, ngươi chỉ có thể thi pháp trong phạm vị căn phòng này thôi, cái trận pháp trong kia đơn giản là không cho ngươi có thể tổn hại đến ta.

Khuôn mặt dữ tợn của Mạc Nhan đột nhiên co rút, lời nói kia như tiếng sấm truyền vào tai nàng, vẻ mặt hoảng sợ xen lẫn kiêng kị nói:

- Tại sao ngươi biết, thật ra ngươi là ai?

- Ta chỉ là một con người bình thường thôi, hôm nay ta chưa đối phó nổi ngươi nên chắc chắn sẽ không mạo hiểm bước vào, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có biết Vương Bối Bối không, nàng ta chính là cái gần đây nhất thi thể tử vong trong căn phòng này.

Trần Dương ngữ khí lạnh lùng tra hỏi, hắn biết tên đời này tồn tại những thế lực chuyên đi thu thập những thứ quỷ vật này, nếu Mạc Nhan không phối hợp thì hắn chắn chắn sẽ đem tin này vứt lên mạng, đảm bảo rất nhanh sẽ có người chú ý đến nơi này thôi.

- Hừ, tên tiểu tử tinh ranh, ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì trong đầu, cô gái Vương Bối Bối kia không có ở chỗ ta, còn về ở đâu thì cần ngươi tự thân vận động, việc này không phải ta có thể chịu trách nhiệm được.

- Ta đã nhận được câu trả lời, ngươi an phận ở nơi này đi, mấy ngày nữa ta sẽ đến thu thập ngươi!

Trần Dương quay người muốn rời đi, chỉ để lại Mạc Nhan đứng đó dùng ánh mắt oán hận nồng nhiệt trừng hắn, nếu không phải không có biện pháp chắc chắn nàng sẽ không để tên tiểu tử này dễ dàng rời đi như vậy, để lại một mối họa ngầm đối với kế hoạch của chủ nhân là một phần bất lợi.

Choang!

- Yêu nghiệt to gan, cuối cùng chúng ta đã đợi được ngươi xuất hiện.

Trần Dương vừa đi ra một bước, đột nhiên cửa kính tầng 25 vỡ vụn, ba bóng đen từ bên ngoài nhảy vào, một người trong số đó hét lên một tiếng lôi từ trong tay áo ra một lá bùa bóp một cái, lá bùa chợt bùng lên một ngọn lửa rồi tan thành tro bụi.

Mạc Nhan kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, thân hình phiêu phù muốn chạy trốn nhưng lại kinh hãi phát hiện không gian xung quanh đã bị giam cầm, khuôn mặt biến sắc huy động âm khí trong người không ngừng oanh kích xung quang, dữ tợn gào thét:

- A! Mau thả ta ra, loài người vô sỉ, các ngươi không ngờ lại mai phục quanh đây từ trước.

Rầm! Rầm!...

Từng đợt hắc vụ theo quỷ trảo của Mạc Nhan không ngừng xoắn động, uy thế muốn hủy diệt mọi thứ, Trần Dương hứng thú đứng một bên quan sát, ánh mắt hơi ngạc nhiên về ba người kia, hai nam một nữ, nữ tử thì chính là Tô Tiểu Mạn, có điều bây giờ nàng mặc lên một trang phục đạo bào của đạo sĩ nên hắn có chút nhầm lẫn, còn về hai thanh niên kia thì không có chút ấn tượng nào.

- Lỗi sư huynh, hộ tráo sắp không chống cự được nữa rồi, ba người chúng ta liên thủ tiêu diệt con yêu nghiệt này!

- Được!

Lỗi sư huynh vỗ nhẹ bên hông, một thanh kiếm làm bằng gỗ từ bên trong phá không bay ra, bắt lấy thanh kiếm, Lỗi sư huynh miệng niệm chú pháp, cắn nát đầu ngón tay nhỏ một giọt máu vào thanh mộc kiếm kia.

Khai!

Thanh mộc kiếm kia sau khi tiếp nhận huyết dịch toàn thân biến thành một màu đỏ tươi, một đạo sát khí nhàn nhạt từ trên đó toát ra, lôi điện lập lòe chạy dọc theo thân kiếm.

Tô Tiểu Mạn cùng người còn lại cũng không rảnh rỗi, tế ra một cái gương bát quái cùng một viên lục châu, từng luồng năng lượng quán chú khiên cho chúng sống động như đang tồn tại sinh mệnh, cả ba đồng loạt huy động về phía Mạc Nhan.

Cả quá trình chỉ diễn ra chưa quá ba hơi thở, Trần Dương đứng chết chân tại chỗ, hắn bị đám người này làm cho kinh sợ, vốn còn tự tin về thực lực của mình này hoàn toàn tan biến, thủ pháp của những người này cứ như thần tiên hạ phàm vậy, hắn đơn giản là không thể so sánh.

Sưu! Oanh! Oanh!...

Ba đồ vật kia không ngừng oanh kích lên người Mạc Nhan, uy lực thập phần khủng bố khiến cho hắn phải biến sắc, Mạc Nhan chống đỡ được một lúc cuối cùng cũng thất thủ, trên người huyết dịch xanh lẹt từ khắp nơi chảy xuống hóa thành một đạo bạch khí bay mất.

Khoảng khắc cuối cùng trước khi bị tiêu diệt, Mạc Nhan này vậy mà hướng ánh mắt căm hận về phía hắn, gào lên một tiếng dùng hết sức lực còn lại cố gắng vỗ tới. Ba người kia ánh mắt hiện lên chút hốt hoảng vội vàng la lên:

- Huynh đệ cẩn thận!

Trần Dương mỉm cười đứng im tại chỗ, chỉ thấy đạo hắc khí kia chạy đến cửa phòng thì bị một màn chắn huyết dịch mờ nhạt ngăn lại tan biến vào không trung.

Mạc Nhan khuôn mặt đại biến, nàng quên mất cái trận pháp kia vẫn còn tồn tại, hiện tại sức lực đã hoàn toàn hao tổn, sau vài lần bị vây công mới không cam lòng rít lên một tiếng hóa thành một đạo bạch khí tan biến như chưa từng xuất hiện.

Mạc Nhan vừa chết, Trần Dương có thể cảm nhận rõ ràng âm khí trong tầng 25 đã tán đi không ít, cái không khí âm u kia đã biến mất thay vào đó là màn trời đên rực rỡ.

Một đạo kim quang xuất hiện phá không bay về phía hắn, ba người kia không hề phát hiện điều này, Trần Dương cố đè nén hưng phấn trong lòng quay người muốn rời đi, đột nhiên Tô Tiểu Mạn hô lên kinh ngạc:

- A, ngươi là Trần Dương, tại sao ngươi lại ở đây.

- Tô sư muội, muội nhận biết vị huynh đài này sao?

Lỗi su huynh ngạc nhiên hỏi, Tô Tiểu Mạn gật đầu một cái nói:

- Tên này chính là bảo vệ ở nơi này, không ngờ cũng là chân nhân bất lộ tướng, cũng là một phục ma giả.

- Huynh đài xin dừng bước!

Vị thanh niên còn lại thất thanh hô lên, Trần Dương bất đắc gĩ quay người lại nói:

- Ta cùng mấy người không liên quan nha, có gì cần giúp đỡ sao?

Trần Dương thật sự rất gấp, theo như Nguyên Lão nói mấy người này đều là Tiên Thiên võ giả, nếu muốn làm gì thì hắn cũng không ứng phó nổi a.

Thanh niên tế ra lục châu hớn hở tiến đến chào hỏi:

- Huynh đệ không cần quá đề phòng, chúng đều là đồng đạo, ta thấy nội lực của ngươi chắc chắn là học tập công pháp Phật gia, không biết huynh đệ thuộc bộ phận nào?

- Bộ phận gì, ta không biết!

Trần Dương khó hiểu trả lời.

Nghe vậy khuôn mặt cả ba người khẽ trầm xuống, ngay cả thanh niên bên cạnh hắn cũng có chút đề phòng, thái độ tươi cười đã biến mất, nghiêm túc chất vấn:

- Ngươi không phải là người Phục Ma Hội, ngươi là ai?

Trần Dương thầm hô không ổn, hắn mới tu luyện có mấy hôm làm sao biết cái Phục Ma Hội gì đó chứ, vội vàng thanh minh:

- Huynh đề hiểu nhầm rồi, ta chỉ là một tán tu mà thôi, ta cũng đang định đầu nhập vào Phục Ma Hội của các ngươi a.

Lỗi sư huynh đánh giá lại Trần Dương ôn tồn nói:

- Bỏ đi Mạnh sư đệ, ta thấy huynh đệ này tu luyện công pháp Phật gia thì chắc chắn không phải bọn tà mà ngoại đạo kia đâu, nếu huynh đệ đã nói vậy thì có thể cho ta biết ngươi học công pháp này ở đâu không?

- Ngươi đang chất vấn ta?

Tuy hắn không đánh lại mấy người này nhưng theo những gì Nguyên Lão nói thì truy hỏi nguồn gốc công pháp trong giới tu luyện chính là đại kị của tu sĩ, chỉ cần đám người này tỏ ra một chút hành động thì hắn lập tức động thủ, dù sao hắn cũng còn một hai con bài tẩy chưa dùng đây.

- Huynh đài hiểu nhầm rồi, là ta thất lễ, kính mong vị huynh đài này lượng thứ, ta cũng chỉ là muốn công pháp chính đạo không bị dì gỉ ra ngoài nên mới làm vậy, mong ngươi hiểu cho ta.

Tô Tiểu Mạn hừ lạnh một câu bất mãn nói:

- Lỗi sư huynh cần gì phải nói nhiều, không phải chỉ là một tiểu bối Hậu Thiên thôi sao, chúng ta không cần phải hạ mình để nói chuyện.

- Tô sự muội không được nói bậy!

Lỗi sư huynh lau mồ hôi, khó khăn lắm mới có thể nói chuyện một chút vậy mà lại bị tiểu sư muội kiêu ngạo này phá hỏng, hướng về phía Trần Dương cười nói:

- Huynh đệ đừng hiểu lầm, sư muội của ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chúng ta có thể tìm chõ ngồi xuống từ từ nói chuyện không.

Tô Tiểu Mạn định nói gì đó nhưng bị Lỗi sư huynh trừng mắt một cái khiến nàng ấm ức ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Trần Dương đầy khó chịu.

Xem ra ấn tượng đầu tiên của ta trong mắt cô nàng này không tốt chút nào a.

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.