Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dược liệu đến tay

Tiểu thuyết gốc · 1497 chữ

Hiệu suất làm việc của Trần Mộ Linh cũng cực kỳ nhanh gọn, Trần Dương vừa tỉnh dậy thì đồ vật đã được đem đến.

Do là đồ vật quý hiếm không dễ kiếm nhưng chất lượng thì không tồi chút nào, tuy chỉ có hai hộp gỗ nhưng khi mở ra hắn lập tức cảm nhận được một cõ hương khí nồng đậm, mới hít một hơi thôi nhưng đã đem tinh thần chấn đến sảng khoái.

Nguyên Lão trong đầu hắn cung không kìm được tán thưởng:

- Không ngờ tại nơi Linh Khí yếu kém như vậy mà còn có thể tồn tại những dược liệu quý hiểm như vậy, một gốc Nhân Sâm kia vậy mà đã đến nghìn năm tuổi, một mình nó cũng có thể giúp ngươi chèo chống đến tứ tinh, những thứ này toàn là linh bảo khó cầu trong giai đoạn đầu tu luyện.

Có tiền thật tốt a, Trần Dương cuối cùng cũng có một nhìn nhận khác về đồng tiền, không ngờ chỉ vì một điều kiện mà phía lão cha lại bỏ ra đại giá như vậy, chỗ này ít nhất cũng vài tỷ, Nhân Sâm ngàn năm một gốc, ba gốc hơn năm trăm năm tuổi, năm gốc trên dưới hai trăm tuổi, Linh Chi thì càng kinh khủng hơn, Huyết Linh Chi ngàn năm một gốc, còn lại là một loạt khác không hề kém cạnh, cả thảy bảy cái.

Trần Dương có chút miệng đắng lưỡi khô, Nguyên Lão cũng đồng dạng cảm khái:

- Tiểu tử ngươi quá may mắn, ngay cả lão phu khi xưa cũng không có phúc phận này, mau đóng tất cả lại tránh để dược lực trôi mất!

Trần Dương vội vàng đem mấy đồ vật này cất xuống, xong cũng không giấu được hưng phấn, với những thứ này cộng với Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh hắn tự tin bản thân ít nhất cũng phải lên đến ngũ tinh, lúc đo coi như cũng có chút thực lực đôi phó con lệ quỷ kia.

- Ngươi mới phục dụng dược thảo tốt nhất nên dùng từ những thứ có dược lực thấp nhất rồi mới bắt đầu dùng những thứ kia.

- Ta biết!

Điều chỉnh cho trạng thái đạt đến đỉnh phong, Trần Dương cầm lên một gốc Linh Chi hơn trăm tuổi không do dự nhét hết vào miệng nhai như ăn bánh.

Nguyên Lão thấy thế cũng tặc lưỡi:

- Ta trước giờ đã thấy qua nhiều việc nhưng chưa từng thấy tên nào điên cuồng như ngươi, hành hạ dược thảo đến vậy coi như là ta cũng không làm nổi.

Trần Dương lúc này đã không còn để ý đến xung quanh, hắn đang chìm vào một loại cảm giác đặc biệt, đem tri giác hoàn toàn dùng vào việc luyện hóa dược lực.

Ực!

Dược liệu vừa chạy xuống họng, nội lực vàng kim của hắn đảo qua hòa tan nó thành một đạo khí lưu hòa tan lưu động khắp cơ thể, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy da thịt của hắn ngày càng trở nên đỏ tươi, từng đoàn khí trắng mờ đục từ từ bay lên từ đỉnh đầu.

Oa! Phụt!

Trần Dương không chịu nổi phun một ngụm máu, quá bổ rồi, cả cơ thể đau nhức như bị vãn tiễn xuyên tâm vậy, nội lực trong cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu toán loạn, thấy thế làm hắn không khỏi kinh sợ.

- Tiểu tử không được dừng lại, mau vận công, kinh mạch của ngươi còn yếu chưa thể một lúc thừa nhận nhiều dược lực như vậy, nếu ngươi dừng lại chắc chắn kinh mạch sẽ bị tàn phế!

Hít vào một ngụm lãnh khí, Trần Dương vội vã ngồi dậy, thủ pháp điên cuồng biến hóa, mạnh mẽ thôi động Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh, mười hai động tác đều được hắn diễn luyện ra một lần, đến đây cảm giác muốn bạo phát mới biến mất, Trần Dương bình tĩnh ngồi xuống tiêu hóa số dược lưc còn sót lại.

Hô!

Chừng một khắc sau Trần Dương mơi chậm rãi thu công, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi làm hắn có chút sợ hãi, chỉ vì tham lam mà suýt chút nữa đẩy bản thân đến con đường tự hủy, may mà đó chỉ là Linh Chi phổ thông hơn trăm năm, nếu không hậu quả hắn không thể tưởng tượng nổi.

Tuy không đột phá nhưng nội lực trong đan điền đã nhiều lên đáng kể, chỉ cần một chút nữa là có thể đả thông đạo kinh mạch thứ hai.

- Tiểu tử ngươi đúng là yêu nghiệt, vậy mà có thể đạt đến cảnh giới Hậu Thiên nhất tinh đỉnh phong này nhanh như vậy.

- Nguyên Lão, tại sao ta lại có thể tu luyện nhanh như vậy, còn những người khác thì sao, chẳng lẽ họ không đủ tiền mua nổi thứ này sao, tiến bộ như thế có để lại chút căn cơ ngầm nào không?

Nguyên Linh Chân Quân có chút ngạc nhiên nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên có chút thâm thúy, một bộ nghiêm túc nói:

- Ta đúng là phải nhìn lại tên tiểu tử nhà ngươi, vấn đề bất ổn đương nhiên tồn tại nhưng cái đó với ngươi không liên quan, trong lúc ngươi tu luyện ta cũng cảm nhận được Đệ Nhất Thư cũng tỏa ra một loại lực lượng đem gân cốt của ngươi ổn định lại, nếu nói về bất ổn thật sự thì phải đến Trúc Cơ tu luyện thần thức mới cần để tâm, với sự trợ giúp của Đệ Nhất Thư thì vấn đề hiện tại là không tồn tại. Còn chuyện kia thì đơn giản hơn, người khác cũng ngươi tu luyện bất đồng, công pháp bất đồng, không thể bỏ qua sự ổn định của sức mạnh, hơn nữa theo khinh nghiệm của ta số công pháp có thể trực tiếp hấp thu dược lực như vậy hầu như không tồn tại, trường hợp của ngươi coi như là một cái ngoại lệ đi, bọn chúng muốn nhanh chỉ có thể tu luyện qua Linh Thạch, ngay cả Linh Khí nơi đây còn thiếu thốn thì ngươi tưởng ai cũng có thứ đó sao, còn một cách là ăn đan được nhưng chỉ đạt đến Trúc Cơ có khả năng bài trừ độc tố thì mới có thể ăn được, nếu không để độc tính trong đan dược ứ đọng lại thì tu vi nửa phần khó tiến, ngươi đừng tưởng ai sau khi đả thông kinh mạch cũng được tẩy tủy một lần giống ngươi, trong giai đoạn trước Trúc Cơ, tẩy tủy chính là một khái niệm xa vời.

- Ta đã thông suốt, mà ngươi không lừa ta đấy chứ?

- Hắc hắc, bổn quân càng ngày càng thấy tiểu tử ngươi thú vị, chờ sau này người sẽ từ từ hiểu ra thôi, dù sao ta cũng không chạy thoát khỏi bàn tay ngươi, đến lúc đó tùy ngươi xử lí.

- Có những lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi!

Lấy một cây Linh Chi khác ra, lần này hắn không hề hấp tấp như vừa nãy mà từ tốn cắn một miếng, quả nhiên cảm giác phi thường thoải mái không chút cản trở, liên tục như vậy mất ba lần phục dụng mới đem toàn bộ ăn hết.

Lúc này nội lực trong đan điền đã đạt đến đỉnh phong, không thể hấp thụ thêm được nữa, nội lực như kết thành một làn sóng không ngững lưu động khắp tứ chi bồi bổ cơ thể, Trần Dương quyết định đột phá đạo kinh mạch thứ hai.

Nội lực dồn về trước ngực nơi kinh mạch thứ hai tồn tại không ngừng oanh kích!

Phanh! Phanh!

Mỗi lần va chạm nỗi lực đều bị tán đi một phần, bất quá cảm nhận được bình cảnh đã buông lỏng làm hắn mừng như điên vội vàng cầm lên một cây Linh Chi khác tiếp tục bổ xung huyết khí.

Phốc xuy!

Một tiếng nổ nhẹ vang lên, đạo kinh mạch thứ hai kia sau nhiều lần công kích cuối cùng đã được đả thông, nội lực tràn vào khiến Trần Dương có cảm giác lâng lâng bay bổng, Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh tự khắc vận động đem tạp chất trong người hắn đẩy ra.

Trần Dương chán ghét bịt mũi, không ngờ cơ thể vẫn còn nhiều tạp chất như vậy, đây đã là lần thứ hai rồi mà hôi thối vẫn không giảm đi chút nào.

Vốn dĩ đang ngồi trên giường, hiện tại hôi thối không thể chịu được, dọn dẹp một chút, Trần Dương quyết định vào nhà tắm tu luyện, trong đó bao tiện lợi, dễ dàng tắm rửa, lại còn mát lạnh dễ chịu khiến hắn không khỏi bội phục sáng kiến của mình.

...

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.