Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân thế

Tiểu thuyết gốc · 1692 chữ

Sáng hôm sau.

Trần Dương khẽ vươn mình một cái, không ngờ một đêm lại qua nhanh như vậy, tu luyện căn bẩn không có khái niệm thời gian, tinh khí thần đều cực kì thoải mái không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi nào.

Ọc! Ọc...

Đúng lúc hắn đang định đi ra ngoài ăn sáng thì cửa phòng bị một người mở ra, người tới chính là Dương Lỗi, chỉ thấy hắn lúc mày mặt mày sáng sủa, phấn chấn cười lớn:

- Ha ha, tiểu tử ngươi vẫn còn ở đây sao, ta đúng là phải cảm ơn ngươi đó tiểu Dương, hôm qua vừa về ta ngủ một mạch đến sáng hôm nay, hiện tại tinh thần cực tốt, đi, đại ca mời ngươi dùng một bữa.

- Vậy thì tốt quá, tiểu đệ cũng đang định ăn một chút.

Nhìn thấy Dương Lỗi sinh long hoạt hổ như vậy khiến Trần Dương có chút an tâm, dường như nhớ ra điều gì quay sang hỏi:

- Dương đại ca, ngươi có mang đồ vật kia đến không?

- À, ngươi không nói thì ta cũng quên mất, đây, chính là thứ ngươi cần.

Dương Lỗi móc từ trong ngực ra vài tấm ảnh đưa cho hắn.

Mới nhìn qua cũng làm Trần Dương hết hồn, ánh mắt vô tình liếc qua vị Dương đại ca đang hí hửng cười bên cạnh, phải nói người chụp mấy bức ảnh này thật có 'tâm' a, chọn toàn góc độ kinh dị nhất mà thu hình, biểu cảm cũng không chê vào đâu được, tại sao đại ca lại không chuyển sang nghề nghiếp ảnh viên nhỉ.

Lật qua vài tấm, đột nhiên ánh mắt hắn có chút ngưng trọng, cô gái trên bức ảnh này chính là nữ quỷ hôm qua hắn gặp, không khác vào đâu được, vội vàng hỏi Dương Lỗi:

- Dương đại ca, ngươi có tư liệu về người này không?

- Tấ cả ta đều viết phía sau bức ảnh rồi, ngươi tự xem đi!

Quả nhiên, phía sau bức ảnh là một dòng chữ nghệch ngoạc, Lý Phi, 21 tuổi, treo cổ tự tử.

Trần Dương có chút trầm tư, xem nốt vài tấm còn lại, tất cả đều là người đã từng sống trong căn phòng 163 kia, nếu như hôm qua Lý Phi đã xuất hiện thì chứng tỏ mấy người này chắc chắn cũng đang quanh quẩn đâu đó, vậy thì nhiều nhất cũng phải có tận bốn cái nữ quỷ bên trong, mà một con lại là lệ quỷ. Vừa nghĩ đến vậy hắn liền đổ mồ hôi lạnh, may mà hôm qua chỉ có một mình nữ quỷ Lý Phi đối phó với hắn, nếu không bây giờ chắc chắn không còn mạng ngồi đây nói chuyện rồi.

- Dương ca, hiện tại ta muốn xin nghỉ mấy hôm, trong nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện gấp!

- Hừ, tiểu tử ngươi vừa đi làm có mấy ngày đã bày đặt xin nghỉ, được rồi, đại ca sẽ lo giúp ngươi!

Dương Lỗi hào sảng nói:

- Được rồi, mau đi ăn chút gì đó thôi, ta sắp đói lả ra rồi!

- Được!

Hai người kéo nhau ra quán bánh mì ven đường, phải nói ở S Quốc này món bánh mì này chính là đặc sản vươn ra thế giới, chỉ có ăn no chứ không ăn chán, Trần Dương như quỷ đói đầu thai nuốt một lúc gần chục cái bánh mì làm cả Dương Lỗi và cô bán hàng nuốt họng nhìn trân trối, tên này bị bỏ đói mấy ngày mà là ăn khủng khiếp như vậy, xem ra lần sau không nên mở miệng chiêu đãi a.

Ăn uống xong xuôi, Trần Dương để lại công việc cho Dương Lỗi rồi nhàm chán đi về, mở điện thoại bấm vào một dãy số, sau một chút do dự thì dứt khoái ấn gọi, đầu bên kia chỉ kịp kêu hai tiếng rồi nhấc máy.

Truyền đến là giọng nói yêu kiều của một nữ nhân, tuy nói qua điện thoại nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng lời nói vũ mị như đường mật phát ra:

- A da, xem ai gọi đến này, vị thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng chịu nói chuyện với người nhà rồi sao?

- Hài, tỷ tỷ đừng trêu chọc ta nữa, bây giờ có thể gặp không, ta có chuyện cần nhờ vả tỷ đây!

Trần Dương có chút khó khăn trả lời, nếu không phải hết cách thì hắn cũng không muốn làm vậy.

- Được rồi, cho tỷ địa điểm đi, lâu ngày cũng muốn gặp xem tiểu đệ đệ lăn lộn thế nào rồi.

...

Sáng sớm khung cảnh còn chưa quá ồn ào, ngoài đường rất ít người qua lại.

Trần Dương ngồi trong một quán cà phê gần đó lẳng lặng chờ đợi.

Kít!

Một tiếng động đột nhiên xé tan khủng cảnh yên tĩnh đó, một chiếc BMW màu đỏ không biết lúc nào đã xuất hiện trước cửa hàng, bước xuống là một mỹ nữ điên đảo chúng sinh, khuôn mặt được tạo hóa ưu đãi đến cùng cực, từng đường nét trên cơ thể hiện ra đầy câu dẫn, nàng giống như tiên nữ xuất hiện dưới trần gian vậy, sự xuất hiện của nàng liền đem xung quanh náo thành một đoàn.

Mỹ nữ từ tốn bước vào nơi Trần Dương đang ngồi, mắt đảo qua vài cái khuôn mặt nở nụ cười đi đến nơi của hắn.

Trần Dương bày ra một nụ cười khó khăn nói:

- A, tỷ đã đến rồi sao, mau ngồi xuống đi!

Vị này chính là Trần Mộ Linh, tỷ tỷ ruột của hắn.

Trần Mộ Linh ánh mắt quan sát hắn, đôi mày ngọc khẽ cau lại trách cứ:

- Tiểu Dương, làm sao lại ra nông nỗi này!

Không phải nàng ăn nói vô căn cứ, hiện tại Trần Dương gầy ốm như môt thằng nghiện vậy, sắc mặt phờ phạc không có sức sống, hoàn toàn khac hình ảnh mà nàng biết đến.

- Ai da, tiểu mỹ nhân đúng là đi đến đây cũng được người khác để ý nha, tỷ còn không ngồi, muốn mấy tên xung quanh dùng ánh mắt giết chết ta sao?

Mấy người trong quán cà phê nhỏ này ai nấy cũng đều hướng chú ý về hai người bọn hắn, Trần Dương không hề thích cảm giác này, hắn không thích cảm giác bị người khác soi mói, chỉ đùa cợt nói một câu.

Trần Mộ Linh không để ý những việc đó, ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn hắn đầy chăm chú nói:

- Thế nào, đã trải nghiệm được cái nhân sinh của đệ mong muốn chưa?

- Tỷ tỷ hiểu nhầm rồi, hiện tại ta vẫn rất tốt, chẳng qua là có việc gấp cần làm nên mới gọi tỷ đến thôi.

- Nha, ngươi nói thế làm tỷ tỷ đây rất tổn thương đó, không phải là không có chuyện là định cách mặt gia đình không hả tên tiểu tử này.

Trần Dương cảm thấy tính khí của bà cô này bắt đầu nổi lên vội vàng thanh minh:

- Đâu có, ta cũng rất nhớ mọi người mà, chẳng qua là ta đã nói muốn tạo được sự nghiệp của riêng mình mà không có trợ giúp của người khác, mà cha mẹ dạo này sao rồi, có chuyện gì lớn xảy ra không?

- Trên đời ta chưa thấy tên nào kì lạ như ngươi, cho ngươi làm giám đốc thì không muốn vậy mà lưu lạc đến nỗi làm một tên bảo vệ quèn, ngươi có biết khi cha biết tin tức giận cỡ nào không hả, nói đi, hôm nay có việc gì?

Không ngờ bản thân chạy xa vậy rồi mà vẫn không thoát được, đến cả công việc của mình mà tỷ tỷ cũng biết, xem ra lão cha chắc chắn sẽ không để yên cho mình, nghĩ đến điệu cười bỉ ổi kia lại làm Trần Dương đen mặt cười trừ:

- Thực ra ta đang cần một khoản tiền khá lớn để mua chút dược liệu.

- Dược liệu?

- Đúng vậy, ta định mua một ít nhân sâm với linh chi để bổ xung khí huyết, tỷ thấy ta hiện tại gầy xơ xác như vậy cũng nên bồi bổ lại một chút.

Trần Mộ Linh suy nghĩ đắn đo một lúc, đột nhiên nhoẻn miệng cười một cái là Trần Dương rùng mình, nàng che miệng cười khanh khách nói:

- Chuyện đó thì đệ không cần lo nhưng vì sao ta phải giúp đệ chứ, ta nhớ hình như ai đó bảo muốn tự mình lập nghiệp cơ mà, nếu cha biết ta làm vậy chắc chắn sẽ không tha cho ta đâu a, tiểu Dương à, ngươi nói tỷ tỷ phải làm sao bây giờ!

- Ta sẽ làm một việc theo yêu cầu của tỷ!

Trần Dương cắn răng nói, hắn đã lường trước được điều này xảy ra, tuy nhiên vì đại sự nên đành phải chấp nhận.

- Thành giao!

Trần Mộ Linh một dạng đạt được mục đích mỉm cười, tên tiểu đệ ngu ngốc a, ta sẽ đem tin tức này nói cho cha biết đảm bảo ngài sẽ cực kỳ vui mừng, đến lúc đó ta sẽ đem mọi việc đổ lên đầu nó còn mình thì ngồi chơi, ha ha ha, bổn cô nương thật thông minh.

- Đệ về đây, chắc tỷ cũng biết nơi ở của đệ rồi đi, nội trong vòng ngày hôm nay cố gắng tìm đi.

Không tiếp tục dây dưa với vị tỷ tỷ láu cá của mình, Trần Dương hiện tại có chút mệt mỏi, ám ảnh mà nữ quỷ Lý Phi đem đến cho hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cần một chút thời gian để điều tức ổn định lại tinh thần.

Chờ lúc Trần Dương đã đi khỏi, Mộ Linh mới lấy điên thoại gọi cho lão cha của mình, giọng nói không giấu nổi vẻ vui mừng:

- Cha, hôm nay ta đã gặp tiểu Dương,...

...

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.