Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Huyết Cổ

Tiểu thuyết gốc · 2011 chữ

- Nguyên lão nhận biết thứ này sao?

Trần Dương có chút ngạc nhiên hỏi, thứ này có thể khiến một người ánh mắt lúc nào cũng cao cao tại thượng như Nguyên Lão sợ hãi như vậy ắt không phải phàm vật, mà cái thứ này cũng không phải là cái mà hắn có thể tưởng tượng nổi.

Nguyên Lão thấy con tiểu trùng kia không có uy hiếp gì đến bản thân lúc này mới bình tĩnh thở ra, biết mình có chút thất thố khuôn mặt già liền đỏ ho khan một tiếng:

- Thứ này ta biết, ngay cả với tu vi của ta nghe đến hung danh của con tiểu trùng kia cũng sợ vỡ mật. Đây chính là Kim Huyết Cổ, thuộc loại Thần Cổ, chỉ có một thần thông duy nhất chính là Thôn Phệ, nó có thể nuốt tất cả, chỉ cần lực lượng không quá chệnh lệch thì không thứ gì có thể ngăn chặn nó. Vị diện của ta cũng từng vì sự xuất hiện của con Thần Cổ này mà loạn thành một bầy, lúc đó một đám cường giả còn mạnh hơn ta không biết bao nhiêu lần hợp lực mới có thể tiêu diệt được nó, tuy thắng thảm nhưng một nửa vị diện đã bị nó 'gặm' mất, nguyên khí của vị diện đại thương, đến ta còn không có tư cách để tham gia vào lần vây quét đó.

Trần Dương hít vào một ngụm lãnh khí sợ hãi nhìn về con tiểu trùng đang loay hoay bên trong người cha mình, thứ này có lai lịch quá khủng bố, tại sao lại xuất hiện ở đây, hắn vội vàng câu thông Nguyên Lão:

- Thứ kinh khủng này hiện tại đang ở trong người cha ta sao không có chút biểu hiện gì vậy, cha ta có thể nguy hiểm đến tính mạng không?

- Tiểu tử ngươi không hiểu, đây chính là đại cơ duyên chân chính, không ngờ ngươi lại có cơ duyên bậc này.

Nguyên Lão cảm giác hưng phấn đến sắp ngất xỉu, tu đạo vô tận tuế nguyệt lần đầu lão kích động như vậy, Đệ Nhất Thư xem ra cũng không đem lão làm ra như vậy, đem lời cảu Trần Dương bỏ ra sau tai, ánh mắt kích động nhìn con tiểu trùng kia, trong lòng bỗng nổi lên vô hạn đố kị với hắn, chỉ hận không dùng ánh mắt tru diệt hắn hàng vạn lần vậy:

- Kim Huyết Cổ lúc mới xuất thế có bộ dáng không khác gì Huyết Thực Cổ, một loại cổ trùng bình thường chuyên đi cắn nuốt huyết nhục, nhưng chỉ cần ăn phải lực lượng là kim văn trên người liền xuất hiện lúc này mới chính là lúc nó thật sự xuất thế. Kim Huyết Cổ trước khi tiến vào Nguyên Anh chưa sinh ra thần trí độc lập cũng chỉ đặc biệt hơn là có thể nuốt nhiều thứ thôi, nhưng khi đạt đến cấp độ Nguyên Anh thì ác mộng mới xuất hiện, nó lĩnh ngộ thần thông không gian thoắt ẩn thoát hiện ăn mọi thứ gặp phải, vô số tông môn đạo thống cũng vì thế mà diệt vong. Cường giả bậc nhất cũng không thể tìm được nó, đến cuối cùng phải dùng thủ đoạn hèn hạ mới có thể đem con Cổ Trùng này thu phục, vừa nhắc đến hung danh của nó ngay cả những người đã từng tiêu diệt nó cũng tê cả da đầu.

Mặc dù nghe không hiểu nhưng cảm giác rất lợi hại, bất quá tại sao con Kim Huyết Cổ trong người lão cha lại yếu đuối như vậy chứ, Trần Dương khó khắn hỏi:

- Nguyên lão ngươi không nhầm chứ, sao ta thấy so với lời kể của ngươi thì khác nhau một trời một vực vậy.

- Ngươi không nghe ta vừa nói sao, thứ này mới vừa nở ra thôi, hơn nữa kim văn cũng mới xuất hiện, nó vẫn còn yếu ớt vô cùng a, đây chính là cơ hội của ngươi, hiểu không, vì vậy ta mới nói đây là cơ duyên nghịch thiên a, mau đem nó luyện hóa thành Cổ Trùng Bản Mệnh đi, ta hiện tại lập tức truyền pháp môn cho ngươi, ha ha, có thứ này sau này coi như không ai dám gây sự với ngươi, haha...

Thần sắc lo lắng của Trần Dương dần chuyển sang vui mừng, Nguyên Lão đã truyền pháp môn luyện hóa Cổ trùng cho hắn, hoàn toàn có thể đem con Kim Huyết Cổ kia thu phục, bất quá hắn vẫn cẩn thận dò xét:

- Con vật này quá bá đạo, ta luyện hóa nó không để lại chút tai họa ngầm nào chứ?

Nguyên Lão như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn khinh bỉ:

- Ngươi nghĩ thật đẹp, sức mạnh đồng nghĩa với mạo hiểm, hiện tại thì không có vấn đề gì, bất quá ngươi phải chú ý không cho nó có tu vi vượt quá bản thân, đến lúc đó muốn khống chế nó là cả một vấn đề. Nếu ngươi không muốn cha mình chết thì ta khuyên ngươi mau chóng luyện hóa nó, ngươi đã làm Kim Huyết Trùng thức tỉnh, một là biến nó thành Cổ Trùng Bản Mệnh, hai là nó sẽ ăn sạch cái tên Trần Cảnh Lễ này, lúc nó thoát ra cũng là lúc thế giới này diệt vong, ngươi cũng đừng mong thoát khỏi cái miệng của nó, nên nhớ chính ngươi là người đã làm nó xuất thế.

Trần Dương đổ mồ hôi hột quay ra hỏi Trần Cảnh Lễ:

- Cha, gần đây ngài có tiếp xúc với thứ gì kỳ lạ không, kẻ thù đột nhiên tới thăm hỏi chẳng hạn.

- Ồ! Đúng là mấy ngày gần đây ta có đi uống chút đồ với mấy lão bằng hữu lâu năm, có chuyện gì sao?

- Có phải từ hôm đó trở về người mới có những triệu chứng này không?

Trần Cảnh Lễ ngạc nhiên nói:

- Đúng vậy, sao tiểu tử ngươi biết được, nói, có phải theo dõi ta không.

Ta không theo dõi ngài mà là ngài bị bạn của mình suýt hại chết rồi a, tình thế bất đắc gĩ, hắn không còn cách nào khác, quay người đứng dậy nói:

- Cha, ngươi đi theo ta lên trên phòng, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi căn bệnh này.

Nói rồi không chần chừ đi lên, Trần Cảnh Lễ không biết thằng con lại giở trò gì nhưng cũng đi theo.

- Người cởi áo ngoài ra rồi nằm xuống.

Trần Dương khống chế nội lực chạy theo lộ tuyến trong tâm pháp của Nguyên Lão, hắn ngạc nhiên phát hiện nội lực đã chuyển sang một dạng khí tức hoàn toàn khác, Kim Huyết Cổ vốn không cách nào động chạm lại bắt đầu rục rịch chạy đến nơi lòng bàn tay của hắn như gặp phải món đồ yêu thích vậy.

Hô!

Kim Huyết Cổ đục một lỗ máu trên người Trần Cảnh Lễ chui ra, Trần Dương nhanh tay dùng lực lượng kỳ bí này bao phủ nó lại chạy ra ngoài, trước khi đi chỉ để lại một câu làm lão cha hắn ngơ ngác khó hiểu:

- Đã giải quyết xong.

Kim Huyết Cổ không hề cắn nuốt lực lượng mà pháp môn luyện hóa ngưng tụ ra, nó vui sướng 'bơi' qua lại, Trần Dương nhanh chân chạy về căn phòng của mình, vồi vàng ngồi xuống, hai tay bắt đầu biến hóa, cỗ lực lượng kỳ bí kia ngày càng nồng đậm, khẽ úp hai bàn tay lại, nồng đậm hương khí trong phút chốc lấy mắt thường có thể quan sát được không ngừng chui vào trong cơ thể bé tý tẹo của Kim Huyết Cổ.

- Chính là lúc này!

Nguyên Lão hô lên, lúc này toàn thân Kim Huyết Cổ truyển sang một máu trắng đục, toàn thân phát ra hào quang mờ nhạt, Trần Dương vội vàng cắn chóp lưỡi phun ra.

Huyết dịch của hắn bay đúng vào Kim Huyết Cổ, chỉ thấy hàn quang quanh thân nó lấy thế không kịp đỡ điên cuồng lay động, hàn mang bắt đầu chuyển sang một màu Xích Diệm đỏ bừng, quanh thân của con tiểu trùng bỗng lóe lên một cái, ánh sáng mạnh đến mức Trần Dương phải che mắt lại.

Một giây sau đó, hắn liền cảm nhận được một sự liên kết chặt chẽ xuất hiện, hắn không hề mở mắt nhưng hoàn toàn có thể cảm ứng được vị trí của Kim Huyết Cổ, chỉ thấy con vật vẫn như cũ không khác biệt, nhưng Trần Dương hiện tại có thể tùy ý sai khiến điều khiển, cảm giác giống như cơ thể nhiều ra thêm một bộ phận vậy, thập phần thần kì.

- Như vậy là thành công rồi sao.

Khoang miệng của hắn có chút khô khốc, hắn vô hạn chờ mong vào tương lai của con Cổ trùng này, thứ rất có thể gắn liền với con đường tu tiên luyện đạo của hắn sau này.

Ngoại hình của nó hoàn toàn thay đổi, vốn dĩ chỉ bé như cây tăm giờ đây lại mập ra một vòng, kim văn trên người tập trung về phần đầu, toàn thân giống như một giọt huyết dịch lưu động, giữa trán hiện lên đồ án một giọt máu chứng minh cho khế ước nhận chủ.

- Tiểu tử, ngươi thành công rồi, ha ha, Kim Huyết Cổ, ta vậy mà có ngày có thể tận mắt chứng kiến một người nô dịch Kin Huyết Cổ, há há há...

Chi! Chi!...

Bỏ qua Nguên Lão đang cười như điên dại, thông qua cảm ứng hắn cơ thể thấy Kim Huyết Cổ đang hưng phấn run lên, âm thanh của nó nhỏ đến nổi tai thường không thể nghe thấy nhưng truyền vào tai hắn lại rõ ràng như ban ngày vậy. Trần Dương cũng co chút đắc ý hài lòng nhìn con tiểu trùng trong lòng bàn tay, Kim Huyết Cổ, Cổ trùng Thần cấp, tiềm lực vô hạn, một con át chủ bài kinh khủng khiếp đảm tởm lợm, chỉ cần thả vào trong người đối phương cho nó cắn nuốt đan điền linh căn, không tàn phế cung bị thương, hơn nữa kể địch bị nó xâm nhập sẽ hoàn toàn không cảm nhận được một chút bất thường nào, đây mới là thứ khiến cho người ta sợ hãi, ngay cả cao thủ trong mắt Nguyên Lão cũng không thể nắm bắt được đủ hiểu thiên phú về mặt này của nó 'tốt' như thế nào.

Ý niệm vừa động, Kim Huyết Cổ liền biến thành một luồng sáng bay vào trong người hắn, hiện tại nó đang ngoan ngoãn cuộn tròn trong đan điền, không có ý định của Trần Dương nó không hề dám đụng đến nội lực xung quanh, Trần Dương thấy con vật này ngày càng đáng yêu, cho phép nó 'nuốt' nội lực của mình, tất nhiên chỉ một chút một, con vật này không biết cái gọi là đủ, chỉ cần có là sẽ hết, hắn còn chưa muốn bị móc rỗng a.

Một bên Kim Huyết Cổ vui sướng 'ăn' từng chút một, một bên Trần Dương thôi động Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh khôi phục lại số nội lực đã mất, Kim Huyết Cổ chỉ lấy một phần rất nhỏ so với những gì hắn ngưng tụ lại được, chẳng mấy chốc nội lực lại trong trạng thái toàn thịnh.

Thu công, lúc này trời cũng đã gần tối, Trần Dương vừa xuất hiện, bà Lục liền tiến đến gọi hắn xuống:

- Tiểu Dương, mau xuống ăn cơm!

- Tiểu Dương? đệ đệ đã về rồi sao? Mẹ, sao người không thông báo cho con biết.

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ từ trong bếp truyền ra, không ai khác chính là Trần Mộ Linh, tỷ tỷ của hắn.

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.