Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Tiểu thuyết gốc · 2002 chữ

- Cha, mẹ, con về rồi đây, hai người còn không ra mở cửa sao?

Trần Dương đứng trước căn nhà quen thuộc cầm điện thoại nói.

- Mày không có chân hả, không tự đi vào được sao?

Giọng của lão cha bên kia phát ra có chút khó chịu, xem ra vẫn còn giận vụ hắn bỏ nhà ra đi, Trần Dương lắc đầu đẩy cửa đi vào.

Khung cảnh so với lúc hắn rời đi vẫn không hề thay đổi, Trần Dương nhanh chóng đi vào nhà, vừa mở cửa một bóng đen bỗng chốc vụt lên, hướng nó lao đến chính là người của hắn.

- Cha, người không cần phải trẻ con như vậy chứ, chúng ta đều là người trưởng thành rồi mà!

Người ra đòn chính là cha của hắn, Trần Cảnh Lễ, cái bóng đen kia chính là cây chổi lão đang cầm trên tay, Trần Dương tất nhiên chỉ dùng một tay đơn giản đõ được.

- Thằng nghịch tử, mày còn dám quay về sao?

Trần Cảnh Lễ tức giận thở phì phò quát lên, đã lâu lão không giáo huấn thằng con của mình nên có chút ngứa tay, hận không thể đè Trần Dương ra hành hung một phen.

- Gì đây, chính cha là người gọi con về mà, nếu không thì bây giờ con lập tức rời đi.

Trần Dương ánh mắt trêu tức nhìn Trần Cảnh Lễ, cố ý nói lớn tiếng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, từ trong bếp liền vọng ra một tiếng thét chói tai:

- Trần Cảnh Lễ!!! Ông chán sống rồi phải không? Dám đuổi con trai của tôi, ông muốn làm phản hả?

Từ trong đi ra một người phụ nữ trung niên khuôn mặt 'phúc hậu' ánh mắt đay nghiến như muốn xé xác lão cha của hắn vậy, người này chính là mẹ hắn, Lục Thẩm Bình, nhìn thấy Trần Dương khuôn mặt của bà tức khắc thay đổi thái độ, vui mừng tiến đến đánh giá một lượt:

- Còn cả con nữa, sao không vào nhà, có phải không muốn nhìn mặt người mẹ này rồi phải không, chà, ra ngoài một thời gian đúng là khác, ngày càng đẹp trai, giống hệt mẹ thời xưa.

- Giống tôi chứ.

Trần Cảnh Lễ bất mãn kêu lên, đổi lại bị bà Lục trừng một cái lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, vợ hắn chính là một cái nhi tử khống, còn yêu con hơn cả tính mạng, ngày Trần Dương bỏ nhà đi xuýt nữa hắn đã bị hành hạ đến chết, vì vậy cực kỳ ghen tức với Trần Dương, vì cớ gì a, ta mới là chồng của bà đó, có thể có một chút công bằng không.

Trần Dương tinh nghịch nịnh nọt bà Lục vài câu khiến khuôn mặt bà phút chốc cười như nở hoa, tiếu ý trần trụi khiêu khích lão cha, có mẹ ở đây cho dù cho lão mười cái gan cũng không dám đụng đến một cọng tóc của mình, cái nhìn của hắn khiến cơn giận đã chìm bớt của Trần Cảnh Lễ trong phút chốc lại sôi sục, nhưng quả thực hắn không dám động thủ mà chỉ nguýt đểu đe dọa bằng ánh mắt.

Trần Mộ Linh lúc này còn chưa về, cả nhà ba người đều ngồi xuống trò chuyện, vấn đề đều là xoay quanh tình trạng sống hiện nay của Trần Dương, cha mẹ hắn là người rất tiến bộ, hắn ra ngoài lập nghiệp, mặc dù vẫn chỉ loanh quanh ngay trong thành phố nhưng không hề nhúng tay vào, ngay cả theo dõi cũng không, sau một hồi hỏi han cuối cùng bà Lục cũng tha cho hắn tiếp tục vào bếp.

Hai cha con lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng, không khí vui vẻ trầm ấm lúc này đã biến đâu mất, cả hai đều trầm lặng không nói.

Rốt cuộc cũng là Trần Dương phá tan không khí tĩnh lặng:

- Dạo này cha làm ăn thế nào rồi, con thấy cha mấy ngày gần đây có phải mất ngủ rồi không, nếu không cố được thì nghỉ đi, mọi việc cứ để Linh tỷ lo.

- Mày còn dám nói như vậy sao, nếu không phải tiểu tử ngươi bỏ nhà đi thì cái thân già này còn phải chịu khổ như vậy sao, ta mong sao ngươi được như tỷ tỷ của mình có thể chăm lo cho công ty, con bé sau này gả đi không biết cái công ty kia sẽ đi về đâu.

Trần Cảnh Lễ có chút chán nản nói. Trần Dương cũng co thể hiểu được, hờ hững nói:

- Cha không cần diễn nữa, con sẽ không trở về đâu, hiện tại con đã tìm được mục tiêu của đời mình rồi.

Chuyện hắn có thể tu luyện không hề tiết lộ, sau này khi sức mạnh tăng lên va chạm nhiều sự việc, hắn không muốn gia đình lúc đó lại trở thành công cụ của kẻ địch, tốt nhất cứ để họ có một cuộc sống an nhàn hưởng thụ như bình thường, tuy nhiên chỉ cần có kẻ dám động vào cha mẹ và tỷ tỷ hắn thì kẻ đó chắc chắn phải chết, giết người đối với hắn không phải điều gì quá xa lạ, để lên được thành tựu hôm nay thì tay lão cha của hắn cũng dính không ít máu, ngay từ nhỏ hắn đã được Trần Cảnh Lễ dắt đi mỗi khi giết người, bài học mà lão muốn hắn tự rút ra chính là đừng bao giờ nhân từ với kẻ thù vì như vậy chính là đang độc ác với bản thân, Trần Dương sau nhiều lần như vậy cũng thích nghi được, trong cuộc sống chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, hắn xưa nay hành động rất ít khi có cảm xúc dư thừa.

Ông Trần có chút hoài niệm, giọng nói thổn thức:

- Ồ, thế thì tốt! Năm xưa cha cũng chính là lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, qua nhiều năm mới có được sản nghiệp như ngày hôm nay, tiếc là không có người nối tiếp chí hướng.

Trần Dương nghe đến đây có chút đen mặt, cứ nói vài câu lại lôi chuyện kia ra, bộ ngài không còn gì để nói hay sao, mỉm cười nói:

- Hiện tại con đang sống rất tốt, sắp tới còn tính lên Thủ đô làm một số chuyện, nói về chuyện sinh nhật của cha đi, cha định mời nhiều không?

Trần Cảnh Lễ mỉm cười gian tà nhìn hắn một cái khiến Trần Dương thầm hô không ổn, bộ dạng này của cha hắn chỉ xuất hiện khi có diệu kế để đối phó hắn, quả nhiên Trần Cảnh Lễ đang chau mày ủ rũ liền hưng phấn cười lên nhìn hắn nói:

- Ha ha, tên tiểu tử ngươi không nhắc thì ta cũng không nhớ, ngày mai ta tính mời một số nhân vật và đối tác quan trọng đến thạm dự, đến lúc đó ta sẽ ở trước mặt mọi người đem quyền quản lý công ty giao lại vào tay ngươi a, làm một lần khỏe cả đời, ha ha ...

- Cha thấy điều đó có thể trở thành sự thực sao, nếu hết cách ta có thể chọn không đến nha.

Trần Dương nhếch mép khinh thường nói.

- Ha ha, lão tử chính là thích cái bộ dáng đắc ý này của ngươi, nhưng đừng quên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi còn nợ Trần gia ta một điều kiện nha, số nhân sâm kia chính là để làm cho việc này, đã là người Trần gia ta thì không có thể loại thất hứa, tiểu tử nhận mệnh đi.

Chết tiệt, bản thân vậy mà quên mất chuyện này, lão cha chắc chắn sẽ làm vậy, tuy rằng đó là hứa với tỷ tỷ nhưng cả hai đều muốn hắn làm việc này để ngồi chơi xơi nước, nói ra không chừng còn thêm dầu vào lửa. Chỉ còn một cách, một ý tưởng trong đầu Trần Dương lóe lên, hừ hừ, hai người tưởng hợp lực là có thể thu phục được ta sao, kaka, còn non và xanh lắm.

Trần Cảnh Lễ thấy thằng con lúc đầu còn có chút lo lắng sau đó khuon mặt liền đắc ý cười gian thì có một dự cảm không lành, chẳng lẽ còn có thể lật thuyền trong mương sao, tiểu tử an phận làm chủ tịch đi, cái chức đó chính là để cho ngươi.

- Bỏ đi, dạo này con mới học được một chút liệu pháp xoa bóp, đến, để con thử xem có giúp gì được cho cha không.

- Thằng ranh, dám lấy lão cha ngươi để luyện tay hả.

Trần Cảnh Lễ tuy nói vậy nhưng vẫn tiến đến, Trần Dương mỉm cười, tuy hai người cứ như chó với mèo nhưng hắn biết cha luôn quan tâm đến mình, số dược liệu mà hắn nhờ tỷ tỷ lấy hộ chắc chắn cũng do cha cung cấp.

Cửu Âm Chân Kinh có một pháp môn trị thương khá hiệu quả tên là Liệu Thương Thiên bao gồm các phương pháp ấn huyệt trị thương và thuật trâm cứu cơ bản, tuy chưa dùng qua lần nào nhưng chắc chắn có thể giúp lão cha thả lỏng tinh thần.

Trần Dương đặt tay lên vai Trần Cảnh Lễ bóp nhẹ, âm thầm truyền nội lực qua giúp tăng hiệu quả, chỉ thấy lão cha lúc này khuôn mặt thoải mái khen một tiếng:

- Ồ, hảo thủ đoạn, ta cảm thấy tinh thần thoải mái hơn không ít, tiếp tục đi.

- Hử!

Trần Dương khẽ nhíu mày, khi nội lực chạy đến vùng bụng của cha thì lại bị biến mất một phần, không tin tà, nội lực tràn vào mắt, vừa nhìn qua đồng tử khẽ co lại, chỉ thấy trong bụng lão cha hắn có một đoàn khí lạ lẫm đang không ngừng chuyển động, ngưng thần quan sát hóa ra làn khí đó lại là một con ấu trùng màu trắng đục nhỏ li ti đang vũng vẫy không ngừng.

Khí tức dao động trên người con tiểu trùng này mỏng manh như không tồn tại, nếu không phải hắn không chú ý thậm chí đã bỏ qua cho nó. Chỉ thấy con vật này tuy yếu ớt nhưng lại không hề sợ hãi nội lực của hắn, nội lực tràn đến con ấu trùng như cá gặp nước không ngừng cắn nuốt, Trần Dương chăm chú quan sát cũng phải kinh nghi, con tiểu trùng chỉ cần một ngón tay có thể bóp chết kia vậy mà có thể chịu được nội lực của một cường giả Hậu Thiên lục tinh.

Càng khiến hắn hứng thú là con vật này sau khi hấp nạp một chút nội lực của hắn khí tức cũng bắt đầu tăng lên, tuy vẫn mỏng manh như ban đầu nhưng đích thực là có tăng lên, nội lực đối với loại này giống như không có lực đánh trả vậy, chỉ không cam lòng để nó hút đi từng chút một.

Trần Dương có chút hoảng hốt vội vàng thu nội lực lại, hắn không muốn lãng phí một cách vô ích, nội lực đến bao nhiêu con tiểu trùng đều ăn bây nhiêu cứ như một cái động không đáy vậy, cơ thể nhỏ như que tăm không biết vì sao có thể chưa được nhiều năng lượng như vậy.

- Hí, Kim Huyết Cổ! Tại sao loại trùng vật này có thể xuất hiện ở đây.

Nguyên Lão bị động tĩnh làm thức giấc, vừa nhìn thấy con Kim Huyết Cổ kia ngũ quan trên mặt điên cuồng biến ảo, vẻ mặt đại biến, ánh mắt hoang mang không thể tin tưởng nhìn còn tiểu trùng đang sung sướng bơi lội trong người Trần Cảnh Lễ.

...

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.