Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười hai năm sau

Tiểu thuyết gốc · 1464 chữ

Mười hai năm sau.

Vương Uy Vũ nay đã tròn 12 tuổi, đã chín mùi, nhân gian gọi là tuổi đủ lớn. Ở độ tuổi này, nếu có điều kiện thì sẽ lên Kinh Đô để học hành mà thăng tiến để có tương lai sáng lạng trong nhung gấm. Nếu là người không hoặc có ít điều kiện thì có thể chọn con Đường làm Đấu giả tự do do kiếm được rất nhiều tiền, tuy nhiên lại nguy hiểm, khó khăn trong thăng tiến sẽ khó bội phần.

Tại cái thế giới này, Vương Uy Vũ trải qua một thời gian rất dài với nó, nơi đây khác hoàn toàn với thế giới cũ. Đây không được gọi là Trái Đất, người ta gọi đây là Vương Linh Giới. Theo những cuốn sách mà mình đã nghiệm qua về lịch sử, Uy Vũ thấy nơi đây dường như dành cho cậu.

Từ thuở sơ khai, con người trên nhân thế đã được sở hữu một món quà từ tạo hóa. Những ai đạt độ tuổi 12 sẽ thức tỉnh thứ được gọi là Linh lực, nhờ nguồn năng lượng này mà họ sẽ có những năng lực mạnh mẽ hơn người bình thường. Sức mạnh sẽ tăng lên, khả năng hồi phục của cơ thể cũng nhanh hơn rất nhiều.

Lúc mới bắt đầu phát hiện ra thứ này. Con người nào biết chúng hoạt động ra sao. Cho đến tận cả mấy thế kỷ họ mới nghiên cứu được cách hoạt động và tạo dựng một thư viện kiến thức đồ sộ về nó.

Cũng chính nhờ có Linh lực này mà một Thiên chức đã được hình thành, gọi chung là Linh lực giả. Họ là những người rèn luyện năng lực của mình để tham gia vào các giải đấu đem lại sự tiêu khiển cho khán giả, bên cạnh đó họ còn có rất nhiều công việc khác như đánh bại lũ Ma thú nhằm đem lại sự bình yên, thuần hóa Ma thú để làm thú cưng mà đem bán, và còn rất nhiều công việc nữa bởi Linh lực được ứng dụng rất nhiều ở hầu hết các lĩnh vực.

Cũng có những người không có Linh lực, tuy nhiên họ không phải vô dụng, bởi họ vẫn có thể tiến thân bằng rèn luyện Tri thức để tạo lập sự nghiệp to lớn cho mình như làm thương nhân chẳng hạn.

Còn Uy Vũ cũng đã tròn 12 tuổi, hiện cậu ta đang mang một món nợ hàng triệu đồng. Một tên gia nhân như cậu ta thì cả đời không thể nào trả được món nợ này, cho nên có thể coi kể từ lúc chào đời cậu đã được định cho cái Thiên chức Ở đợ cả đời rồi. Mặc kệ số phận đã định đoạt là thế, cậu ta đã sống một cuộc đời chán ngắt một lần rồi, không lý nào lại sống lại nó một lần nữa. Chính vì thế mà cậu ta đã trốn việc sáng hôm nay, mặc cho việc số nợ sẽ bị tăng lên mà tham gia vào việc kiểm tra năng lực thức tỉnh.

Cứ mỗi năm, vào ngày mà hoa mùa Xuân nở thì sẽ có một đợt kiểm tra thức tỉnh năng lực. Do chỉ có một lần mỗi năm nên số người tập trung ở đây đã chật kín, dù nơi mà Uy Vũ ở chỉ là một Thị trấn nhỏ với số dân chưa đến vạn người.

Tại Vương Linh Giới, chỉ có năm Quốc gia duy nhất mà thôi, bao gồm: Băng Quốc, Thủy Quốc, Thương Quốc, Kim Quốc và cuối cùng là Ma Quốc.

Mỗi Quốc Gia đều có những đặc điểm riêng của mình. Băng Quốc thì tuyết gần như quanh năm; Thủy Quốc là đất nước tọa lạc dưới đáy đại dương; Thương Quốc là nơi trung tâm giao thương của tất cả quốc gia; Kim Quốc là nơi của những Giả Kim Thuật gia, cũng được xem là Vương Quốc Thịnh Vượng ngang ngửa Thương Quốc; Cuối cùng là Ma Quốc, nơi những Ma thú đã thành tinh sinh sống, có một ký ước rằng họ không xâm phạm đến lãnh thổ với bốn Quốc gia của loài người, và loài người cũng vậy.

Nơi mà Uy Vũ sinh sống là Thương Quốc, nhưng vùng cậu sống chỉ là một Thôn nhỏ mà thôi. Dân thường ở đây vốn chỉ đủ ăn đủ mặc, Thương gia ở đây cũng chỉ là hạng tôm tép so với bậc thang thương nhân. Tuy nhiên trong quá khứ đã có ba Đấu Giả trong Thập nhị Vương Đấu Giả giành quyền độc lập cho Thương Quốc ở cuộc chiến tranh chiếm thuộc địa. Chính vì thế mà nơi đây được đặt cách được kiểm tra miễn phí, ngoài ra còn có ba suất học bỗng toàn phần ở Đại Học Viện Tam Thương.

Uy Vũ do chẳng có tiền nên đã cược cả cuộc đời của mình vào lần kiểm tra này. Chỉ cần đứng hạng ba mà thôi, cậu chắc chắn sẽ được vào Vương Đô để học hành. Món nợ không thể trả kia cũng sẽ được hoãn lại bởi Thương Quốc có luật những ai đạt được học bổng, số nợ của họ nếu có sẽ tạm để đó. Khi 20 tuổi, nếu không trả được nợ thì sẽ phải từ bỏ con đường tri thức mà quay trở về làm việc trả nợ. Tức, cậu có 8 năm để đánh bật cái số phận Gia nhân của mình.

Đứng ngồi không yên từ nãy giờ, Uy Vũ bồn chồn vô cùng. Tại trước Điện thờ duy nhất của thôn, có cả trăm đứa trẻ vẫn đang xếp hàng đợi cùng cậu, những ai đến lược thì mới được vào, chen lấn bị loại thẳng tay, vì vậy chẳng sợ việc chen lấn mất chỗ, ai đến trước vào trước.

Cậu đưa ánh mắt bồn chồn của mình về phía trước, cũng còn hơn chục người, có cả thẩy hai hàng, mỗi lượt bốn đứa, biết khi nào mới đến mình đây?! Bụng vừa đói, vừa phải đợi đúng là cực hình với Uy Vũ, cậu ta ngán ngẩm, ngồi bệt xuống đất như phần lớn những đứa trẻ xung quanh.

“Lâu quá ha.”

Uy Vũ theo quán tính chuyển hướng đầu mình về giọng nói đó, nó phát ra từ một bé gái. Gương mặt nhỏ nhắn, nhìn gần thì trông hồng hào và mịn màng.Trang phục trông cũng thật sạch sẽ và bắt mắt với hồng hồng đỏ chủ đạo, những họa tiết trang trí mang sắc trắng.

Uy Vũ vốn chẳng biết đáp lời ra sao nên chỉ nói vu vơ.

“Lâu thiệt.”

Cô bé đó, lại tiếp chuyện.

“Bạn tên gì?”

“Uy Vũ.”

“Bạn không muốn biết tên mình sao?”

Uy Vũ vốn không có ý định, nhưng so với kinh nghiệm trông trẻ từ kiếp trước, chỉ cần bảo “Không” hay gì đó tương tự thì bọn nhóc sẽ khóc mất, nhất là con gái.

“Bạn tên gì?”

“Mình tên Thiên Nhi, năm nay vừa tròn 12.”

“Mình cũng 12, rất vui được gặp bạn.”

“Bạn sống gần đây sao?”

Thiên Nhi là một cô bé sống ở trung tâm Thôn, nơi mà đa số người có điều kiện ở. Còn Uy Vũ thì ở rìa thôn dù nhà ông chủ cậu cũng nằm ở trung tâm, nhưng do ông ta có tới bốn căn nhà nên cậu được nhiệm vụ phụ trách trông chừng một căn ở rìa.

“Ở ngoài rìa làng, gần cây cầu bắt qua bìa rừng. Còn bạn?”

“Mình ở gần đây, gần tiệm bánh của ông chủ Đường ấy.”

“Mình có ghé qua đó vài lần, bánh lão làm ngon thật.”

Uy Vũ đang nói láo, bởi cậu làm gì có tiền mà ăn bánh ngọt, giá rẻ nhất của nó cũng bằng cả một bữa ăn của cậu rồi.

“Mình thích bánh của ông chủ Đường lắm. Khi nào chúng ta đi cùng không?”

“Mình bận lắm, nhưng khi quởn sẽ liên lạc.”

Thiên Nhi cười, vùi đầu vào hai chiếc đầu gối đang cong lên kia, hai tay thì khoanh lại che đi hai phần mặt.

Sau đó họ cùng nhau trò chuyện đủ thứ trên đời, Uy Vũ cũng nhận ra suy nghĩ của đứa bé này vốn già dặn hơn tuổi rất nhiều. Cho đến khi thời khắc được đi vào bên trong đến. Uy Vũ và Thiên Nhi cùng nhau bước vào, tinh thần phấn chấn, Vũ đặt hết may mắn của mình vào lần này, tay nắm chặt thành nắm đấm đặt lên ngực trái.

“Chắc chắn sẽ được!”

Bạn đang đọc Tuyệt Đỉnh Gia Nhân sáng tác bởi Nanana777

Truyện Tuyệt Đỉnh Gia Nhân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nanana777
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.