Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Nhân hoàn Gia Nhân

Tiểu thuyết gốc · 888 chữ

“Cuối cùng tôi cũng có thể yên giấc rồi. Cảm ơn Ông chủ, Bà chủ, Cô chủ.”

“Thằng nhóc này nói nhảm. Con sẽ vượt qua, chắc chắn được. Nên đừng bỏ cuộc.”

Mùi đặc trưng của bệnh viện phảng phất mạnh mẽ trong căn phòng cấp cứu thoát ra bên ngoài, cánh cửa căn phòng cấm vào này được mở ra. Vị bác sĩ đã cho phép người thân của bệnh nhân này vào gặp mặt lần cuối. Cậu ta, người nằm bất động trong phòng cấp cứu nay đã 21 tuổi, không gia đình máu mủ, làm người ở cho gia đình của những người đang quây quanh mình đã gần 12 năm.

Cũng chính vì thời gian làm việc dài đến như thế nên tình cảm của họ đối với cậu chẳng khác gì người trong gia đình, ai nấy đều xem cậu là một phần trong tim họ từ thuở nào.

Chỉ vài tiếng trước, trong lúc đi siêu thị mua đồ nhằm chuẩn bị bữa trưa cho gia đình. Khi đợi thanh toán, một tên cướp đã xông vào, đe dọa tính mạng mọi người. Do tính nghĩa hiệp, không chịu nổi cái tình cảnh gai mắt diễn ra hiện tại. Cậu ta đã xông lên đấu với tên cướp một trận rung chuyển trời đất. Kết quả là tên cướp bỏ chạy, tuy nhiên, hắn bỏ chạy chẳng phải vì thua cuộc trong trận đánh mà là do con dao hắn ta đem theo để đe dọa nay đã nằm ở bụng của Uy Vũ rồi.

Dẫu đã được đưa vào bệnh viện sớm, tuy nhiên do việc con dao có tẩm độc, nó đã ngấm rất nhanh vào cả máu của Uy Vũ. Nên việc lọc độc khỏi cơ thể là điều bất khả thi. Chính vì thế, đây chắc chắn là những phút giây cuối cùng của cậu ấy trên nhân gian.

Ai nấy đều nhìn cậu, nước mắt đều rơi ra không kịp ngăn lại. Cậu ta muốn lau những giọt nước mắt đó lắm chứ, công việc của cậu ta là một Gia Nhân, một Quản Gia. Thấy Gia Chủ của mình vì mình buồn bã làm sao mà can tâm chứ.

“Con đã sống một cuộc đời thật đẹp, sự hy sinh của con sẽ được mọi người nhớ đến.”

“Ta sẽ mãi nhớ đến con, con trai của ta.”

“Chị không bao giờ quên em đâu, tiểu tử ngốc to tướng.”

Đó là những lời cuối cùng mà cậu nghe được từ họ. Ông bà chủ và Tiểu thư.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những ký ức chẳng biết từ thuở nào xuất hiện chiếu thành một bộ phim dài tập, cả những thứ mà cậu quên cũng được đào lên mà trình chiếu, thật là hạnh phúc.

Và thế, cậu đã hoàn toàn lìa xa nhân thế.

“Đứa bé đáng yêu dữ tợn.”

Một người phụ nữ đã quá tứ tuần ôm đứa bé đang cười toe toét trong lòng. Bàn tay của nó cứ đưa về phía trước để được chạm vào gương mặt nhăn nheo của người phụ nữ này làm bà cứ cười mãi theo nó.

“Tương lai đứa trẻ này, chắc chắn sẽ là một Tuyệt Đỉnh Gia Nhân đây.”

Nghe thấy lời nói đó, dẫu là chưa đến tuổi có thể hiểu được chúng có nghĩa là gì, vậy mà đứa bé đã dừng ngay tức khắc cái nụ cười đầy hạnh phúc đó mà thay vào là một hồi khóc la không ngừng.

“Ngoan nào, ngoan nào…”

Bà ấy dỗ đứa bé, hát cả đống bài dân ca có sức mạnh khiến bất kể đứa bé nào dù đang khóc cũng đều im lặng mà cười vui vẻ. Đây là đứa đầu tiên không chịu khuất phục trước sức mạnh của mấy bài ca đó.

“Quả nhiên con không phải là một đứa trẻ bình thường. Chắc chắn là một Tuyệt Đỉnh Gia Nhân!”

Bà lão khẳng định như đinh đóng cột. Chính vì cái câu nói đó mà đứa trẻ khóc la càng to hơn.

Bà lão dường như biết được lý do nên chẳng nhắc đến câu nói đó nữa, thay vào đó là trở thành một bậc “Minh Vương”, đứa trẻ đã trở lại trạng thái bình thường, cười toe toét.

Và cứ thế, bà lão hằng ngày vẫn cứ chêm vài câu “Con sẽ trở thành Tuyệt đỉnh Gia Nhân” để đứa bé khóc rồi dỗ nó bằng câu “Con sẽ trở thành một bậc Minh Vương”, bà vui sướng mỗi khi làm vậy. Đứa trẻ có vẻ quá ngán ngẫm nên khi được sáu tháng tuổi, nó chẳng quan tâm đến lời nói đó nữa, bà lão đã thật buồn và mất đi chỉ sau đó vài tháng.

Cho đến khi đứa trẻ có thể nói được, câu đầu tiên nó nói ra làm bất kỳ ai cũng phải kinh ngạt.

“TA KHÔNG PHẢI LÀ GIA NHÂN, TA SẼ TRỞ THÀNH ĐẾ VƯƠNG!!!”

Có lẽ những gì tích tụ trong lòng của cậu ta từ lúc sơ sinh đến giờ đã được giải phóng nên câu từ của nó dường như mang sức nặng trong từng chữ. Và thứ mà cậu ta nhận lại đó chính là:

“YÊU QUÁI, CÓ YÊU QUÁI!!!”

Bạn đang đọc Tuyệt Đỉnh Gia Nhân sáng tác bởi Nanana777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nanana777
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.