Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1661 chữ

Lịch luyện hơn một tháng, Thiên Tích tu vi bước vào trúc cơ sơ kỳ, thân thể tiến vào phàm thể đại thành.

Tự mình sáng tạo ra bát quái ma ảnh bộ, đem cửu cung nguyên lý, cùng với thân thể bát môn chế tạo thành bộ pháp, né tránh tấn công hay phòng ngự điều hoàn hảo.

Phệ Thiên Quyết trong lúc hắn chữa thương ở dưới vực sâu, u mê mà đột phá tiến vào tần thứ ba, Nuốt Vật Chất.

Chính là đem vật chất nguyên tố cắn nuốt, hấp thụ bên trong đó linh khí, ví dụ như hỏa nguyên tố, thủy nguyên tố... miễn là nó có tồn tại linh khí bên trong, đều có thể cắn nuốt hấp thu về cho bản thân.

Bên cạnh đó còn thuận lợi từ dưới vực, lấy được một phẩm chất cao linh dược, hơn thế nữa là mang được một tiểu tiên nữ về nhà.

. . .

Sân vườn phía sau nhà.

Thiên Tích, Ngô Mục còn có Thường Hi đang ngồi bế quan tu luyện, lấy tốc độ nhanh nhất đưa linh khí tiến nhập bên trong cơ thể.

Lúc bấy giờ, mắt trời chỉ vừa mới hé lên, những ánh ban mai đầu tiên trong ngày, đang chiếu rọi cả một vùng trời.

Đang trong trạng thái mơ hồ tu luyện, cả ba người chợt tỉnh lại, từng cặp con ngươi đen lấy mở ra.

Từng người một trút ra một ngụm trọc khí dài, rồi đứng dậy bước vào nhà, và bắt đầu vòng tuần hoàn sinh hoạt của mỗi ngày.

"Ba!" Lúc này, Thiên Tích bổng nâng giọng lên gọi Ngô Mục một tiếng, nói :"người hiện tại cũng luyện khí ngũ trọng rồi, cũng nên học tập một số chiêu thức để thủ thân đi."

Thiên Tích rời đi khỏi nhà hơn một tháng qua, Ngô Mục ở nhà nghe theo lời hắn, hằng ngày chăm chỉ tu luyện.

Hiện tại đã tiến vào luyện khí ngũ trọng, thân thể sức lực so với người thường mạnh gấp ba bốn lần, hơn nữa còn thức tỉnh được trung phẩm phong linh căn.

"Ài, cần gì chứ." Ngô Mục cảm thán một tiếng, tươi cười nhìn Thiên Tích, nói :"ba của ngươi có phải giống ngươi đâu, mà cần học thêm võ kỹ, ba tu luyện để nâng cao sức khỏe như vậy là đủ lắm rồi!."

Thiên Tích biểu thị sự nghiêm túc nói :"không được, nhất định phải học, nhỡ đâu mai mốt ta rời khỏi nơi này, có người tu vi cao siêu đến ức hiếp các người làm sao mà chống đỡ?"

Vừa nói, Thiên Tích đem hai ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải, ấn nhẹ vào trán của Ngô Mục sau đó lại ấn vào trán Thường Hi.

Ngô Mục cùng Thường Hi lúc này, như có vô vàng chữ viết cũng như hình ảnh truyền vào trong thức hải, cảm giác kịch liệt đau đớn như có một thứ gì đó kích thích phần não bộ.

"Xong, thế là ổn!" Thiên Tích cười nói :"đây là ta tự mình sáng tạo võ học, gọi mà ma ảnh bộ, đem nó học tập đến độ cao nhất định, có thể tới vô thanh rời vô ảnh, công thủ đào tẩu toàn vẹn."

Nghe đến Thiên Tích lời nói, hai người mắt trợn mồm há to, khó thể tinh được, đúng là thần tiên thủ đoạn.

Nhẹ nhàng một điểm, đem toàn bộ kiến thức đưa vào bên trong thức hải họ, nhẹ một điểm tự mình sáng tạo ra cao siêu chiêu thức.

Mà thần tiên này lại là hắn thân sinh con trai.

Là người anh trai cùng huyết thống với nàng.

Cả hai lại cười nói :"yên tâm sẽ không để ngươi thất vọng!"

(Ta tính tình vui vẻ, nên lúc nào cũng để bọn họ cười :))) . )

. . .

9h 22p sáng.

Thiên Tích ngồi tại một quán hàng rong bên lề đường, đang uống nước đợi người.

Hắn đây là đang đợi từ lão đưa xe đến rước đi, cách đây khoảng một tiếng trước.

Tại biệt thự trên núi.

Từ lão đang cùng ba cái lão huynh đệ nhàn hạ uống trà, nói chuyên phiến. Từng cái từng cái sắc mặt vui vẻ, nói chuyện cười đùa không thôi.

Keng ! Keng !

Lúc này, một tiếng chuông điện thoại không biết từ đâu vang lên. Từ lão đầu, bấy giờ mới lộm cộm đứng dậy tra xét túi quần, lấy ra chiếc Iphone 11 pro max.

Đậm chất tỷ phú, Từ lão ánh mắt nhìn lên điện thoại, thấy được dòng chữ mỉm cười, nói :"tiểu tử này, xem ra còn nhớ đến ta."

Không sai người gọi đến chính là Thiên Tích.

Sau đó, hắn ra hiệu cho ba người huynh đệ im lặng, rồi quay lưng nói chuyện.

Nội dung cuộc nói chuyện lại đơn giản, Thiên Tích chỉ yêu cầu từ đem xe đến rước hắn đến, vì hắn đã chuẩn bị đầy đủ thuốc chữa trị cho lão.

. . .

Trở lại quán nước vỉa hè.

Lúc giờ, một con xe mới tinh sáng lóa mercedes đổ tại trước quán.

Cửa xe lúc này nhẹ nhàng mở ra, một thiếu nữ mặc váy ngắn màu xanh, ngũ quan tinh tế, làn da trắng tinh mềm mại, bước xuống mang theo trên mặt sự kiêu ngạo.

Có lẻ là do ỷ mình có quyền thế tiền tài, nên con người ai cũng sinh ra sự kiêu ngạo tự mãn.

Nàng nhanh chân bước vào trong quán nước bên đường, khuôn mặt lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh, cất cao giọng nói :"xin hỏi, mấy vị trong đây ai là Ngô tiên sinh, Ngô Thiên Tích vậy?"

Giọng nói lạnh băng, đầy sự kiêu ngạo cùng xem thường, ở trong mắt nàng chổ cái quán ăn vỉa hè thật sự quá không vừa mắt, ăn mặt sang trọng như vậy, mà lại phải tới một nơi thấp kém như vậy để kiếm người, thật có chút mất mặt.

Nhưng do làm theo lệnh của cấp trên nên phải nhẫn, nếu không sẽ mất đi tất cả những gì đang có.

Thiên Tích lúc này, đang ngồi uống cà phê, nghe được giọng nàng, biểu lộ mỉm cười, sau đó đứng dậy hướng nàng đi đến.

Đi đến trước mặt nàng, hắn nói :"ta là Ngô Thiên Tích, là Từ lão kêu cô đến đoán ta?"

Nàng nhìn Thiên Tích mà liên tục đánh giá, trên người thì toàn đồ vỉa hè rẻ tiền, mà lại quen được với lãnh đạo của nàng, hơn nữa hắn còn quá nhỏ.

Quả thật rất khó tinh !

Nàng khuôn lạnh băng, ánh mắt tràng ngập khinh thường, hướng chiếc đi tới, nhẹ nhàng mở cửa sau, nói :"nếu ngài là Ngô tiên sinh thì xin mời, Từ lão đang đợi ngài."

Nói gì thì nói, nhưng nàng cũng không muốn thử Thiên Tích hay nói lời bất kính, bởi vì lúc trước khi đi Từ lão đã đem Thiên Tích hình dáng diễn tả một lần.

Ngộ nhỡ nói lời không hay hay biểu hiện có chút khinh xuất thì mất việc như chơi, nên sau khi nói xong, nàng chuyển đổi thái độ, phải gọi là 360 độ.

Lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng!

Thiên Tích cùng cô nàng thư ký bước lên chiếc mercedes, hắn ngồi phía sau cô thư ký ngồi kế vì hắn mà giới thiệu nhiều thứ.

Xe chạy băng băng bên trên con đường tại trong thành phố, hơn bốn mươi phút trôi qua.

Thì đến một vùng xanh tươi hóa khu vực, hai bên đường có rất nhiều cối xanh tươi, một cây cổ thụ to che chắn ở một bên đường.

Từng ánh nắng từ khe lá chiếu rọi xuống dưới, trên mặt đất hình thành nhiều điểm sáng pha tạp, nhìn vào mà cảm thấy tâm thần thanh thản thoải mái.

Rất nhanh, xe dừng lại tại dưới chân một ngọn núi nhỏ.

Chổ này là chổ mà maya chương trước ta có tả, mấy đạo hữu chịu khó lướt về mà đọc.

Xe dừng dưới chân núi, một con đường cầu thang được lót bằng đá cẩm thạch xa hoa, dẫn lên đến căn biệt thự phía trên đỉnh núi.

Vụt !

Thiên Tích, hắn không có đi lên từng bước bình thường mà bước lên, hắn trực tiếp dùng chân bật phóng lên trên.

Dù gì hiện tại cũng là trúc cơ kỳ, có thể tùy ý điều khiển linh khí, thể lực mọi thức điều siêu cường so với trước.

Nên chuyện bật vài trăm mét là bình thường!

Nhìn thấy Thiên Tích không nói lời nào, mà trực tiếp dùng chân bật phóng lên biệt thự trên núi, nàng thư ký cùng lão tài xế điều trợn mắt há hốc mồm, khó mà tin được.

Gương mặt hai người liên tục biến, từ ngốc trệ chuyển thành kinh ngạc rồi chuyển thành có chút hâm mộ.

Phải biết bọn chỉ là người bình thường không có tu luyện qua ma pháp hay chiến kỹ, chỉ giỏi về khoảng kinh doanh này nọ.

Nên nhìn thấy ma pháp sư hay chiến sĩ biểu lộ tài điều đặc biệt hâm mộ. Họ ước ao được một lần được y như vậy, nhưng mà không thể nào được.

Giờ thì nàng thư ký cũng đã rõ, vì sao Thiên Tích lại có thể quen được Từ lão, lại được Từ lão chú ý, đặc biệt quan tâm đến !

Chỉ vì hắn, tuổi trẻ tài cao, là hạt giống tốt!

(về sau ta theo nội dung của TCPS khoảng chục chương, ta viết thì cũng nhiều rồi nhưng lại lười up.

tại up lên mấy đh đọc mà chả nói gì làm ta chẳng biết mình viết ra sao để khắc phục, sad vl!)

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.