Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2415 chữ

Phía ngoài Hắc Hoang Sơn Lâm, không gian kịch liệt chấn động, một vệt quang mang bạch ngân nổi lên, hai đạo thân ảnh từ trên không trung rơi xuống, là từ trong vệt bạch ngân quang mang hạ xuống.

Hai đạo thân ảnh kia, không ai khác ngoài hai người, Thiên Tích cùng Vân Ngữ.

Lần đầu tiên, kể từ khi trọng sinh đến nay, Thiên Tích trải qua kinh lịch truyền tống không gian, đầu hắn liên tục choáng ván, mồ hôi to như hạt đậu nổi đầy trán.

Đây là do cường độ linh hồn không đủ mạnh, cưỡng chế truyền tống đi xảy ra.

Nhưng phía còn lại, Vân Ngữ dường như không có xảy ra chuyện gì, nhưng cô nàng khuôn mặt lại buồn rười rượi, những giọt lệ không ngừng tung hoành trên gương mặt nhỏ xinh.

Bà lão cầm quải trượng, lúc nãy lao lực chạy đến cưỡng chế xé toạc hư không, đem hai người truyền tống đến nơi này, lời duy nhất bà nói chỉ là 'cháu trai, nhờ ngươi chăm sóc Ngữ Nhi nhà ta, không lâu sau ta lại đến đón nàng'.

Rồi rất nhanh, bà quay lại với chiến trường, sau lưng hắc tuyến phù văn bạo phát, trên lưng hiện song dực cực kỳ mỹ lệ...

. . .

Bình ổn lại tâm trí, Thiên Tích nhìn sang đang khóc Vân Ngữ, lòng không chịu được quay sang an ủi.

Thiên Tích hai tay nắm chặt đôi ngọc thủ nhỏ nhắn, mềm mại, khuôn mặt biểu lộ động viên nói :"đừng buồn, bọn họ chắc chắn sẽ không sao đâu, họ mạnh đến thế cơ mà, hơn nữa là bốn đấu một chưa chắc đã thua."

Luyên thuyên, khuyên nhũ không ngừng, Thiên Tích lấy tay dọn đi những giọt lệ đổ đầy trên mặt nàng, cuối cùng Vân Ngữ cũng ngừng khóc, nàng hai mắt nhìn hắn hỏi :"mấy gia gia nãi nãi, thật sự không sao chứ, họ chắc sẽ tới tìm Ngữ nhi phải không?"

Nghe đến Vân Ngữ lời nói, Thiên Tích nở nụ cười sáng lạng nói :"đúng rồi, đúng rồi ... họ chắc chắn sẽ không sao đâu.

Trước tiên, theo ta về nhà trước nhé, những chuyện còn lại để sau hẳng tính, mọi chuyện để nó thuận theo ý trời đi!"

"Ừm!" Vân Ngữ biểu lộ đồng ý, gật đầu theo sau Thiên Tích đi về.

Đừng nhìn nàng thân nữ nhi yếu đuối, nhưng lực đạo, phù văn đạo phải nói là vô cùng kinh khủng.

Chỉ trong khoảng thời gian điều dưỡng tại nhà nàng, Thiên Tích đã được kiểm chứng.

. . .

Vụt !

Rất nhanh, Thiên Tích mang theo Vân Ngữ từ Sơn Lâm trở về. Băng qua đoạn đường dài hơn chục kilomet mà chỉ tốn vẻn vẹn 2 canh giờ (4tiếng), đây quả thật là rất nhanh so với bình thường.

Hắn lúc trước tốn rất nhiều thời gian để từ nhà vào sơn lâm, vì khi đó hắn chỉ là luyện khí kỳ năng lực không đủ.

Nhưng hiện tại, hắn đã là trúc cơ kỳ nên từ sơn lâm trở về rất nhanh, mà còn dẫn theo Vân Ngữ không chút trở ngại về nhà.

"Thằng nhãi con!"

Vừa về đến trước cửa nhà, Thiên Tích nghe được một âm thanh chói tai, từ sau lưng vọng đến. Hắn quay đầu lại ngước nhìn, nhìn thấy chính là tại con hẻm trước nhà, một dáng người phụ nữ xinh đẹp.

Đúng đây là mẹ hắn Vân Lạc, bà một mặt đầy kinh hỉ nhìn đến hắn.

"Mẹ !" Thiên Tích nở nụ cười rạng rỡ nói.

"Cái thằng nhãi con này, ngươi thật sự làm cho cả nhà lo lắng chết được!" Vân Lạc hướng Thiên Tích bước đi, vẻ mặt tràng đầy sự vội vàng, tại Thiên Tích bỏ nhà ra đi hơn một tháng liền, nàng vẫn lo lắng mong mỏi, sợ hắn xảy ra chuyện.

Nhưng hiện tại đã không, hắn đã bình an vô sự đứng trước mặt nàng.

Nhìn đến vẻ mặt của Vân Lạc, Thiên Tích tỏ ra chút ấy náy, xấu hổ, gãi đầu mấy cái, nói :"mẹ, ..."

Bốp !

Nhưng chỉ vừa kịp nói từ 'mẹ', thì một cú ký đầu với âm thanh thúy vang lên tại trên đỉnh đầu hắn.

"Ngươi còn gọi!" Vân Lạc tỏa vẻ không vui nói.

Đem Thiên Tích chửi ầm lên một trận, nàng tâm tình cũng thu liễm lại.

Vân Lạc đem ánh mắt đặt lên người phía sau lưng Thiên Tích, phía đó, một thiếu nữ xinh đẹp, mang trên người một bộ quần áo giản dị, nhưng không thể đem sự xinh đẹp của nàng thu liễm vào.

Vân Ngữ đứng sau lưng Thiên Tích, hai tay chà chà vào nhau, đôi mắt xanh sáng ngời nhìn hai mẹ con nhà họ.

"Con ta a, lớn thật rồi, lớn thật rồi !" Vân Lạc nhìn Vân Ngữ sau lại nhìn đến Thiên Ticha cười, nụ cười không có chút liêm sĩ nào.

Bổng nhiên bỏ nhà đi vào rừng giờ lại còn, từ rừng dắt về một thiếu nữ thần bí.

Vân Lạc ánh mắt di dời lên người Vân Ngữ, liên tục đánh giá nói :"mới bỏ nhà đi không lâu, vậy mà lại đem về được nguyên đứa con dâu xinh đẹp đến vậy!"

Lời nói vừa ra, Vân Ngữ phía sau khuôn mặt ửng hồng, vội vẩy vẩy tay, biểu lộ không đúng.

Bên này Thiên Tích cũng vội, phất tay nói :"không phải đâu mẹ, con với Ngữ Nhi chỉ là bạn thôi."

Vân Lạc lại cười gian nói :"Ngữ Nhi ? Gọi đến thân mật đến vậy, mà còn ngụy biện."

Thiên Tích bị ép vào tình huống khó thể gỡ, hắn cùng Vân Ngữ chỉ mới là bạn thôi.

Vân Lạc đến bên cạnh Vân Ngữ, cầm lấy tay nàng, vuốt ve mấy cái, trên môi nở nụ cười, nói :"con gọi là Ngữ Nhi hả? Năm nay mấy tuổi rồi?

Ba mẹ con đâu? Con có thích Thiên Tích nhà cô không?. . ."

Hỏi một lèo nhiều câu hỏi khiến Vân Ngữ khó trả lời.

Thấy tình huống chuyển biến thế, Thiên Tích vội đẩy cả hai vào nhà, rồi một năm một mười nói rõ tình huống lúc trước trong Sơn Lâm gặp phải.

Trong nhà lúc này đã đầy đủ năm người tính cả Vân Ngữ, nghe được Thiên Tích kể, cả ba người kinh ngạc vô cùng, sau đó là thán phục.

Trong nhiều tình huống như vậy vẫn có thể thoát thân, hơn nữa an toàn mà rời đi.

Mà Thiên Tích trong lúc kể lại, cũng có một lần đánh giá qua ba người, hắn vô cùng kinh ngạc, cả ba tiến bộ quá nhanh.

Ngô Mục lúc này cười ha hả, tay vỗ lên vai Thiên Tích, với gương mặt sáng ngời nói :"không hổ con trai ta, trong nhiều tình huống nguy hiểm vẫn an toàn thoát thân."

"Hừ, ai là con trai người!" Lúc này, một tiếng hừ lạnh mang theo ngữ điệu không vui lời nói từ Vân Lạc phát ra :" đây là con của lão nương!"

"Tốt ! Con của nàng, không ai giành đâu!" Thấy Vân Lạc biểu hiện, Ngô Mục cười ha ha nói.

Ngô Mục lại lần nữa nói, lần này là gương mặt nghiêm túc, có chút trầm ngâm :"lúc này, Thiên Tích có nói 'Vân Ngữ có mấy vị gia gia' thực lực kinh khủng, hơn nữa còn tự nhận là thủ hộ vực.

Theo như quyển sách cổ ta từng đọc hơn chục năm trước, phía sau trong sơn lâm có một khu vực gọi là Giới Linh, trong đó y như lời Thiên Tích vừa kể lúc nãy.

Bên trong ' Giới Linh' có đại lượng ma na dồi dào, đủ để một sơ giai pháp sư tu luyện một tháng đề thăng trung giai. Với lại từ trước tới nay rất ít người tìm ra được nơi đó, nếu có tìm ra được thì sau khi ra khỏi cũng lập tức quên mất!"

Vân Lạc nhíu mày, nói :"chẳng lẻ thằng nhãi ranh nhà mình, lại may mắn lạc vào Giới Linh đó!"

Ngô Mục gật đầu, nói :"có thể lắm, hơn nữa bên trong quyển sách còn ghi, bên trong Giới Linh có năm đại yêu ma cấp lĩnh chủ tồn tại, tức là có thể sánh với đại ma đạo sư nhị phẩm hoặc nhất phẩm và quan trọng là năm đại yêu ma không tùy tiện tấn công người, nhưng người tới tâm địa không sạch thì chắc chắn sẽ bị mạt sát tại chổ."

"Vậy mấy cái gia gia của Ngữ tỷ?" Thường Hi nghe được cả kinh, nói :"chẳng lẻ là ngũ đại yêu ma cấp lĩnh chủ ?"

"Có lẻ là vậy!" Ngô Mục đáp, sau đó lại quay sang Vân Ngữ đang ngồi chăm chú mấy người họ bàn chuyện, hắn lộ ra nụ cười ấm áp nói :"tiểu nha đầu, chuyện của con chúng ta đã biết, nếu mấy vị gia gia của con đã gữi con cho Thiên Tích thì con hẳng là lưu lại nơi này đi..."

"Đúng đó!" Lời chưa kịp dứt lại bị Vân Lạc đánh gãy, nói :"con ở lại nơi này cùng Thiên Tích đến trường học, thêm một người trong gia đình không lẻ không vui hơn hay sao? Mặc dù nhà ta có chút nghèo đi !"

Vân Ngữ nghe vậy, khuôn mặt có chút ửng hồng, giọng êm nhẹ, ấm áp nói :"vậy có phiền lắm không ?"

"Không phiền, hoàn toàn không phiền!" Ngô Mục khoát tay, sau đó đối với Thiên Tích nói :"đúng rồi, cách đây không lâu có một người gọi là Từ lão đến tìm ngươi, đòi thuốc thì phải.

Ngươi đã về thì coi làm sao, tìm người ta để trả lời đi!"

Thiên Tích gật đầu, hắn vẫn còn nhớ chuyện của Từ lão, nhờ ông ta mà hắn đỡ mất công tìm kiếm mấy gốc dược tài luyện chế thối thể đan.

Nên việc hứa đem con ký sinh trùng trong cơ thể ông ta ra là chuyện sớm muộn.

"Tốt, đã nhớ !" Thiên Tích ứng một tiếng, sau đó hướng sân vườn sau nhà bước đi, đến trước cửa nhà sau, hắn nói :"con đi luyện một lô đan, ba mẹ không cần lo lắng cứ ăn uống, rồi đi nghỉ trước đi."

"Tốt!" Mấy người nghe được lời Thiên Tích nói, đáp một tiếng.

. . .

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Rất nhanh liền đã trôi qua ba tiếng đồng hồ, hiện tại cũng đã là hơn 22 giờ đi.

Thiên Tích lúc này vừa hoàn thành xong, lần thứ bảy luyện đan, do tu vi tăng cao nên việc luyện đan cũng nhẹ nhõm phần nào.

Bảy lò đan hoàn thành, bảy viên đan tụ hội trong lòng bàn tay hắn, theo thứ tự của thất sắc của bạch hồng ( bạch hồng ý là cầu vồng) là xích, chanh, hoàng,... ,tử. Đây chính là bảy viên đan hắn chuẩn bị để điều trị cho Từ lão.

Tiêu tốn gần hết 6 phần dược tài mới hoàn thành bảy viên đan bên trên. Hoàn thành về sau, hắn thảnh thơi dạo bước ra phía trước nhà ngắm cảnh khuya.

Bước ra gần đến sân trước, Thiên Tích bất giác nhìn thấy được một bóng người đang đứng thẩn thờ, mắt ngước nhìn bầu trời đầy sao khuôn mặt buồn rượi.

Nàng thây đổi mặc trên một bộ váy nhỏ mà Thường Hi vẫn hay dùng, trên đầu tóc cột cao hai chùm.

Đôi mắt đẹp của nàng mịt mờ mà ngấm nhìn về hướng bầu trời xa xôi, rồi lại nhìn chung quanh khu vực lạ lẫm này.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, quét lên bộ váy của nàng, nó đã phác họa lên đường cong rõ nét, cũng làm cho nàng nhìn có cô đơn cùng lạnh lẽo.

"Ngữ Nhi, đang lo lắng cho mấy vị gia gia sao ?" Thiên Tích bấy giờ đã nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh nàng, nói khẽ :

"Không cần phiền muộn lo lắng, mấy vị gia gia rất mạnh, hẳng không có chuyện gì đâu, sau này chúng ta nhất định còn gặp lại họ mà."

Vân Ngữ biểu hiện có chút lạnh nhạt, nhưng dù sao di chuyển đến nơi ở mới, chung quy là vẫn không quen liền và không tự nhiên.

Vân Ngữ đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp nhìn hắn, nhẹ giọng nói :"gia gia cùng nải nải chỉ vì sợ địch nhân liên lụy Ngữ Nhi, mà đem Ngữ Nhi đưa tới nơi này.

Điều này Ngữ Nhi hiểu, đợi Ngữ Nhi lớn mạnh hơn chút nữa lại tìm về chổ mấy vị gia gia, cùng mấy gia gia sống cùng."

Thiên Tích nhẹ nhàng đặt tay lên đầu nàng, xoa nhẹ mấy cái biểu thị sự an ủi, hắn nghỉ 'tiểu nha đầu này, thật đơn giản a, đợi ngày ngươi lớn mạnh lên chắc tên dơi đỏ kia sẽ yếu đi?'.

"Ngữ Nhi, ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi hiện tại cần sống cho thật tốt, từ từ rèn luyện để mạnh hơn, sau đó tìm về chổ của mấy người họ, nếu ngươi bây giờ mà bi quan quá chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sau này, sẽ cô phụ mấy vị gia gia nải nải hảo tâm. Hiện tại cứ sống cho thật tốt là được."

Vân Ngữ lại ngước nhìn lên bầu trời sao, sau đó nhìn qua Thiên Tích bằng đôi mắt long lanh, nàng nở một nụ cười tươi tắn, nói :"Thiên Tích ca yên tâm, Ngữ Nhi không phải người như vậy, đợi ta trở nên càng mạnh về sau, ta sẽ tra những tên kia là ai, sau đó thay bốn vị gia gia nải nải báo thù, một cái cũng đừng nghĩ thoát, rồi sau đó cùng họ trở về cuộc sống lúc trước."

Âm thanh thanh lãnh của nàng đầy sự bình tĩnh, bên trong lời nói ẩn chứ sự băng lạnh cùng sát ý, làm cho Thiên Tích cũng phải giật mình.

Thiên Tích trong đầu nghĩ 'tiểu nha đầu này, nhìn bề ngoài như tiểu tiên nữ, nhưng khi nghiêm túc, cũng tựa hồ như một đao phủ, băng lãnh quyết đoán.

\( ̄▽ ̄)/

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.