Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Tiểu thuyết gốc · 2815 chữ

Ở Ma Pháp đại lục một người bình thường trải qua dị biến thức tỉnh được hệ ma pháp cũng chưa được coi là một ma pháp sư. Chỉ khi người thức tỉnh có thể dùng tinh thần lực của bản thân ngưng tụ lấy 'thất tinh tử', dùng thất tinh tử liên kết với ma lực trong cơ thể và để nó phóng thích ra ngoài theo ý mình muốn lúc đó người thức tỉnh mới có thể gọi là một ma pháp sư.

Bài giảng của Lý Thượng Thanh đã gần đến hồi kết, hắn hiện tại lấy bản thân của mình ra làm ví dụ điển hình về việc ngưng tụ và phóng thích ma pháp cho học sinh của hắn.

Lý Thượng Thanh giơ ngửa lòng bàn tay trái lên phía trước cho vừa với tầm mắt của các học sinh, hắn lúc này hai ngươi tập trung cao độ mọi sự chú ý điều tập trung vào lòng bàn tay, linh hồn - tinh thần lực lượng phóng thích đi ra bắt đầu tụ tập trên lòng bàn tay hắn.

Rất chậm rãi, từ từ, tỷ mỉ và cực kỳ chi tiết, trên lòng bàn tay trái của hắn lúc này xuất hiện một tiểu tinh cầu màu lam thẩm đang đứng im với đường kính khoảng 4 centimet. Tiểu tinh cầu màu lam thẩm vừa xuất hiện thì không khí, nhiệt độ trọng phòng lập tức hạ nhiệt độ nhanh chóng, các chai lọ bình hoa có nước cũng lập tức ngưng kết thành mảng băng nhỏ.

Ngưng kết băng mang trong các chổ có nước, nhiệt độ cùng không khí giảm thấp. Màu lam thẩm tiểu tinh cầu này chính là đại diện cho Lý Thượng Thanh hệ ma pháp, chính là băng hệ ma pháp.

Các học sinh bên dưới chú mục đến trên tay Lý Thượng Thanh băng hệ tinh cầu liên tục kích động.

Ngô Thiên Tích ánh mắt cũng tập trung chăm chú vào màu lam thẫm tiểu tinh một phần khác lại tập trung chú ý đến tinh thần lực của Lý Thượng Thanh, hắn đây là đang học lóm cách điều khiển tinh thần ngưng tinh tử.

Lúc này tại trọng lòng bàn tay Lý Thượng Thanh lần nữa tinh thần lực dao động xung quanh tiểu tinh cầu lúc này bắt đầu hiện ra một viên bi nhỏ có đường kính khoảng một centimet xoay quanh tinh cầu viên bị nhỏ này chính là tinh tử. Sau đó thì các viên tỉnh tử khác lần lượt xuất hiện đi theo sau viên tinh tử thứ nhất tạo thành một cái quỹ đạo mà người ta gọi đây là tinh quỹ.

Thất tinh tử đăng tràng khiến cho các học sinh trong lòng rung động, chính giữa một cái băng hệ tinh cầu cùng xung quanh bảy viên tinh tử tạo thành một hệ phát sáng lấp lánh. Một cánh tay từ đằng sau chộp tới vai Ngô Thiên Tích kéo hắn về phía sau, người kéo chính là Trương Thái, Trương Thái hướng Ngô Thiên Tích bên tai nói :"Thiên Tích ca cái này băng hệ tinh quỹ của thầy Lý cũng quá đẹp."

Trương Thái đôi mắt long lanh sáng rực nhìn về phía lòng bàn tay Lý Thượng Thanh lộ vẻ thèm thuồng. Không chỉ riêng hắn các học sinh khác hiện tại cũng như vậy, những học sinh này biểu lộ sự thèm thuồng, kính nể, ngưỡng mộ.

Ngô Thiên Tích im lặng không nói gì chỉ nhìn tới trong tay Lý Thượng Thanh mà trong lòng dâng lên suy nghĩ 'nếu như ta đoán không lầm cái kia tinh quỹ hiện tại có thể so với tứ trọng luyện khí cảnh, hiện tại ta chỉ mới bước vào nhị trọng đỉnh phong nếu đối mặt với cái này có lẻ là không thể kháng cự nổi.'

Trong thế giới ma pháp này cũng có phân chia rõ đẳng cấp như tu chân giới, ban đầu sẽ là giai đoạn ma pháp học đồ nó quyết định xem một người bình thường có thể trở thành ma pháp sư hay không và gồm hai kỳ đó là thức tỉnh cùng ngưng tụ tinh tử.

Giai đoạn thứ hai chính giai đoạn nắm bắt và giữ vững quy tắc tạo tinh tử dù bất kỳ trường hợp nào cũng có thể hoàn mỹ tạo ra tinh quỹ. Giai đoạn này gọi là ma pháp sư và nó có bốn giai là sơ - trung - cao - viên mãn.

Giai đoạn thứ ba...

Giai đoạn thứ tư...

. . .

11h 20 phút trưa.

'Tùng . . . Tùng . . .!!'

Tiếng trống vang lên, âm thanh vang dội khắp nơi xung quanh trong trường và cả ngoài trường. Đây là tiếng báo hiệu kết thúc một ngày đầy mệt mỏi của học sinh cũng như giáo viên khi ở trên trường.

Tiếng trống vừa dứt tất cả các lớp đều ồ lên dữ dội, học sinh ào ạt chạy ra ngoài không quản đến giáo viên còn đang ở trong lớp. Sân trường, hành lang trường đặc biệt là cổng trường đông nghẹt học sinh đang chen nhau xô đẩy nhau hướng cửa trường mà chạy ra, cảnh tượng như một đàn kiến vỡ tổ.

Thiên Tích, Trương Thái lúc này cũng nhanh chóng xuống dưới dắt xe đi về, lần này Thiên Tích quyết định không để Trương Thái chở mà quyết định đi bộ về. Đường về nhà rất xa nếu đi bộ rất mệt nên Trương Thái muốn ngăn cản nhưng không được Trương Thái đành quyết định đạp từ từ theo Thiên Tích.

Lần này hai người không con đường hẻm bên trong nữa mà đại lộ bên ngoài, một là vì ngắm nhìn khung cảnh để thích ứng với thế giới, hai là đi đường đại lộ về sẵn rước em gái hắn cùng về.

Thường Hi tuy chỉ nhỏ hơn Thiên Tích ba tuổi, thông minh lanh lợi, dễ thương đáng yêu lại hòa đồng. Ba mẹ hắn để con bé học ở một trường đặc biệt là để tốt cho tương lai con bé mặc dù học phí so với trường của Thiên Tích cao nhưng ba mẹ hắn vẫn trụ được.

Do Thiên Tích là con trai nên sau này ra ngoài lập nghiệp tự lập dể dàng hơn cho nên học trường bình thường cũng không sao còn Thường Hi là con gái vấn đề lập nghiệp hay bất kỳ thứ gì khác so với con trai lúc đầu đều khó khăn hơn nên hai vợ chồng nhà họ Ngô đã đưa ra quyết định trên.

. . .

Mất hết 13 phút đi từ trường của Thiên Tích đến trường của Thường Hi, hai trường chỉ cách nhau khoảng một kilomet mà thôi nên đi bộ đến cũng rất nhanh.

Trước cổng trường, một cô bé cột tốc hai bím, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh tế mặt dù chưa đến tuổi trưởng thành nhưng trên mặt đã lộ ra nhiều nét yêu kiều diễm lệ, nếu bình thường chắc chắn sẽ không tinh đây là một bé gái mới 9 tuổi mà họ chắc chắn sẽ nghĩ đây là một đứa trẻ chặc tuổi 13 -14.

Cái này người ta gọi là lớn trước tuổi, trẻ em giờ lớn nhanh lắm.

Cô bé này chắc chắn là Ngô Thiên Tích em gái ruột Ngô Thường Hi, cô nàng đang đứng trước cửa bà tám bà tứ với mấy đứa bạn mà vẫn chưa chịu đi về, ngay cả anh trai mình tới cũng không hề hay biết.

"Cốc" một tiếng vang thanh thúy từ trên đầu Thường Hi phát ra.

Vừa rồi chính là Thiên Tích vừa từ trên cái đầu nhỏ của Thường Hi ký một cái trời giáng.

"A, Ui da!"

Thường Hi thang đau một cái vội ngồi xổm xuống dưới ôm lấy cái đầu nhỏ trong miệng mắng chửi :"là kẻ nào, kẻ nào dám đánh đầu bổn cô nương? Ai da, thật là đau, tốt nhất ngươi chạy đi nếu không..."

"Thì ? Thì làm sao cơ?"

Lời nói chưa kịp dứt thì đạo âm quen thuộc từ sau lưng Thường Hi vọng tới cắt đứt, đây chính là Thiên Tích âm thanh, hắn vừa nãy đứng sau lưng Thường Hi muốn gọi nàng về nhưng đâu ngờ con bé này lại nhiều chuyện tới mức bỏ qua hắn mà nói tiếp. Thiên Tích nhìn tới Thường Hi đang ngồi xổm ôm đầu bộ dáng trên mặt liền lộ ra nụ cười nói :"ngươi định đánh anh ngươi hay cái gì ?"

Thường Hi nghe được anh mình âm thanh quay về phía sau nhìn thì thấy anh mình cùng Trương Thái đang đứng đợi nàng. Nàng nhanh vội xoa đầu hướng Thiên Tích phồng mang trợn má nói :"đúng đúng, đánh chết ngươi cái đồ anh trai đáng ghét."

Vừa nói nàng vừa dùng nấm đấm nhỏ của mình mà liên tục nện vào Thiên Tích trên ngực, bộ dạng lúc đấy của nàng thật dỡ khóc dỡ cười khiến Trương Thái không nhịn được cười lên tiếng, xung quanh mấy người bạn của Thường Hi cũng bật cười theo.

Thường Hi gương mặt nhỏ nhắn cau có, cặp má phòng lên, nhìn tới Trương Thái với đôi mắt hình viên đạn nói :"bộ vui lắm à"

"Không, anh không có ý đó!!" Trương Thái che lấy chính mình miệng đang cười đáp.

"Được rồi, đừng cãi nữa về thôi!" Thiên Tích vội lấy tay che miệng Thường Hi lại hướng hướng Trương Thái nói :"cũng đã trưa lắm rồi về lẹ còn ăn cơm ta đói lắm rồi."

Hiện tại cũng đã 11h rưỡi hơn nếu về tới nhà của ba người chí ít cũng 12h lúc đó thì chắc cũng đã rã rời cả người rồi.

Hai người hướng Thiên Tích gật đầu một cái biểu lộ sự đồng ý, Thiên Tích buôn ra bàn tay bịt miệng Thường Hi nói :"tốt, vậy về thôi."

Nhưng lúc này có một bóng người ăn mặc che kính khắp người chạy ào qua, trong rất vội vã gấp rút, trong mắt người này biểu lộ có một chút sợ, hắn lao thẳng về phía đám người Thiên Tích hô hét :"đám nhóc tụi bây tránh ra mau, không thì đừng trách tao độc ác, nhanh tránh ra!"

Người này âm thanh ngữ điệu có chút đáng sợ, đôi mắt lóe lên hung quang nhìn đến ba người từ bên hông hắn mốc ra một cây dao cực kỳ bén nhọn vung vẩy lung tung hướng về phía trước. Thân dao lóe lên ánh kim mũi dao nhọn hoắc lưỡi trơn tru sắt bén biểu thị có thể chém người như chém bùn một dạng.

Nhìn thấy con dao theo bên hông của tên bịt kính người này xuất hiện thì theo bản năng của con người khi đối mặt trước sự sống và chết thì họ sẽ chọn sống, họ hoảng sợ nghe theo lời của tên bịt kính ngươig này né sang một bên gốc đường và rất nhanh tên vừa rồi chạy vụt qua bọn họ.

Thiên Tích đôi mắt nhìn theo tên vừa rồi biểu lộ sự nghi hoặc, hắn suy nghĩ làm gì có mấy ai lại chạy gấp gáp như vậy dù có gặp phải tình huống gì đó cũng không có như vậy hung hăng rút dao đe dọa người xung quanh, nếu như hắn làm sao không bắt taxi để đi a. Mất ba mươi giây suy nghĩ Ngô Thiên Tích kết luật tên vừa rồi chắc chắn đã làm gì đó xấu nên mới gấp rút chạy thục mạng bỏ trốn.

Đúng như hắn đoán lúc này từ phía sau một đám khoảng 5-6 người đang cầm cây đuổi theo tên kia trong miệng còn không ngừng hô lớn :"ăn cướp, ăn cướp ai bắt hộ tôi thằng ăn cướp vừa rồi với."

Phía sau họ là một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, đầu nhuộm vàng ống, cả người đều là thịt mỡ nhìn cứ như một cái lu di động, người phụ nữ này chính là nạn nhân của tên cướp, bà ta hiện tại cũng đang đuổi theo cùng truy hộ bắt cướp nhưng thân thể quá mập mạp dư mỡ nên bị tụt lại phía sau, cả người mệt lừ chỉ còn cách vừa đi bộ vừa hô.

Tiếng hô vang to cả hai bên đường moị con mắt đều di dời đến những người vừa phát ra tiếng hô sau lại di mắt về phía kẻ đang chạy thục mạng cách đó không xa cỡ trăm mét.

Nhưng mà không ai nguyện ý vì người kia mà chặn lại tên cướp cả, lý do đơn giản vì tên cướp có dao và mọi người không ai muốn mình chết hay bị thương nên đã bỏ qua lời kêu giúp của người phụ nữ lớn kia.

'Vụt!'

Một đạo âm thanh xé gió phát ra, lúc này chỉ thấy một cái nho nhỏ bóng người dí theo, tốc độ so với tên cướp chỉ nhanh không chậm, chỉ trong khoảng khắc gần một phút đã đuổi kịp tên cướp mà cái bóng người nho nhỏ này không ai khác chính là Thiên Tích, hắn là kẻ chúa ghét những tên ăn cắp vặt cùng dùng những trò bẩn thỉu để có được tiền nên nghe tiếng truy hô 'cướp' thời điểm hắn đã nhanh chân chạy vọt tới tên cướp.

Ngô Thiên Tích hiện tại là luyện khí nhị trọng hắn có thể so với bất cứ một người nào ở đây đều cường hơn.

Cách tên cướp khoảng chừng hai mươi mét, lúc giờ Thiên Tích hắn co chân lại lấy tư thế bật cao bật xa một phát. Hắn ép xúc tích linh năng vào hai chân để cho chân càng khỏe có sức bền cùng bật.

Thiên Tích co giò lại bật mạnh một cái, lúc này những người đi đường đều mắt trợn to mồm há hốc khó có thể tin được mà nhìn lấy. Một cái học sinh tiểu học thế mà có sức bật so với các chiến sĩ cùng các vận động viện muốn cường hơn gấp bội.

Đang đứng quan sát ở một quán nước gần đó, một ông lão cỡ chừng 60 tuổi vầng trán cao ngút, râu tóc bạc trắng, đôi mắt tự như tinh thần đang phát ra ánh sáng rực, trên miệng nhếch lên nụ cười nói :"nhỏ như vậy mà đã có lớn như vậy sức bật cùng sự dũng cảm, quả thật là một hạt giống tốt nếu như đưa được vào chiến đội của ta thì tốt biết mấy."

Nói đến đây ông lão phất tay một cái đối với những tên đi theo sau ra hiệu đến trợ giúp Thiên Tích. Vì ông lão cho rằng Thiên Tích không có đủ khả năng đối kháng với một kẻ đang có dao trong người dù hắn đánh giá Thiên Tích khá khỏe.

Nhưng đâu cần lão phải hỗ trợ, lúc này Ngô Thiên Tích đã bật lên cao và hướng tới phía tên cướp do linh lục cường hóa lấy đôi chân nên sức bật cùng sức nện sẽ rất khủng khiếp nhưng linh lực của nhị trọng không quá nhiều nên hắn sẽ kết thúc nhanh.

Thiên Tích đem 8 tám phần lực lượng toàn bộ ép hết vào đôi chân hắn, khoảng cách lúc này của hắn so với tên cướp là không quá 4 mét.

'Ầm !!!'

Linh lực bùng nổ, mặt đất rung lên, Thiên Tích hiện tại đã đáp tới tên cướp trên lưng, tên cướp lúc này bị hắn hung hăng ép đến nằm xấp trên mặt đất khó có thể động, sau đó hắn từ phía trên lưng dậm mạnh một phát lực chận đem tên cướp ấn mạnh vào trong nền đường xi măng.

Mặt đất xung quanh phạm vi cỡ hai ba mét chấn động nhẹ, mặt đường xuất hiện chi chít các vết nứt dài trong cứ như một cái mạng nhện, bụi đất bốc lên mù mịt khắp bốn phía xung quanh.

Sau một đoạn thời thời gian bụi đất tán hết thì hiện lên bên trong mạng nhện lúc này là tên cướp đang nằm xấp phía dưới bất tỉnh nhân sự trên người mang theo thê thảm vết thương, còn Thiên Tích ngồi phía trên lưng hắn gương mặt xanh xao tái nhợt.

Một bật cùng một dậm vừa rồi đã tiêu hao gần hết linh năng của hắn, dù gì hắn cũng mới chỉ nhị trọng linh năng cũng không có bao nhiêu, hiện tại cần nghĩ ngơi khoảng nữa ngày mới có thể hồi phục.

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.