Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu oan bất thành

Tiểu thuyết gốc · 2577 chữ

Từ lúc kẻ bịt mặt xuất hiện cho tới một đám người truy hô cướp, cuối cùng là Thiên Tích một bật cùng một dậm đem tên cướp ấn xuống mặt đường. Những thứ này sự kiện diễn ra quá nhanh, mọi người xung quanh hoàn toàn không kịp phản ứng quá nhiều thì mọi chuyện đã ổn thỏa.

Những sự kiện mang tính chất nóng thu hút sự chú ý của mọi người, từ những đứa trẻ đang từ trường đi về, những cô cậu thanh thiếu niên đi chơi ngang qua, những người lớn đang đi làm về, cho đến cả những cụ già đang ngồi nghĩ trưa ở một số quán nước gần đó cũng chú ý.

Lúc này phía xa xa cách trường của Thường Hi khoảng hơn trăm mét chỉ thấy một tên nam tử mặc đồ tối bị ấn dính xuống đại địa, một thiếu niên cỡ 12 13 tuổi ngồi trên xanh xao gương mặt làm mọi người không khỏi kinh ngạc. Một cái 12 13 tuổi thiếu niên làm sao lại sức mạnh to lớn đến như vậy, lại có thể đem một tên nam tử trưởng thành ép in vào mặt đường làm mọi người trên mặt biểu lộ mộng bức.

"Ta thiên, đứa bé đó vậy mà có thể ấn tên trộm lún vào mặt đường."

"Thật không thể tin vào mắt mình được, còn nhỏ mà đã mạnh đến vậy."

"Vãi thật, đứa bé này không phải là thuần chiến sĩ chứ."

"Mẹ, ca ca thật lợi hại, ta sau này có thể hay không giống như vậy?"

. . .

Chung quanh hai bên đường vô số tiếng kinh hô, vô số người nhìn đến cậu bé đang ngồi trên người tên cướp đang bị ấn lún xuống đất. Tất cả mọi người kinh ngạc, người người lấy ra tới một chiếc điện thoại di động định chụp lại nhưng có một số người áo đen đã ngăn cản lại.

Thường Hi, Trương Thái cùng đám học sinh tiểu học đứng phía cửa trường nhìn tới trợn mắt, há hốc mồm vô cùng kinh ngạc. Kinh ngạc nhất ở đây vẫn là Thường Hi cùng Trương Thái, họ là kẻ cùng ăn chung chơi chung lớn lên cùng lớn với Thiên Tích.

Một người là Thiên Tích em gái ruột, một cái là Thiên Tích huynh đệ tốt vậy mà bấy lâu nay họ chỉ nghĩ Thiên Tích trời sinh cơ thể khá yếu ớt, mãi đến năm 6 tuổi mới bắt đầu phát triển bình thường nhưng chung quy vẫn yếu.

Một người mà từ nhỏ đã yếu ớt, khó phát triển nhưng sau đó trở lại bình thường nhưng vẫn yếu thì làm sao có khả năng có thực lực khinh khủng như vậy mà họ không biết được.

Trương Thái một tay đỡ cái cầm lên, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc hướng Thường Hi hỏi :"Tiểu Hi, anh trai muội từ lúc nào mà khỏe đến như vậy, một bậc có thể xa đến tận 20 mét, một dậm có thể để người trưởng thành in vào mặt đường?"

"Cái này...cái này...", Thường Hi trưng ra bộ mặt ngốc trệ, mồm cũng há to hướng Trương Thái đáp :"cái này, muội cũng không biết, từ khi anh trai bị thương năng từ bệnh viện trở về thì trở nên hoàn toàn khác thường nha."

"Sáng thì dậy sớm tập thể dục, phụ làm các công việc nhà năng nhọc, nói năng chính chắn trưởng thành. Có lẻ lúc gập tai nạn yêu ma tấn công bọn chúng lỡ đánh phá trúng chổ thần kinh nào của anh trai làm anh ấy thay đổi 360 độ cũng không chừng."

Trương Thái đối với lời nói của Thường Hi tỏa ra đồng ý gật đầu, hiện tại hắn một mực nhìn đến chổ Thiên Tích cùng tên cướp. Đám bạn của Thường Hi phía sau lại nhao nhao cả lên, đám tiểu yêu này đối với Thiên Tích lúc này trưng ra bộ mặt ngưỡng mộ khó gì sánh được.

Thiên Tích hắn hiện tại đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu mấy em la lỵ này. Thật sự là ngầu !

. . .

Ở quán nước đối diện khu Thiên Tích cùng tên cướp, ông lão tráng cao lúc này trên khuôn mặt lộ ra vẻ hoàn toàn kích động, khóe miệng hơi giật giật nói :"Ngũ . . . Ngũ phẩm chiến sĩ! Trời ạ, ta vậy mà trong lúc đi uống trà lại nhặt được một cái bảo bối, chưa đến 15 tuổi thiếu niên ngũ phẩm chiến sĩ. Nhất quyết bằng mọi giá phải lôi kéo về chiến đội của ta, tên nhóc này tiền đồ vô hạn, sau khi trưởng thành ai biết hắn có thể hay không trở thành một cái chiến vương chiến hoàng."

Trong thế giới này không chỉ có ma pháp sư là chiếm thế thượng phong mà bên cạnh đó còn có một kẻ cường ngạnh không kém đó là chiến sĩ.

Trên hành tinh này có khoảng 7 tỷ nhân mạng, trong đó có gần một tỷ người là ma pháp sư, vậy còn 6 tỷ người còn lại họ cam nguyện làm người bình thường sao ? Không, họ không cam nguyện chịu thiệt, những người không có thiên phú về ma pháp thì họ còn có cơ thể sức khỏe.

Họ rèn luyện cơ thể của mình hay giống bên tu chân giới 'luyện thể cường giả - nhục thân thành thần du ngoạn tam giới', ở đây cũng y chang như vậy. Bọn họ luyện cho nhục thân trở nên cực kỳ cường đại đến mức khó có thể sánh được và bên đây cũng có cấp độ tu luyện nhục thân.

Chia làm chín cấp theo thứ tự là : chiến sĩ - chiến sư - đại chiến sư - chiến linh - chiến tông - chiến vương - chiến hoàng - chiến tôn - chiến thánh.

Kẻ đạt tới chiến thánh có thể xem như nữa bước dậm lên trở thành thần linh con đường, bởi vì khi đạt tới chiến thánh nhục thân của họ đã chuẩn bị phá toái để làm cho thân thể hóa thần. Chỉ có thân thể hóa thần, linh hồn thành thần, sở hữu thành cách mới được tôn thần, nhục thân thành thần thì cũng chỉ là ngụy thần, nhưng đối với họ như vậy đã là đủ.

Quay lại hiện tại, ông lão tráng cao này là một trong cửu đại thống lĩnh của chiến thần điện. Đệ lục thống lĩnh - Từ Thế Tôn - sơ kỳ chiến hoàng, xưng hào Thao Thiết Chiến Hoàng.

Thế Tôn lão muốn tới bắt Thiên Tích đem về chính mình đội để lặp tức huấn luyện ngay, nhưng hắn không thể tùy tiện bắt người mà đem đi. Nếu như trong quá trình bắt đi Thiên Tích không có người để ý liền tốt như hiện tại có hàng tá người đang tập trung ở chổ Thiên Tích bảo hắn đi bắt cũng được. Nhưng mặt mũi của chiến thần điện sẽ bị hắn bôi đen đi, mặc dù hắn là sơ kỳ chiến hoàng nhưng cũng không phải vô địch, chắc chắn sẽ bị điện chủ trừng phạt.

Vì mặt mũi của chiến thần điện cho nên Từ Thế Tôn lần nữa nhẫn nại chờ đợi đi xuống.

. . .

Ngô Thiên Tích ngồi trên người tên cướp lúc này bổng đứng dậy thu hút lấy người chung quanh ánh mắt nhìn tới, không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Hai tay của hắn lúc này luồng vào trong người tên cướp dò xét kỹ lưỡng một hồi sau đó từ trên người hắn lấy ra một cái bóp da xịn sò, nếu như tính theo giá tiền hiện tại của thế giới này khoảng hơn 20 vạn đồng thổ đi.

20 mươi vạn đồng thổ đủ để một gia đình dân dã nào đó tiết kiệm, thắt chặt chi tiêu mười năm mới có thể có được từng ấy tiền. Nhìn tới bóp tiền xịn sò là có thể biết ngay là của một cái nhất nhị lưu phú hào rồi.

Cầm lấy trong tay cái bóp, Thiên Tích một mặt như chả quan tâm muốn đem đi trả lại cho người phụ nữ lúc nãy, nhưng lúc này từ đằng đi tới một dáng người mập mạp nữ nhân nhanh tay giựt lấy cái bóp.

Mập mạp nữ nhân chính là người cướp lúc nãy, người phụ nữ này tỏa ra rất tự cao cùng kiêu ngạo khó ai sánh bằng, cầm trong tay cái bóp bắt đầu bấm mã trên bóp để mở khóa và rồi bắt đầu kiểm tra đồ đạc.

Thấy người phụ nữ này đã giựt lại bóp tiền, Thiên Tích cũng không muốn quản gì nữa, hắn hướng chổ Thường Hi cùng Trương Thái đi tới muốn cùng cả hai đi về vì hiện tại cũng đã khá trể rồi.

"Đứng lại!"

Một đạo âm thanh hô to hướng phía lưng Thiên Tích đánh tới, âm thanh này chính là từ người phụ nữ kia phát ra.

Người phụ nữ này, vừahô to rồi hướng Thiên Tích đi tới, rất nhanh mụ đã đến trước mặt Thiên Tích và lộ ra vẻ mặt khó chịu. Hai con mắt mụ láo liên nhìn trên nhìn dưới đánh giá Thiên Tích, mụ đưa tay về phía Thiên Tích trưng lên bộ mặt cao cao tại thượng nói :"trả lại đây!"

Thiên Tích hiện tại đang mệt mỏi cùng mộng bức không rõ người phụ nữ này đang nói cái gì, hắn vẻ mặt khó hiểu nhìn tới người phụ nữ béo nói :"trả ? Trả cái gì ? Chẳng phải ta đã lấy lại bóp giúp dì rồi sao? Còn trả cái gì?"

Người phụ nữ béo lộ ra trên mặt một tia gian xảo, âm hiểm nói :"trong bóp ta lúc nãy có hơn một trăm vạn đồng bây giờ chỉ còn 95 vạn đồng, mà bóp ta là từ trên tay ngươi lấy lại. Năm vạn kia không phải ngươi lấy thì ai lấy, tên nằm dưới đất kia bất tỉnh rồi lại không có khả năng lấy đi, nhanh lấy ra trả ta!"

Đúng lúc này Thiên Tích nhìn thấy trên mặt bà ta lộ ra nụ cười gian xảo, thì hắn hiện tại tỉnh 'con mụ này là đang cố ý gán cho hắn cái tội danh đồng lõa với ăn cướp'. Nhưng con mụ này bị ngu hay làm sao, làm sao tại chổ đông người như này lại đi vá họa, phải chăng não bị vô nước. Ở đây, mọi người không ai là không nhìn thấy Thiên Tích là người đánh hạ tên cướp lấy lại cái bóp giúp bà ta. Nên có cái rắm mà giá họa một cách ngu xuẩn như vậy.

Thiên Tích lộ ra nụ cười khinh bỉ hướng người phụ nữ nhiều mỡ thừa nói :"bà có bị thiểu năng trí tuệ hay không hả ? Muốn vu oan giá họa, gán ghép tội danh thì cũng phải tìm cái tình huống thích hợp chứ."

"Từ lúc bà kêu có cướp tới giờ không có một ai đến giúp bà lấy lại bóp trừ năm thằng vệ sĩ của bà cùng với tôi. Mà từ lúc bà kêu có cướp đến lúc tôi lấy lại cái bóp cho bà thì có biết bao nhiêu người nhìn đến thì cho dù tôi muốn lấy tiền từ trong bóp của bà ra cũng không được. Mà hơn nữa trên bóp lại có mật mã bảo mật thì làm thế nào mà tôi biết được mật khẩu mà mở khóa lấy tiền."

Lúc này mọi người xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng phản bác lời nói của người phụ nữ nhiều mỡ để bên vực Thiên Tích.

"Đúng rồi, từ lúc bà kêu có cướp tới giờ chúng tôi đều chú ý tới đứa bé cùng tên cướp, thì làm sao đứa bé có thể lấy tiền của bà."

"Trên bóp của bà có mật khẩu rõ ràng thế kia, bọn này nhìn thấy rõ ràng nhé. Nếu bóp đã có mật khẩu rõ ràng như thế thì làm sao thằng bé có thể từ bóp bà lấy tiền đi ra được."

"Thiệt là không biết hiện nay lại có thể loại người như vậy, đối với ân nhân của mình mà vu oan giá họa. Thật thứ không biết xấu hổ."

"Đúng là thứ đàn bà trơ trẻn mà. . ."

. . .

Vô số lời mắng chửi hướng trên đầu người phu nữ nhiều mỡ đổ lên. Người phụ nữ nhiều mỡ lúc này biết hành động lúc nãy của mình quá ngu xuẩn, gương mặt đầy ấp mỡ lộ ra vẻ xấu hổ cùng có chút tức giật xoay người bỏ đi trong sự mắng chửi của nhiều người.

Người phụ nữ kia sau khi bỏ đi thì Thường Hi, Trương Thái cùng vô số người khác đến hỏi thăm một chút sau đó cũng rời đi hết.

Hiện tại cũng chỉ còn ba người Thiên Tích ở chổ đó, ba người hương lối về nhà và bắt đầu đi về, vừa đi vừa nói chuyện.

Khởi đầu cuộc nói chuyện chính là Thường Hi, cô nàng hướng Thiên Tích với bộ dạng tra xét cùng trách móc nói :"anh trai, anh lúc nào lại khỏe mạnh tới vậy? Anh cứ như là một người khác vậy, có phải hay không lần trước bị yêu ma đánh gần chết làm anh thay đổi 360 độ trở nên cường đến vậy?"

"Đúng, đúng đó!" Trương Thái đi theo phía sau lập tức hướng Thiên Tích nghi hoặc nói :"Thiên Tích ca, huynh từ lúc nào mà trâu như vậy? Dậm một cái đại địa nứt ra một khoảng, bật một cái xa tận 20 mét? Huynh lúc nào cường như vậy mà ta không biết?"

Ngô Thiên Tích mỉm cười, một nụ cười khá nham hiểm, cùng một chút tiện nói :"có phải hay không lúc nãy anh đây rất ngầu? Anh vốn dĩ là như vậy rồi lúc nào cũng ngầu lúc nào cũng soái. Đi đến chổ nào hoa nở chổ đó, đi đến chổ nào cũng có chim hót bướm đậu, hoa phải nhường nguyệt phải thẹn, mỹ lệ nam thần khiến cho hàn triệu thiếu nữ rung động a."

"Ọe!" Thường Hi ọe một cái, mặt tỏa ra có chút ghen ghét, khó chịu nói :"tự cao tự đại, không biết xấu hổ gia hỏa."

"Thiên Tích ca, đợi đã!!!" Phía sau đang dắt xe đạp Trương Thái hương Thiên Tích kêu như đang cảnh báo cái gì đó.

"Phẹp...!"

Nhưng không kịp nữa rồi, dậm trúng rồi, dậm trúng rồi, Thiên Tích hắn dậm trúng rồi.

"Xong!" Trương Thái một tay dắt xe một tay che mặt cảm thán.

Trương Thái lúc nãy ánh mắt tinh quang nhìn tới phía trước Thiên Tích có bãi 'sh*t' định kêu hắn coi chừng nhưng đã quá muộn màng.

Thiên Tích chân dậm phải 'sht', hắn lộ ra vẻ mặt có chút khó chịu, sau đó gầm thét :"vãi trời đ, cái con khốn nạn nào lại thả một bãi trước hướng đi của lão tử."

"A...a... thối vãi!"

Thường Hi, Trương Thái vội bịt mũi nói :"huynh đi cách xa chúng ta một chút thối chết được."

"Đúng thối chết được!"

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.