Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7 : Quyết Chiến Tại Công Viên (2)

Tiểu thuyết gốc · 2373 chữ

Hàn Thiên sắc mặt không đổi nhưng Hàn Nhược Nhược lại vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, thậm chí hô hấp cũng bị đình trệ. Bởi vì nàng nhìn thấy những người kia cầm đều là loại vũ khí hiện đại, chưa kể đến hình thể của Đinh Cẩu rất hùng hổ dọa người.

Cảm nhận được Hàn Nhược Nhược run rẩy, Hàn Thiên dùng tay phải vỗ vỗ vào lưng nàng, nhẹ nhàng nói ra:

-Đừng sợ, tôi bảo vệ cô.

Cái vỗ này cũng truyền cho Hàn Nhược Nhược một chút nội lực, luồng nội lực này rất ấm áp, khiến cho tinh thần của Hàn Nhược Nhược buông lỏng, trong lòng nàng lại nhiều hơn một chút an tâm. Sau này Hàn Nhược Nhược nhớ lại cũng không hiểu tại sao khi đối mặt với sống chết nàng lại có thể an tâm chỉ vì một câu nói của một người mới quen.

Hàn Nhược Nhược khẽ “ừm” một tiếng rất nhẹ, sau đó tựa vào vai của Hàn Thiên, nhắm mắt lại. Nàng nhắm mắt không phải vì sợ hãi, mà là một sự tin tưởng, nàng giao phó sinh mệnh của mình cho Hàn Thiên, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ nàng, không để nàng tổn thương một chút nào.

Vào lúc này, Hàn Thiên cảm nhận được một sự đe dọa, không do dự chút nào liền nhảy lên, một con dao găm xoẹt qua vị trí của Hàn Thiên vừa đứng. Con dao này thoạt nhìn bình thường nhưng bên trong ẩn chứa điện cao thế 100 ngàn vôn, chỉ cần bị nó đâm trúng chắc chắn sẽ bị nướng đen.

Hàn Thiên nhảy lên tránh thoát một dao, với Bất Tử Kim Cương Thân thì hắn có thể không cần tránh một dao này, nhưng vị trí dao đâm vào lại là vị trí của Nhược Nhược, vì vậy hắn mới dụng khinh công tránh né.

Hàn Thiên cũng không biết tại sao lại có một dao chém tới, rõ ràng sau lưng hắn không có ai, càng không cảm nhận được khí tức của bất cứ ai, giống như con dao kia từ trong hư không đột nhiên xuất hiện vậy, rất thú vị.

Ngay lúc này, Sát Tiễn động, mười cái móng tay của hắn mọc dài ra, sau đó bắn về phía Hàn Thiên, uy lực của móng tay này vậy mà lại còn mạnh mẽ hơn cả súng trường. Mười tiếng xé gió vang lên, chỉ chớp mắt mười cái móng tay đã tiếp cận Hàn Thiên.

Nếu là dị năng giả bình thương không cách nào né tránh toàn bộ mười cái móng tay trên không, bởi vì khi ở trên không rất khó khăn để di chuyển, hơn nữa tốc độ của móng tay vô cùng nhanh, khi ngươi nhận ra thì đã trúng “móng” rồi.

Nhưng mà Hàn Thiên không phải dị năng giả, hắn là cao thủ võ lâm, gánh chịu truyền thừa bất hủ, hơn nữa Hàn Thiên một mực quan sát Sát Tiễn, trực giác nói cho hắn biết kẻ này là kẻ nguy hiểm nhất trong sáu người.

Móng tay vừa được bắn ra Hàn Thiên đã liên tục huy động “kiếm” trong tay trái, chém ra mười đường, mười cái móng bây giờ bị chẻ thành hai mươi cái, rớt xuống đất. Mấy cái móng tay còn phát ra tiếng “xi…xi”, chạm vào mặt đất, vậy mà mặt đất liền biến dạng, có kịch độc.

Đợt tấn công đầu tiên thất bại, Sát Tiễn chỉ hơi bất ngờ một chút nhưng cũng không hoảng sợ, nếu Hàn Thiên dễ chơi như vậy thì Hắc Dạ đã không trả thù lao rất lớn để mời hắn hợp tác. Lần này Sát Tiễn đưa tay ra sau lưng, rút ra cột sống, nhưng không có máu tràn ra, Sát Tiễn cũng không nhíu mày một cái, dường như đây là một chuyện rất bình thường.

Dị năng của Sát Tiễn là điều khiển canxi và chất sừng, từ đó hắn có thể vô hạn tái sinh móng tay, xương cốt, sau đó thông qua cải tạo cơ thể bằng kịch độc và máy móc, hắn không còn cảm giác đau nhức, có thể vận dụng những thứ này như là một loại vũ khí.

Rút ra cột sống, Sát Tiễn lại án binh bất động. Đinh Cẩu lúc này cũng đã tiếp cận Hàn Thiên, dù Hàn Thiên nhảy lên cao tám mét nhưng không thành vấn đề, Đinh Cẩu cũng nhảy lên, một búa đánh tới, rống lên:

-Ăn của tao một búa.

Một loại áp lực đập vào mặt Hàn Thiên nhưng đều bị quang hoàn của Bất Tử Kim Cương Thân chặn lại, Hàn Nhược Nhược cũng không cảm thấy bất kì áp lực nào, giống như đang ngủ say trên lưng Hàn Thiên, rất là hưởng thụ.

Một búa này mang theo lực lượng năm tấn trọng tải, khí thế nghiền ép, không khí cũng vang lên từng tiếng ken két, hướng tới đầu của Hàn Thiên đánh xuống. Hàn Thiên lấy một tư thế không thể nào tin nổi, xoay người trên không, một kiếm điểm ra, nhìn qua rất chậm, mũi kiếm điểm vào búa của Đinh Cẩu.

Không có tiếng động vang lên, chỉ thấy Hàn Thiên vô cùng nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng của Đinh Cẩu, tránh đi một búa. Đây chính là Thái Cực Kiếm Pháp, dĩ lực tá lực, uy lực một búa của Đinh Cẩu đều bị Hàn Thiên hấp thu, đồng thời cũng dựa vào động tác xoay người mà xuất hiện tại lưng của Đinh Cẩu.

Hàn Thiên quát lớn:

-Nhất Kiếm Trảm Long, sát.

Kiếm khí ngưng tụ, “kiếm” trên tay trái Hàn Thiên vào lúc này dường như hóa thành thực chất, toàn thân kiếm lóe lên ánh hoàng kim, lấy tốc độ không thể nào hình dung được chém xuống lưng Đinh Cẩu.

Uy lực một kiếm này đều được ẩn giấu một cách hoàn mỹ, không tản ra ngoài chút nào, người khác nhìn lại, chỉ là phổ thông một kiếm, nhưng ý cảnh trong đó lại vô cùng bá đạo, cộng thêm “năm tấn trọng tải” của Đinh Cẩu khiến một kiếm này càng mạnh hơn.

Không có điểm mù nhưng tốc độ của Đinh Cẩu không nhanh bằng Hàn Thiên, không thể né tránh một kiếm này. Nhưng Đinh Cẩu rất tự tin vào phòng ngự của chính mình, hắn còn có hai đồng bạn luôn chờ cơ hội đánh giết Hàn Thiên, trên lưng Đinh Cẩu hiện lên một cái hộ thuẫn kim cương, khóe miệng cười lạnh, chỉ là một chém bình thường làm sao có thể làm khó hắn.

Hắc Dạ vẫn luôn ẩn nấp lúc này đột ngột xuất hiện, hắn chui từ bóng của Đinh Cẩu mà ra, dị năng của hắn là “nhập bóng”, có thể vô thanh vô tức xuất hiện từ bóng của bất kì vật gì, rất thích hợp đối với một sát thủ. Khi Hàn Thiên nhảy lên hắn không xuất hiện là vì Hàn Thiên nhảy lên quá cao, bóng lại luôn ở trên mặt đất, không cách nào tiếp cận.

Nhưng có Đinh Cẩu lại khác, Đinh Cẩu mượn nhờ ánh trăng, khắc bóng của chính mình lên búa, từ đó khoảng cách giữa Hắc Dạ và Hàn Thiên liền được rút ngắn, tất cả đều đã nằm trong kế hoạch. Kế hoạch này vô cùng hoàn mỹ, không một chút tì vết.

Hắc Dạ vừa ra tay là hàng loạt dao găm, mấy chục cái dao găm mang theo điện cao thế được giấu trong áo không ngừng được bắn ra, chỉ cần Hàn Thiên trúng một cái thì hắn là người thắng cuộc. Đồng thời Hắc Dạ lại tiếp tục trốn vào bóng, hắn không muốn chính diện đấu với Hàn Thiên.

Sát Tiễn cũng ra tay cùng lúc với Hàn Thiên thi triển một kiếm kia, dùng cột sống làm ống, rút ra xương ngón tay làm tiêu, phun ra mười đạo phi tiêu “xương ngón tay”.

Hàn Thiên không thèm né tránh, ở vị trí này căn bản là không sợ Hàn Nhược Nhược bị trúng chiêu, Bất Tử Kim Cương Thân cùng Dịch Cân Kinh toàn lực thi triển, một trảm kia, vẫn tiếp tục trảm xuống, không trảm được long thề không rút về, dù rằng đầu này không phải long.

-Keng keng… Xoẹt Mấy tiếng kim khí va chạm vang lên, Đinh Cẩu cười nhạt, một kiếm như vậy cũng muốn phá hỏng kim cương thuẫn của hắn, kim cương vốn là vật chất siêu cứng, đến bây giờ nó vẫn nằm trong top 10 loại vật chất cứng nhất thế giới, muốn phá được nó cũng không dễ dàng.

Đỉnh Cẩu rớt xuống đất, quay lại nhìn Hàn Thiên, hắn rất muốn nhìn hàn thiên bị đâm ra vô số lỗ máu, hắn vẫn cho rằng tiếng keng keng kia là do kiếm của Hàn Thiên không phá nổi hộ thuẫn của mình. Thậm chí là hai người Hắc Dạ cùng Sát Tiễn cũng nghĩ như vậy.

Hàn Thiên lợi dụng Tật Phong Bộ vẫn còn lơ lửng trên không trung, kiếm khí đã tản đi, nơi nào có không khí, nơi đó hắn có thể đặt chân. Trên người Hàn Thiên không một vết thương, một cảnh tượng khó tin xuất hiện trước mắt sáu người Hắc Dạ, toàn bộ dao găm cùng mười đầu xương ngón tay…cứ như vậy mà rớt xuống đất.

Bất Tử Kim Cương Thân, một khi thi triển, cơ thể liền trở nên cứng như kim cương, cộng thêm nội lực gia trì, xét về một mặt nào đó còn mạnh mẽ hơn cả kim cương, không nói không thể công phá, nhưng với thực lực của Hắc Dạ cùng Sát Tiễn thì không thể nào chọc thủng được phòng ngự của Hàn Thiên.

Kim cương liệu có bị trúng độc hay sợ điện cao thế hay không? Đương nhiên là không, ngay từ đầu thì Hàn Thiên đã đứng ở thế bất bại, nếu không phải vì bảo vệ Hàn Nhược Nhược thì sáu người này đã chết từ lâu rồi.

Như vậy thì tiếng “xoẹt” kia là của cái gì. Tất cả đều nhìn về phía Đinh Cẩu, Đinh Cẩu cũng tự nhìn ngực của chính mình. Đinh Cẩu lại ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thiên, nói ra hai từ:

-Tao thua.

Nửa thân trên của Đinh Cẩu trượt xuống, ầm ầm nện xuống mặt đất, triệt để tử vong. Nhát kiếm của Hàn Thiên quá nhanh, quá sắc bén, đến khi Đinh Cẩu chết cũng không cảm thấy đau đớn, không hề nhận ra mình đã bị trúng chiêu.

Không có máu tươi tràn ra, lục phủ ngũ tạng của Đinh Cẩu đến bây giờ vẫn còn hoạt động, cho người ta cảm giác… nếu như ở đây có keo dán, dán hai phần thân thể của Đinh Cẩu lại thì Đinh Cẩu sẽ sống lại một lần nữa, nhưng trên thực tế thì Đinh Cẩu đã chết không thể nào lại chết thêm được nữa, vô cùng quỷ dị.

Ba tên trợ thủ của Hắc Dạ hoảng sợ, bọn chúng chưa bao giờ gặp tình cảnh đáng sợ như thế này, điên cuồng xả súng vào Hàn Thiên. Sát Tiễn không biết nghĩ cái gì, bỏ qua sở trường xạ tiễn của mình, lao về phía Hàn Thiên, hắn muốn cận chiến.

Sát Tiễn tính toán rất chính xác, hắn nhìn ra không cách nào chiến thắng Hàn Thiên, cũng không cách nào chạy trốn, tốc độ của Hàn Thiên quá nhanh, chỉ có một đường sống duy nhất đó chính là hạ độc Hàn Nhược Nhược, đổi mạng của Hàn Nhược Nhược lấy mạng của mình, chỉ có cận chiến mới có thể tiếp cận Hàn Nhược Nhược mà thôi.

Súng ống bình thường không làm khó được Hàn Thiên, kiếm khí điên cuồng tràn ra, lấy Hàn Thiên làm trung tâm, liên tục xoay tròn, hình thành một cái phong bạo kiếm khí, bao lấy Hàn Thiên cùng Hàn Nhược Nhược.

-Vạn Kiếm Quy Tông, thức thứ nhất, Kiếm Lũy.

-Keng, keng.

Loạt đạn kia va chạm với Kiếm Lũy, chỉ thấy những tia sáng do kim loại chạm nhau lóe lên, không một viên đạn nào phá vỡ được phong bạo kiếm khí, tất cả đều bị chém thành nhiều mảnh. Dưới sự chỉ đạo của Sát Tiễn, ba người kia cũng dừng lại, mỗi người đêu nắm lấy một quả boom, sẵn sàng tiếp ứng cho Sát Tiễn.

Sát Tiễn vung tay, đầu quyền của hắn mọc ra năm cái vuốt bằng xương, một quyền đấm vào phong bạo kiếm khí, hắn biết kiếm khí này rất lợi hại nhưng không còn cách nào khác, dị năng của Hàn Thiên quá mức phức tạp, mỗi một chiêu một thức, đều càng ngày càng mạnh mẽ, hắn sợ rằng một khi kéo dài thêm nữa liền không có cơ hội.

-Ken két… ken két… Móng vuốt của Sát Tiễn va chạm với Kiếm Lũy, không ngừng bị chém thành mảnh vụn, nhưng hắn không quan tâm, vẫn tiếp tục thúc dục dị năng, móng vuốt không ngừng kéo dài, đâm vào Kiếm Lũy.

Hắc Dạ đang trốn trong bóng của Hàn Thiên, không dám chui ra, dựa vào liên kết tầm nhìn, hắn có thể quan sát tình huống bên ngoài rất rõ ràng, bây giờ lao ra chẳng khác nào bị “kiếm” của Hàn Thiên bao phủ, đây chính là tự sát a. Vì vậy Hắc Dạ đang chờ đợi thời cơ, phối hợp với Sát Tiễn, chế ngự Hàn Nhược Nhược.

Một phút sau, xương của Sát Tiễn cũng không biết đã bị chém vụn bao nhiêu, nhưng đều bị cuốn vào Kiếm Lũy, Kiếm Lũy lúc này đã biến thành màu đen, kiếm khí… đã bị nhiễm độc, thậm chí dựa vào những vụn xương kia, không khí cũng tràn đầy độc khí, chỉ cần hít vào một chút, lục phủ ngũ tạng sẽ bị hòa tan.

Bạn đang đọc Truyện Về Một Cái Luyện Công Cuồng sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.