Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6 : Quyết Chiến Tại Công Viên (1)

Tiểu thuyết gốc · 2699 chữ

0 giờ, ngày 3 tháng 8 năm 2950.

Bình thường thì Hàn Nhược Nhược rất đề phòng nam nhân, thứ nhất, nàng có vẻ ngoài tương đối dễ nhìn. Thứ hai, nàng không có dị năng, là đối tượng rất dễ dàng bị làm hại, chỉ cần không gây ra chết người thì hậu quả cũng không lớn lắm, dùng tiền bao che là được.

Nếu Hàn Nhược Nhược không trải qua sự việc vừa rồi nàng cũng không ngờ rằng có một ngày nàng đem nam nhân về phòng, hai người cùng chung một giường, mà nàng lại không có một chút cảnh giác nào.

Đúng rồi, hắn còn hôn qua nàng, nhìn sạch thân thể nàng, tại sao lại không cảnh giác cơ chứ. Vì vẻ ngoài của hắn đẹp trai sao? Không thể nào. Có lẽ do hắn đã cứu nàng, đồng thời hắn rất giống một đứa trẻ, mà một đứa trẻ thì cần gì phải đề phòng đúng không.

Hàn Nhược Nhược không biết rằng đây chỉ là một phần mà thôi, bởi vì mị tiếu của Vô Danh vô cùng lợi hại, sức sát thương đối với phái nữ rất mạnh nha, mị tiếu dù đã được giải trừ nhưng cái ấn tượng đầu tiên của mị tiếu lại ăn sâu vào trong tâm trí người bị trúng chiêu, đây cũng không phải Vô Danh cố ý, chiêu thức nó là như vậy rồi.

Vô Danh học rất nhanh, hầu như Vô Danh đã nhớ toàn bộ tất cả từ ngữ của tiếng trung, nhưng mà khẩu hình cùng phát âm vẫn chưa chuẩn, những câu nói dài hơn hai từ thì Vô Danh vẫn còn lúng túng khi sử dụng. Hàn Nhược Nhược hỏi thăm Vô Danh:

-Anh tên gì?

Vô Danh đáp lại:

-Không biết.

Hàn Nhược Nhược kì quái, một người mà không có tên, vậy anh ta giao tiếp với người khác như nào? Như nhìn được thắc mắc của Hàn Nhược Nhược:

-Người khác… gọi tôi là… Vô Danh.

Hàn Nhược Nhược nghĩ nghĩ, Vô Danh cũng có nghĩa là không có tên, ai lại coi cái này là cái tên bao giờ, là một loại biệt danh thì đúng hơn. Thế là Han Nhược Nhược nổi lên một cái ý kiến:

-Tôi là Hàn Nhược Nhược. Tôi sẽ đặt cho anh một cái tên được không ? (nói chậm) Vô Danh đáp lại :

-Tùy cô.

Hàn Nhược Nhược suy nghĩ rất lâu, ai nha, đặt tên vậy mà lại rất khó khăn nha, lúc không để ý thì tưởng chừng nó rất đơn giản, đến lúc muốn thì lại không vừa ý với cái tên mình nghĩ ra, đều là những cái tên tầm thường. Hàn Nhược Nhược vỗ tay một cái :

-Có rồi, vì anh giống như từ trên trời rơi xuống nên tên anh sẽ là Thiên, còn họ nha, lấy họ của tôi đi. Từ nay anh sẽ là Hàn Thiên. (nói chậm) Vậy là từ nay Vô Danh đã có tên là Hàn Thiên, một cảm giác khó tả xuất hiện trong lòng Vô Danh, cảm giác này giống như lúc hắn tìm được một loại võ công mới nhưng hơi khác, bất quá rất dễ chịu. Lần đầu tiên Vô Danh mỉm cười mà có chút tình cảm ở trong đó, hướng về Hàn Nhược Nhược :

-Hàn Thiên, cũng được.

Hàn Nhược Nhược nhìn thấy nụ cười của Hàn Thiên lần này rất khác, hắn đã cười với nàng mấy lần nhưng lần này rất khác, không tà mị, không có cho nàng cảm giác an tâm, mà là một loại… thật.

Cái thật này rất đơn giản nhưng khiến im nàng đập nhanh, trên mặt không hiểu vì sao lại hiện lên một tầng mây hồng. Hàn Nhược Nhược liền quay mặt đi chỗ khác, Hàn Thiên cũng cảm nhận được tim nàng đập nhanh, có chút loạn nhịp nhưng hắn không hiểu tình cảm nam nữ nên cũng không hỏi thăm.

Qua một lúc nữa, Hàn Nhược Nhược tiếp tục hỏi Hàn Thiên :

-Anh từ đâu tới.

Hàn Thiên :

- !@#$.

Tên của đại lục cũng không phải nói phiên dịch liền phiên dịch được a. Hàn Nhược Nhược nghe không hiểu, Hàn Thiên nói lại :

-Tạm gọi … Thiên Minh đại lục.

Hàn Nhược Nhược lấy ra điện thoại, search « Thiên Minh đại lục », bất quá không có kết quả, có lẽ… anh ấy là người ngoài hành tinh thật. Hàn Nhược Nhược muốn xác minh vấn đề này lại hỏi tiếp :

-Nơi đó xa không, làm sao anh tới được đây.

-Tôi không biết. Tôi… bị hút tới đây.

Hàn Nhược Nhược : O_O, bị hút tới a, chắc chắn là người ngoài hành tinh, mình đang ở chung với người ngoài hành tinh nha. Hàn Thiên không giống với nàng tưởng tượng về người ngoài hành tinh cùng ảnh minh họa người ngoài hành tinh trên mạng, có lẽ hành tinh của anh ấy cũng giống địa cầu, đều là tinh cầu nhân loại sinh sống.

Vấn đề này có chút nhạy cảm nên Hàn Nhược Nhược không biết nên hỏi cái gì nữa, im lặng ngồi quan sát Hàn Thiên, hy vọng vẻ ngoài này của Hàn Thiên không phải là ngụy trang. Nghĩ đến việc cùng một cái người ngoài hành tinh đầu nhỏ não to, mắt lồi, da trơn bóng chạm môi thì Hàn Nhược Nhược liền muốn khóc.

Lúc này Hàn Thiên chuyển qua nghiên cứu laptop, không ngờ cái hộp bé xíu này lại chứa được nhiều sách như vậy, hình ảnh lại sống động vô cùng, lại còn có thể chuyển động, đây có phải là cái hộp bắt người hay không a, người ở trong rất nhỏ nha.

Hàn Thiên dùng ngón tay chỉ chỉ vào màn hình laptop, kỳ quái, không chạm được vào người trong hộp, lại có một luồng lôi năng rất nhỏ chạy vào cơ thể hắn, không gây nên chút tổn thương nào nhưng rất có ý tứ.

Không lẽ đây là công kích của người trong hộp? Người này võ công quá tệ, không có chút tính khiêu chiến nào, bất quá Vô Danh lên tiếng:

-Tại hạ Hàn Thiên, không biết các hạ xưng hô thế nào, tại sao lại công kích tại hạ. (nói chậm) Hàn Nhược Nhược ánh mắt cổ quái nhìn Hàn Thiên:

-Anh nói chuyện với người trong laptop?

Hàn Thiên chỉ vào laptop, bởi vì cụm từ laptop không phải tiếng trung, hắn vẫn chưa học được nha:

-Laptop? Cái này? Tại sao hắn không trả lời tôi ?

Hàn Nhược Nhược gật đầu :

-Đó là cái laptop. Người ở trong không nghe thấy anh nói làm sao trả lời anh được. (nói chậm) Hàn Thiên vuốt vuốt cằm :

-Kì quái, hắn nói chuyện với người khác…mà lại không nghe được tôi nói.

Hàn Nhược Nhược bắt đầu giải thích :

-Đây chỉ là hình chiếu của người đó, không phải thực thể.

Hàn Thiên gật đầu, hiểu theo hàm nghĩa của võ công :

-Tàn ảnh… có ý tứ.

Câu này thì Hàn Nhược Nhược không hiểu, nhưng mà Hàn Thiên có vẻ đã hiểu ý tứ của nàng.

Ngay lúc này, Hàn Thiên nhíu mày :

-Có sát khí.

Hàn Thiên ngay lập tức vận chuyển nội lực, cảm nhận rõ ràng hơn, sát khí này nhắm vào hắn, hơn nữa không phải một luồng sát khí, mà là ba luồng. Ngoài ra còn có vài khí tức vẫn đang ẩn thân, mục tiêu của bọn chúng lại là Hàn Nhược Nhược. Nếu chỉ nhắm vào một mình hắn thì dễ giải quyết, đằng này bên cạnh hắn còn có Hàn Nhược Nhược, mọi chuyện liền trở nên khó khăn.

Hàn Thiên quay lưng về Hàn Nhược Nhược, nói ra :

-Ôm chặt, có phiền phức.

Hàn Nhược Nhược không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẻ mặt Hàn Thiên khá ngưng trọng, cũng không hỏi nhiều, liền ôm chặt Hàn Thiên, để Hàn Thiên cõng.

Sưu một cái, Hàn Thiên lao ra cửa sổ, đạp không mà đi. Hàn Thiên không sử dụng vô ảnh bộ, mục đích là kéo đám người trong tối ra ngoài, Tật Phong bộ được thi triển, đích đến chính là công viên mà buổi sáng hai người đã tới.

Hàn Nhược Nhược bây giờ đã hiểu hắn làm cách nào mang nàng lẻn vào kí túc xá, Hàn Thiên vậy mà biết bay, động tác cực kì đẹp mắt, nàng nằm trên lưng hắn không chịu bất kì một chút áp lực nào, lại rất thích thú, bay… vĩnh viễn là lãng mạn nhất.

Rất nhanh thì hai người đã tới khu vực công viên, Hàn Thiên chặt một nhánh cây mỏng, truyền nội lực vào, sau đó vung tay một cái, nhánh cây kia giống như trở thành một sợi dây, vòng qua Hàn Thiên sau đó cuốn lấy eo của Hàn Nhược Nhược, hắn muốn cố định Hàn Nhược Nhược, tránh tình huống bất ngờ.

Hàn Nhược Nhược cũng khá bất ngờ với việc này, ngoại trừ hơi ngốc ra thì dường như cái gì Hàn Thiên cũng làm được a. Không đúng, anh ấy cũng không có ngốc, làm gì có kẻ ngốc nào học nhanh như vậy, có lẽ chỉ vì anh ấy thiếu kiến thức mà thôi. Hàn Nhược Nhược không biết Hàn Thiên cõng nàng ra đây làm gì nhưng nàng cũng không hỏi, cùng hắn chờ đợi.

Hắc Dạ là sát thủ, chỉ quan tâm đến làm cách nào hoàn thành được nhiệm vụ, không nhất thiết phải 1 vs 1 với Hàn Thiên nên hắn mời đến 2 cao thủ đối phó Hàn Thiên, theo thứ tự là Đinh Cẩu cùng Sát Tiễn, ngoài ra còn mời thêm ba người khác kiềm chế Hàn Nhược Nhược, không cần biết mối quan hệ giữa hai người là cái gì, chỉ cần nắm trong tay Hàn Nhược Nhược thì kẻ kia cũng sẽ chịu một chút trói buộc.

Đinh Cẩu vẻ ngoài hung dữ, chỉ mặc một cái quần da, nửa thân trên lộ ra tràn đầy vết vẹo khủng khiếp, nhìn qua liền biết là hạng người không tốt lành gì. Còn Sát Tiễn thì ngược lại, tướng mạo cùng thể hình rất thư sinh nho nhã, người ngoài không biết còn tưởng hắn là một cái sinh viên ưu tú nào đấy.

Sáu người biết rõ nơi đây là trường học dị năng, cũng không dám hành động lỗ mãng, chỉ đang trong quá trình quan sát mà thôi, chờ Hàn Thiên hoặc Hàn Nhược Nhược ra khỏi phạm vi này liền hành động. Ai ngờ Hàn Thiên lại có thể phát hiện ra sáu người, lại còn chủ động khiêu khích, bọn chúng làm sao không tức giận.

Thế là sáu người Hắc Dạ đuổi theo Hàn Thiên, trong tin tức nói rằng Hàn Thiên có dị năng tàng hình, bây giờ hắn còn có dị năng bay, liệu hắn còn có bao nhiêu dị năng nữa đây. Do đó không ai dám khinh địch một mình đuổi theo, sáu người đều cùng đi, giữ khoảng cách an toàn với Hàn Thiên.

Một lát sau, sáu người đuổi kịp Hàn Thiên, dàn trận bao vây Hàn Thiên. Chính xác là Hàn Thiên cõng Hàn Nhược Nhược đang chờ bọn hắn ở đây, một mẻ giết sạch. Không cần biết các ngươi là ai, chỉ cần đối với ta có sát ý, ta liền không do dự giết. Hàn Thiên vận chuyển nội lực, theo thói quen, hắn đều cho đối thủ ra tay trước, bởi vì hắn muốn xem võ công của đối thủ:

-Ra tay đi.

Nhìn thấy thái độ khinh thường của Hàn Thiên, Hắc Dạ liếc mắt, sau đó năm người còn lại gật đầu, đồng loạt tấn công Hàn Thiên. Sáu người trước khi đến đây đã trang bị đầy đủ, ngoại trừ vũ khí còn có một cái thiết bị giao tiếp, liên kết suy nghĩ cùng tầm nhìn của sáu người, do đó không cần nói ra, chỉ cần đưa ra suy nghĩ là đã có thể hiểu được nhau.

Hàn Nhược Nhược nằm trên lưng Hàn Thiên nhìn thấy sáu người Hắc Dạ liền sợ hãi, nàng đã nghe đến chuyện sát thủ dị năng giả, mục tiêu của bọn chúng chắc chắn là nàng, bởi vì Hàn Thiên cũng chỉ mới đến địa cầu mà thôi.

Cũng có thể vì cứu nàng mà Hàn Thiên bị vướng vào rắc rối này. Hàn Nhược Nhược không biết có sống sót qua đêm nay được không nên liền mở miệng nói với Hàn Thiên :

-Xin lỗi anh.

Hàn Thiên không biết Hàn Nhược Nhược xin lỗi hắn cái gì, nhưng thời gian không cho phép hắn nhiều chuyện nữa, sáu người Hắc Dạ đã tấn công. Thân thể Hắc Dạ mờ đi, đột ngột biến mất trong bóng đêm, Hàn Thiên cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Hắc Dạ nữa.

Còn Đinh Cẩu biến cuồng hóa, cả người biến khổng lồ, cao hơn ba mét, cơ bắp cuồn cuộn. Đinh Cẩu rút thắt lưng ra, bấm một cái nút, thắt lưng liền biến thành một cái búa cực lớn. Cơ bắp cuồn cuộn mang theo một cái cự đại búa, nhưng tốc độ Đinh Cẩu không hề chậm, ngược lại còn nhanh hơn, mỗi bước đi đều khiến mặt đất chấn động.

Sát Tiễn thì không lao lên, cũng không có động thái gì, chỉ đứng ở đó. Ba người còn lại dị năng không mạnh, sở dĩ chỉ được mời tới để bắt Nhược Nhược làm con tin nên cũng không dám xông lên, đứng từ xa nắm súng, lựu đạn cùng các loại vũ khí hiện đại, nếu có chuyện sẽ hỗ trợ.

Hơn nữa vì có liên kết tầm nhìn nên bốn người dù đứng ở vòng ngoài cũng đem lại lợi ích rất lớn, nhất cử nhất động của Hàn Thiên đều bị nắm rõ trong lòng bàn tay, điều này giúp cho Đinh Cẩu cùng Hắc Dạ chiến đấu dễ dàng hơn, bởi vì không có điểm mù.

Về phần Hàn Thiên hắn vẫn đứng ở đó, một lúc nhìn thấy quá nhiều võ công mới lạ, đặc biệt là võ công của Hắc Dạ, lần đầu tiên Hàn Thiên thấy loại võ công có thể tránh được cảm giác của hắn, sự hiếu kì lại nổi lên, hắn quyết định sẽ bắt sống Hắc Dạ, ép hắn khai ra khẩu quyết võ vông.

Trong mắt Hàn Thiên không có bất cứ sự khinh thường nào, đối đầu với bất kì ai thì Hàn Thiên đều thể hiện sự tôn trọng của mình, đó là thi triển toàn lực, không chút nhân nhượng. Chỉ là hắn muốn quan sát, học tập võ công nên luôn để đối thủ ra tay trước, nếu hắn xuất thủ đầu tiên lỡ như miểu sát đối thủ thì làm sao bây giờ, hắn không học được gì hết a.

Hàn Thiên lấy tay vi kiếm, tay trái vẽ một đường trong không khí, chỉ tay xuống đất, bày ra một cái thủ thế quen thuộc của kiếm khách, khí thế như hồng, mái tóc dài không gió tự bay.

Sáu người Hắc Dạ không nhìn thấy trên tay trái Hàn Thiên có bất cứ cái gì nhưng Hàn Thiên lại cho bọn hắn cảm giác như hắn đang nắm lấy một thanh lợi kiếm sắc bén nhất thế gian, không gì có thể cản phá.

Chỉ cần nhìn vào thanh kiếm vô hình kia thì đôi mắt của bọn chúng đã cảm thấy nhói, giống như bị một mũi kim đâm thẳng vào mắt, điều này khiến cả sáu người đều rung động không thôi. Tuy nhiên Hắc Dạ, Đinh Cẩu cùng Sát Tiễn đều là sát thủ nổi danh, chỉ rung động trong chốc lát liền đè xuống cảm giác sợ hãi, tiếp tục tấn công Hàn Thiên.

Bạn đang đọc Truyện Về Một Cái Luyện Công Cuồng sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.