Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

quân Ngụy dự bị

Phiên bản Dịch · 2600 chữ

Đội quân Ngụy dự bị này được sắp xếp cùng với 6 tên địch lúc trước, tiến vào trong núi thành lập một trạm gác ngầm.

Ở vào sáng hôm nay, lúc bọn chúng đang đứng canh gác trong trạm gác ngầm, lúc đầu có mấy người địa phương đi vào núi lao động kiếm sống, chúng cũng không có phát hiện ra điều gì khác thường, cho đến khi Lâm Tĩnh cùng Vương Thúy xuất hiện trên con đường đi lên núi.

Mặc dù Lâm Tĩnh cùng với Vương Thúy cũng đã chú ý trong việc lựa chọn quần áo để mặc, nhưng mà mấy tên địch cùng Quân Ngụy ở trong trạm gác ngầm vẫn dễ dàng nhận ra được. Hai cô gái đã chú ý đến việc ngụy trang trong cách mặc quần áo sao cho giống với người dân địa phương, thế nhưng hai cô vẫn còn quên một điều đó là khí chất, khi chất của hai cô gái quá khác biệt với các cô gái nông thôn.

Dựa theo đề nghị của Trung đội trưởng quân Ngụy, muốn tiến hành bắt hai cô gái để tra hỏi, thế nhưng Ngũ đội trưởng của tiểu đội quân Nhật lại cho rằng: "Cần phải tiến hành theo dõi sát sao hai cô gái, như thế có thể sẽ dễ dàng tìm được căn cứ của quân kháng chiến."

Dưới sự chỉ huy của tên Ngũ đội trưởng, sáu tên lính Nhật bắt đầu lặng lẽ theo dõi hai cô gái từ khoảng cách xa, còn quân Ngụy thì chờ tại chỗ, sau đó sẽ tiến hành bám theo 6 tên lính Nhật, để tránh cho việc bị hai cô gái phát hiện ra việc phía sau còn có truy binh. Đồng thời phải bám theo sau để có thể tiếp viện cho 6 tên lính Nhật khi cần.

Lại nói tới mấy tên lính Nhật một đường theo dõi hai cô gái, mặc dù bọn chúng đã rất cẩn thận, thế nhưng sau khi theo dõi được một lúc thì vẫn bị hai cô gái phát hiện ra.

Nếu như lúc đó mà hai cô gái cứ tỏ ra là không có biết mình bị theo dõi, đợi cho đến chỗ thuận lợi nào đó mới bỏ trốn, thì chắc là trong thời gian ngắn mấy tên này cũng sẽ không phát hiện được, cũng không đến nỗi sẽ bị bọn chúng đuổi theo gắt gao ở phía sau.

Nhưng mà sau khi hai cô gái phát hiện phía sau lưng mình có quân địch theo dõi, lập tức kinh hoảng bắt đầu bỏ chạy theo đường núi chạy nhanh lên phía trên, thế là mấy tên địch ở phía sau cũng bắt đầu đuổi theo lộ liễu. Khoảng cách giữa hai bên cũng càng ngày càng gần, hơn nữa mấy tên địch thỉnh thoảng còn dùng súng để quấy rầy các cô.

Mà mấy tên lính Nhật bắn súng còn có mục đích khác nữa, đó là dò xét xem xung quanh của hai cô gái còn có đồng đội hay không.

Khi thấy hai cô gái sắp sửa chạy vào khúc quẹo, chuẩn bị biến mất trong tầm mắt, lúc này mặc dù khoảng cách hai bên vẫn còn khá xa, nhưng mấy tên địch chạy ở phía sau vẫn dừng lại bắn mấy phát. Mục đích thứ nhất là nếu như có thể bắn trúng hai cô gái sẽ khiến cho hai cô gái bị thương hoặc chết, sẽ dễ dàng truy bắt hơn, mục đích thứ hai chính là thúc giục Quân Ngụy ở đằng sau nhanh chóng tiến lên để tụ họp.

Trung đội trưởng của quân Ngụy sau khi nghe được tiếng súng lượt thứ nhất của mấy tên địch, cũng đã dẫn đầu đội ngũ tiến hành đuổi theo, chờ đến khi nghe được loạt súng thứ hai thì hắn ta bắt đầu hối thúc bộ hạ tăng tốc độ nhanh hơn.

Thế nhưng bởi vì bình thường chế độ ăn uống của quân Ngụy quá kém, tiêu chuẩn huấn luyện cũng không có bằng binh lính quân Nhật, cho nên thể lực kém xa. Lúc này còn mang theo đồ đạc, đang chạy hướng lên núi, bất kể là thúc giục như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào chạy nhanh hơn được nữa. Mặc dù Trung đội trưởng của quân Ngụy không phải mang đồ nhiều, nhưng lúc này cũng đã bắt đầu thở hồng hộc, hơn nữa hắn ta cũng biết mọi người đã cố hết sức, thế nhưng trên miệng vẫn phải liên tục hô hào mọi người, bởi vì đó là trách nhiệm của hắn.

Thừa dịp tốc độ mọi người chạy không có nhanh, hắn ta cũng vui vẻ chạy giữa đội ngũ, để giữ sức, bằng không tý nữa nếu như mọi người tăng tốc chạy về trước, đoán chừng hắn cũng chạy không nổi.

Mà do lúc đầu quân Ngụy cùng với 6 tên lính Nhật có cách nhau một khoảng cách khá là xa, sau đó lúc 6 tên lính Nhật bắt đầu tăng tốc đuổi theo hai cô gái, nhưng cũng không có nổ súng để báo hiệu cho đội quân Ngụy ở phía sau tăng tốc theo, cho nên vô tình khoảng cách giữa hai bên lại bị kéo giãn ra xa, hơn nữa tố chất thân thể của lính Nhật rèn luyện tốt hơn so với quân Ngụy, cho nên khoảng cách càng ngày càng xa. Vì thế chó đến khi 6 tên phía trước bị phục kích ở khúc quẹo thì toán lính ở phía sau vẫn còn cách rất xa.

Mà lúc này do thể lực của quân Ngụy không đồng đều, cho nên khi bộ đội tiên phong chạy đến khúc quẹo, thì đội ngũ phía sau vẫn còn kéo dài khoảng 110 mét. Mấy người bộ đội tiên phong sau khi nhìn thấy 6 cái xác của 6 tên lính Nhật, lập tức nằm xuống toàn bộ, để tránh né việc có thể sẽ gặp phải phục kích. Chờ cho những tên ở phía sau liên tục chạy đến mà cũng chưa có gặp được quân kháng chiến công kích, lúc này mấy tên quân Ngụy nằm dưới đât mới lục tục đứng dậy.

Đợi cho Trung đội trưởng của quân Ngụy chạy tới nơi, sau khi thấy 6 cái xác của lính Nhật lập tức ra lệnh cho binh lính bắn vào mấy vị trí có thể giấu người ở xung quanh. Đây cũng là lý do vì sao mấy người Trương Thanh Sơn thỉnh thoảng lại nghe được mấy tiếng súng nổ.

Bởi vì tố chất thân thể kém cỏi, cho nên đối với quân Ngụy mà nói, một đường chạy từ dưới kia lên đến đây cũng không dễ dàng rồi. Mà lúc nãy bọn chúng cố hết sực chạy đến đây cũng là vì bọn chúng không có nghĩ tới lên đây sẽ gặp được nguy hiểm.

Mà ngay lúc mấy tiếng súng cùng lựu đạn vang lên lẻ tẻ, bọn chúng còn cho rằng đó là mấy tên lính Nhật đang công kích hai cô gái. Bọn chúng cũng không hề nghĩ đến, với sức chiến đấu của mấy tên kia, không có cách nào để chỉ dùng mấy tiếng súng lẻ tẻ như thế lại có thể tiêu diệt được toàn bộ 6 tên, hơn nữa từ những tiếng súng lúc nãy bọn hắn nghe được, đều là súng trường của 6 tên lính Nhật phát ra.

Nhưng hiện tại lại chứng kiến 6 tên lính Nhật đều bị giết chết, điều này khiến cho Trung đội trưởng của quân Ngụy cũng ngẩn người một lúc. Sau khi nổ súng kiểm tra một vòng xong, một bên hắn ta bắt đầu phân phó quân Ngụy chia ra để canh gác, một bên lại cùng mấy thủ hạ đắc lực bắt đầu kiểm tra hiện trường.

Mặc dù lúc này tiếp tục đuổi theo, rất có thể sẽ bắt được lực lượng vũ trang đã phục kích 6 tên này, nhưng Trung đội trưởng của quân Ngụy là một lão cáo già, lão ta không muốn bản thân mình phải mạo hiểm để làm điều đó.

Lúc vừa rồi chỉ bằng mấy tiếng súng như thế mà đã hạ gục được 6 tên lính Nhật, điều này chứng tỏ sức chiến đấu của đối phương cũng không thể coi thường, nếu như hiện tại hắn sai khiến thuộc hạ đuổi theo đơn thuần chỉ là đi chịu chết.

Đương nhiên, nếu như đứng đợi ở chỗ này, thì chắc cũng sẽ có nguy cơ bị phục kích, thế nhưng Trung đội trưởng của quân Ngụy phải lựa chọn đối đầu với mối nguy hiểm này. Bởi mấy tên lính Nhật cùng hành động với bọn chúng, bị giết chết một cách không minh bạch như vậy, thì lão ta cũng cần phải cho cấp trên một câu trả lời.

Chờ cho sau khi nghiệm thi và khám xét hiện trường một cách qua loa xong, Trung đội trưởng và phó Trung đội trưởng cùng với mấy tên tiểu đội trưởng tụ tập lại một chỗ.

Nói ra quyết định của lão ta: "Hiện tại với chút ít người của chúng ta, nếu như tiếp tục truy kích cũng sẽ không có ý nghĩa gì cả, ta quyết định như thế này, chúng ta sẽ mang xác 6 tên này về, còn việc báo cáo với cấp trên ra sao, thì trên đường về chúng ta sẽ suy nghĩ kỹ một chút."

Thấy mấy thủ hạ đều bắt đầu thả lỏng, Trung đội trưởng dừng lại một chút sau đó lại nói: "Thế nhưng trước khi trở về chúng ta phải phái một vài người đi đến khúc quẹo phía trước quan sát tình hình, ít nhất thì cũng để sau khi trở về người Nhật có hỏi thì chúng ta còn có cái để mà nói."

Nghe được lời này mấy tên tiểu đội trưởng lộ ra vẻ khổ sở, có một người trong đó là đội trưởng mở miệng nói: "Đại ca, theo như vết thương từ trên mấy tên kia có thể thấy khả năng bắn súng của đối phương rất chuẩn xác, nếu như chúng ta cử mấy người đi lên, lỡ bị đối phương tiêu diệt hết thì sao."

Trung đội trưởng nói: "Khả năng này cũng không lớn lắm, nếu như đối phương muốn đánh du kích, thì phải nhân lúc nãy chúng ta còn chưa có ổn định mà tập kích chứ. Hơn nữa cũng chả còn cách nào khác nữa, nếu như tình huống phía trước như thế nào mà chúng ta cũng không có biết được, thì tý nữa làm sao có thể bàn giao cho bon Nhật."

Thấy mấy tên tiểu đội trưởng cũng không có ý kiến nào nữa, lúc này Trung đội trưởng mới bắt đầu sắp xếp: "Tiểu đội hai trước hết nghỉ ngơi, tiểu đội một và tiểu đội ba đi xuống sườn núi chặt gỗ để làm cáng."

Bởi vì lần này đến lượt tiểu đội hai đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Bình thường đội quân của bọn chúng khi đóng quân ở bên ngoài, tiền vệ, trung vệ cùng hậu vệ là ba tiểu đội thay phiên nhau làm nhiệm vụ, toàn bộ bọn chúng cho rằng như thế là công bằng nhất, còn tiểu đội nào đụng trúng phải lúc mấu chốt thì cứ coi như là ý trời mà thôi.

Rất nhanh, mấy tên quân Ngụy đi chặt gậy gộc làm cáng phát hiện ra súng ống, đạn dược và một ít đồ linh tinh mà lúc trước Trương Thanh Sơn vứt xuống.

Mấy đầu não của quân Ngụy họp lại để thảo luận tình huống mới, bọn họ đều nhất trí cho rằng: Đội lực lượng vũ trang đã giết chết 6 tên lính Nhật, sẽ không quá 5 người, hơn nữa trong đó còn có 2 cô gái lúc trước mà bọn họ truy đuổi, bằng không sẽ không vứt lại súng ống và đạn dược, mà hẳn phải là tịch thu đem về khu kháng chiến.

Thế nhưng bọn chúng cũng nhất trí: Coi như số lượng của đối phương không nhiều, thì bọn họ cũng không thể đuổi bắt, dù sao thì thương pháp của đối phương kinh khủng như thế, hơn nữa với tố chất thân thể của bọn hắn, ở trên đường núi này chắc chắn chạy không lại người ta, tiếp tục truy đuổi cũng chỉ là làm bia cho người ta ngắm bắn, mà với lượng đạn mà đối phương có lúc này cũng có thể uy hiếp được đến bọn hắn.

Mặc dù miệng bảo là đồng ý với các tiểu đội trưởng, nhưng trong lòng Trung đội trưởng lại có chút khinh thường, lão ta cảm thấy, có lẽ quân kháng chiến đang cố bày ra nghi trận, để dụ cho bọn hắn tiến hành truy kích.

Thế nhưng lời này cũng không thể nói ra được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiểu đội trưởng của tiểu đội hai đang chuẩn bị mang theo tiểu đội của mình đi về phía trước để điều tra, mà lão ta là Trung đội trưởng cũng cần biết một ít thông tin địa hình ở phía trước, như thế thì khi trở về lão mới có thể có cái để mà báo cáo cho cấp trên, có chứng cớ để nói rằng mình cũng đã dẫn quân truy kích theo chỉ là không có đuổi kịp.

Đối với đám người đã không còn sức để chạy tiếp như bọn quân Ngụy, sau khi biết có thể rời khỏi chỗ thị phi này, ai nấy đều tỏ ra vô cùng hăng hái. Chỉ dùng có 20 phút thời gian, bọn hắn đã làm xong 6 cái cáng, cũng đã đặt 6 thi thể lên và buộc chặt vào cáng rồi.

Đến nỗi mấy thứ vừa mới phát hiện như súng trường hay đạn dược gì đó, vì để tránh cho mọi chyện thêm rắc rối, Trung đội trưởng của quân Ngụy đã an bài người đi giấu ở một nơi xa hơn.

Lão ta chuẩn bị báo cáo với cấp trên rằng không có phát hiện mấy khẩu súng, đạn dược cùng các thứ linh tinh kia.

Chờ cho sắp xếp mọi việc xong xuôi, tiểu đội trưởng tiểu đội hai tiến lên lục soát xung quanh khúc quẹo cách chỗ đứng của Quân Ngụy khoảng 300 mét. Hắn làm theo sự an bài của Trung đội trưởng, sau khi xác nhận được tình huống đại khái của địa hình xung quanh, sau đó tùy ý bắn mấy phát về phía sườn núi, cuối xùng vội vàng trở lại đội ngũ. Toàn bộ quân Ngụy bắt đầu nâng cáng chứa thi thể 6 tên lính Nhật lên và đi xuống núi.

. . .

Lại nói về Trương Thanh Sơn, chờ cho hắn ẩn núp xong xuôi rồi, mà chờ mãi cũng không có thấy những tên quân Ngụy đuổi theo, điều này cũng khiến cho hắn không thể hiểu được là bọn chúng đang có ý đồ gì, cho nên hắn cũng không có dám tùy tiện hành động, tránh cho việc quân Ngụy phát hiện tung tích.

Nhìn thấy hai cô gái cũng đã ngồi xuống phía sau khối nham thạch khác, hắn quan tâm hỏi Lâm Tĩnh: "Viên đạn kia có gây tổn thương cho xương của cô hay không.?"

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.