Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trị thương

Phiên bản Dịch · 1480 chữ

Lúc trước bởi vì để chạy trốn khỏi sự truy đuổi của quân Ngụy, cho nên Trương Thanh Sơn cũng không có nói quá nhiều, cũng chưa từng mở miệng để hỏi thương thế của Lâm Tĩnh.

Mà bởi vì mông bị trúng đạn cho nên Lâm Tĩnh không có ngồi được, chỉ đứng phía sau nham thạch trả lời: "Em cảm thấy đầu đạn chỉ bắn vào phần thịt thôi, không có ảnh hưởng đến xương."

Trương Thanh Sơn có chút yên lòng: "Vậy thì dễ xử lý hơn nhiều."

Vương Thúy hỏi: "Anh là bộ đội à?"

Trương Thanh Sơn gật đầu: "Đúng thế"

Vương Thúy vội vàng hỏi: "Bên bộ đội của anh có ai là bác sĩ không, vết thương này của Lâm Tĩnh phải nhanh chóng xử lý, bằng không có thể sẽ mất mạng vì chảy máu quá nhiều."

Trương Thanh Sơn ân cần hỏi: "Các cô có thể tìm được Đại bộ đội hay sao?"

Vương Thúy có chút kỳ quái hỏi lại: "Anh không tìm thấy bộ đội của anh."

Trương Thanh Sơn cười khổ nói: "Hôm qua tôi nhận nhiệm vụ chận đánh lính Nhật, sau đó bị mất liên lạc với Đại bộ đội, hiện tại tôi cũng đang đi tìm bọn họ đây."

Thấy biểu tình của hai cô gái có chút thất vọng, hắn nói tiếp: "Trên người tôi mang theo thuốc trị thương, có thể trị vết thương do đạn bắn."

Vương Thúy cao hứng nói: "Vậy thì đưa cho em, em lập tức bôi cho cô ấy."

Trương Thanh Sơn giải thích: "Thuốc của tôi cũng không còn dư nhiều lắm, nếu như bây giừo rải trên miệng vết thương để cầm máu, thì tý nữa lấy viên đạn ra sẽ không đủ để dùng. Cô thử kiểm tra xem bây giờ Lâm Tĩnh có chảy máu nhiều không."

''

Hai cô gái ở bên kia nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Vương Thúy muốn mở băng bó để nhìn xem thương thế của Lâm Tĩnh như thế nào, nhưng Lâm Tĩnh lại kiên quyết không đồng ý, cuối cùng Lâm Tĩnh phải mở miệng: "Em cảm thấy máu cũng không có chảy nhiểu lắm, em có thể kiên trì được."

Trương Thanh Sơn nói: "Có thể kiên trì được càng lâu càng tốt, nếu như hiện tại xử lý vết thương ở ngay đây, thì sẽ lưu lại mùi tanh, khiến cho người khác dễ chú ý hơn."

Vì vậy, ba người tiếp tục an tĩnh chờ đợi tại chỗ.

Ngay lúc Trương Thanh Sơn bắt đầu không chịu nổi nữa, đang muốn đi dò xét tình hình quân Ngụy ra sao, thì bất chợt thấy có mấy tên lính Ngụy bắt đầu lục tục xuất hiện ở khúc quẹo phía trước. Sau đó lại nghe được bọn chúng nổ súng, có một phát súng bắn vào phía trước mặt bọn họ mấy mét.

Trương Thanh Sơn vội vàng nhắc nhở hai cô gái: "Đừng hoảng sợ, bọn chúng đang bắn bậy đó."

Sau khi cảm thấy quân Ngụy ở bên kia cũng không có động tĩnh gì nữa, Trương Thanh Sơn mới lặng lẽ thò đầu ra kiểm tra, phát hiện trong tầm nhìn của hắn đã không còn tên lình Ngụy nào nữa.

Lúc này Trương Thanh Sơn cũng đã đoán được, mấy tên lính Ngụy lúc nãy đã lui trở lại, nhưng lại không có đoán được bọn chúng lui lại để an bài việc tiếp theo, hay là sẽ canh giữ ở khúc quẹo bên đó. Mà vị trí hiện tại của hắn cũng không có lợi cho việc đi ra điều ra tình hình của quân Ngụy.

Chờ khoảng 10 phút, hắn mới nói với hai cô gái: "Các cô cứ đứng trong này, chú ý quan sát tình hình ở khúc quẹo, tôi đi ra xung quanh xem xét một chút, thử xem có chỗ nào ẩn núp tốt hơn nữa hay không."

Phát hiện kế tiếp lại làm cho Trương Thanh Sơn cảm thấy may mắn, theo phương hướng đi ra xa chỗ quẹo, sau khi đi được khoảng 50 mét, hắn tìm thấy một cái hang đá.

Mặc dù cửa hang không có mọc nhiều cây cối, cho nên không bị cây cối che lấp cửa hang, thế nhưng cửa hang lại không hướng về phía con đường núi, cho nên người đi trên đường sẽ không thể nào thấy cửa hang được.

Ngoài ra, ở bên ngoài cửa hang còn có hai khối nham thạch lớn che chắn, chỉ cần không phải lại gần để kiểm tra, thì sẽ không phát hiện ra hang đá.

Cửa hang cao chừng1 mét, rộng khoảng 0.6 mét, mặt đất bên trong hang thấp hơn so với cửa hang là 0.5 mét. Diện tích bên trong hang khoảng 10 mét vuông, khúc rộng nhất khoảng 2.5 mét, độ cao của hang khoảng chừng 2 tới 3 mét, mặt đất bên trong hang cũng tương đối bằng phẳng. Hơn nữa cũng không quá ẩm ướt.

Sau khi xác nhận có thể dùng được hang đá này, Trương Thanh Sơn lập tức quay trở lại chỗ hai cô gái. Cõng Lâm Tĩnh lên, sau đó cùng với Vương Thúy thay phiên nhau tiến về phía hang đá, thay phiên nhau tiến lên cũng là để hỗ trợ nhau quan sát mọi chuyện xưng quanh, tránh cho bị người khác phát hiện. Sau khi đã xác nhận là không có ai nhìn ngó, ba người lập tức tiến vào hang núi.

Vừa mới tiến vào, đầu tiên gỡ mấy thứ không cần thiết phải mang xuống đặt một bên hang núi, sau đó Trương Thanh Sơn lấy cái áo của lính Nhật, lúc nãy dùng để buộc người của Lâm Tĩnh, trải nó xuống đất, trên cái áo cũng đã có chỗ bị dính máu. Trương Thanh Sơn tiếp tục cởi áo mình xuống, sau đó trải lên mặt đất.

Trên quần áo của Trương Thanh Sơn cũng không có dính máu, hắn cởi áo ra đặt dưới đất là để lớt chỗ cho Lâm Tĩnh nằm, tránh khỏi phải nằm trực tiếp trên mặt đất. Còn vị trí eo của Lâm Tĩnh thì lót chiếc áo của lính Nhật, trên quần áo của cô cũng dính máu rồi, cho nên cũng không có quan tâm đến chiếc áo của tên lính Nhật có dính máu hay không.

Trương Thanh Sơn tiếp tục chỉ cho Vương Thúy cách sử dụng túi thuốc của mình, đồng thời nói cho cô biết những điều cần chú ý khi xử lý vết thương. Ngay lúc hắn chuẩn bị đi ra ngoài để tránh cho khỏi phải xấu hổ, Vương Thúy cùng với Lâm Tĩnh đều nói với hắn: "Anh không cần phải ra ngoài, cứ đứng ở cửa hang nhìn ra bên ngoài là được."

Tiếp theo, Trương Thanh Sơn ngồi gần cửa hang, mặt hướng ra bên ngoài để canh gác, còn Vương Thúy thì bắt đầu xử lý vết thương của Lâm Tĩnh.

Cô giúp Lâm Tĩnh kéo quần xuống khỏi mông, sau đó giúp Lâm Tĩnh nằm trên quần áo cho thật thoải mái. Sau đó cô bắt đầu lấy nước trong ấm đun nước, rửa vết máu ở xung quanh vết thương, tiếp tục gỡ ra vết thương, chuẩn bị lấy đầu đạn ra.

Vương Thúy bắt đầu dùng nước rửa vết thương, chỗ vết thương của Lâm Tĩnh cũng có chút máu chảy ra ngoài, khi cô gỡ vết thương ra, máu lại chảy ra càng nhiều. Điều này khiến cho đầu ngón tay của Vương Thúy có chút trơn trượt, không cách nào dùng ngón tay để kẹp đầu đạn ra ngoài. Mà khi cô ấn thịt ở xung quanh, ý đồ nặn cho phần đuôi cửa mảnh đạn lòi ra ngoài, thì Lâm Tĩnh không chịu được vì quá đau đớn, đã xê dịch mông, khiến cho cô căn bản không có cách nào để lấy đạn ra.

Vì không để cho Lâm Tĩnh kêu lên vì đau, lúc nãy Trương Thanh Sơn cũng đã để trước mặt cô một báng súng trường, để khi nào không nhin được thì cắn lấy báng súng.

Mặc dù Lâm Tĩnh còn có thể chịu được đau đớn, không có la hét, nhưng mà Vương Thúy lúc này lại không chịu nổi, cô cảm thấy mỗi khi mình đụng phải vết thương, đều khiến kho Lâm Tĩnh phải đau đớn tột cùng, làm cho cô cảm thấy quá áp lực. Hơn nữa còn phải nhìn thấy cảnh máu chảy dầm dề lại càng khiến cho cô áp lực hơn.

Sau khi cố gắng mấy lần đều thất bại, không thể không buông tha. Cô lập tức nói với Trương Thanh Sơn; "Em không lấy đạn ra được, hay là anh làm đi."

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.