Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Bái Sư Học Võ

Tiểu thuyết gốc · 2469 chữ

Sáng hôm sau Thiên Vũ ông ra ngoài sân luyện kiếm như thường ngày. Nhưng hôm nay vừa bước ra sân ông rất bất ngờ khi thấy Trình đã dậy luyện thương pháp từ bao giờ. Ông vẫn im lặng chăm chú nhìn Trình phô diễn những đường thương pháp, ông ngạc nhiên khi thấy Trình đang đánh ra những chiêu mà hôm qua mà Thục Kỳ biểu diễn.

Ông nghĩ:

-Trình nhi đúng là đứa trẻ thông minh, chỉ nhìn qua một lần thương pháp đã nhớ không xót một chiêu.

Trước đây ông đã từng thấy Trình biễu diễn Thục gia thương pháp cũ nhưng chỉ nghĩ rằng cậu ở với ông nội nên lâu ngày thấy ông luyện thương pháp nên mới có thể ghi nhớ. Hôm nay thấy Trình chỉ nhìn qua một lần chiêu thức đã biễu diễn lại như đã học qua rất lâu rồi. Nhưng chỉ có nhớ thôi thì vẫn chưa phải là giỏi, nếu có thể áp dụng được mới gọi là nhân tài. Thiên Vũ quyết định sẽ thử Trình xem trình độ của cậu ấy ra sao.

Ông cầm kiếm đi ra rồi nói:

-Trình nhi con dùng thương pháp đánh ta đi.

Thục Trình thì chưa biết ý định của ông nên vẫn chưa dám ra tay.

Thiên Vũ nói tiếp:

-Đừng sợ cứ cố hết sức.

Thục Trình thì biết mình thế nào cũng không thể đánh thắng Thiên Vũ. Nghĩ ông có ý thử thách mình nên Trình giơ thương chuẩn bị tấn công.

Trình ngay lập tức tấn công bằng những chiêu hôm qua cậu ta thấy. Vì còn nhỏ nên sức chưa đủ vả lại chưa thành thạo thương pháp mới này nên khi đánh còn rất cứng không uyển chuyển khi luyện một mình. Thiên Vũ thì chỉ muốn xem khả năng giao đấu của Trình ra sao nên chỉ phòng thủ và quan sát. Thiên Vũ đễ dàng nhận ra cậu tuy nhớ hết tất cả các chiêu thức nhưng dùng trong chiến đấu chưa thành thạo. Bởi trước đây cậu chỉ biết cầm thương múa chiêu thức chứ đâu như ông nội mình chinh chiến nhiều năm, vậy thì làm sao có kinh nghiệm chiến đấu được.

Thục Kỳ lúc này bước ra thì đã thấy hai người đang tập võ với nhau. Luyện thương pháp nhiều năm nên ông dễ dàng thấy được khuyết điểm của Trình.

Ông lên tiếng chỉ điểm:

-Trình à! Đừng quá dồn sức vào tay sẽ làm chiêu thức cứng nhắc, thả lỏng tay ra lấy lực của cây thương làm lực chính y như lúc cháu tập thôi đừng căng thẳng.

Nghe vậy Thục Trình liên thả lỏng cánh tay mà xuất chiêu, chiêu thức lúc này cũng trở nên trơn tru và uyển chuyển hơn nhiều. Càng đánh cậu càng quen dần chiêu thức cũng dễ dàng khai triển.

Thục Kỳ nói tiếp:

-Đừng để đối thủ đoán ra chiêu thức của con quá sớm hãy thay đỗi thứ tự các chiêu số.

Thục Trình liền theo lời của ông mà xuất chiêu khác với thứ tự mình thường đánh. Ban đầu còn khó khăn nhưng càng lúc cậu càng làm chủ được cây thương trên tay và tùy ý xuất chiêu.

Thiên Vũ là một cao thủ tầm cỡ nên cho dù Trình có thay đổi chiêu thức thế nào cũng bị ông đoán ra. Đánh nãy giờ cũng đã được hơn ba mươi chiêu Thiên Vũ ra hiệu dừng tay. Thục Trình là lần đầu tiên được đấu thương pháp với khác nên căng thẳng đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

Thiên Vũ thì cười mà nói:

-Khá lắm.

Được khen Thục Trình có vẽ khoái chí lắm.

Thục Kỳ cầm một thanh kiếm gỗ đưa cho Trình rồi nói:

-Cái cháu cần ông đã làm hộ rồi đấy.

Thục Trình cảm ởn rồi cầm lấy thanh kiếm gỗ.

Thiên Vũ thấy kì lạ nên hỏi:

-Lão bá thanh kiếm gỗ này là?

Thục Kì cười bảo:

-Rồi ngươi sẽ biết ngay thôi.

Nói xong rồi thì ông nhìn Thục Trình rồi ra hiệu. Trình hiểu ý liền cầm thanh kiếm trong tay rồi đánh vài đường kiếm. Thiên Vũ nhìn cậu biểu diễn mà không tin vào mắt mình. Bởi những chiêu kiếm ông đang xem chính là những chiêu trong kiếm pháp của ông.Thục Kỳ biết thế nào Thiên Vũ cũng ngạc nhiên.

Thục Kỳ nói:

-Hôm nọ nó nhờ ta làm hộ nó thanh kiếm ta cũng thấy bất ngờ lắm, nhưng thường thấy nó chăm chú xem ngươi luyện kiếm nên ta cũng đoán được.

Thiên Vũ vừa xem vừa khen:

-Tuyệt lắm!

Nghe cháu mình được khen Thục Kỳ còn vui mừng cả cháu của mình.

Tới trưa Thiên Vũ và Thục Kỳ ngồi uống trà trò chuyện với nhau.

Thục Kỳ hỏi:

-Thiên Vũ huynh đệ, ta thấy ngươi kiếm thuật phi phàm sao không nhận đệ tử.

Thiên Vũ đáp:

-Ý lão bá là tự lập môn hộ.

Thục Kỳ:

-Có khó với ngươi sao, danh tiếng của ngươi lẫy lừng, Lĩnh Nam ai mà không biết.

Thiên Vũ:

-Lão bá, dù sao ân sư vẫn là người của Cao gia. Trò thì phải theo thầy, nếu tại hạ tự lập môn hộ e rằng.

Thiên Vũ xưa nay luôn kính trọng sư phụ mình. Nên nếu tự lập môn hộ thì sẽ bị mang danh phản lại sư môn. Tuy hiện giờ việc sư phụ ông là Cao Chữ Cương trừ ông cháu Thục Kỳ và người trong trang thì ít ai biết. Nhưng danh tiếng của ông thì năm năm nay ai cũng biết đến, không lẽ ông lại chối bỏ sư phụ mình. Thục Kỳ nghe Thiên Vũ nói thế coi bộ cũng có lí.

Ông nghĩ:

-Nói thật ra nếu bây giờ Thành Thiên Vũ muốn tạo lập môn hộ thì đã làm từ lâu đâu cần mình nhắc nhở. Thì ra lòng hắn luôn hướng về sư phụ mình. Tôn sư trọng đạo thật đáng khâm phục.

Thục Kỳ nghĩ một hồi nữa rồi bão:

-Không cần tự lập môn hộ, nhưng có thể nhận đệ tử mà. Không lẽ ngươi lại để kiếm pháp của sư phụ ngươi thất truyền sao.

Thiên Vũ nghe xong thì bừng tĩnh. Ông xưa nay luôn tự bảo mình phải tôn kính sư phụ, thế mà ông chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận đệ tử để truyền dạy.

Cao Chư Cương đã tốn hết tâm huyết cả đời để nghiên cứu cải tiến Cao gia kiếm pháp. Nếu đễ nó thất truyền thì thực sự Thiên Vũ sẽ mang tội lớn với sư phụ mình.

Bây giờ Thiên Vũ đồng tình:

-Lão bá nói phải.

Thục Kỳ lúc này lại nói:

-Nếu ngươi lo không có người xưng đáng thì ta sẽ tìm cho ngươi một người.

Thục Kỳ đang định tiến cử cháu của mình, Thiên Vũ cũng nhận ra ý định của ông lão. Từ lúc gặp Thục Trình thì Thiên Vũ luôn thấy thích cậu bé bởi sự thông minh hơn người tính cách của cậu. Nên muốn nhận đệ tử thì chắc chắn sẽ nhận cậu ta. Nhưng cũng chỉ mới tiếp xúc mới một tháng thì khó mà hiểu hết được con người đứa bé này.

Thiên Vũ liền đáp:

-Ta đã biết lão bá muốn nói đến ai. Nhưng hãy cho tại hạ thêm chút thời gian.

Thục Kỳ hiểu ý của Thiên Vũ là muốn quan sát Thục Trình thêm một thời gian nên ông đồng ý.

Thế là từ hôm đó Thiên Vũ luôn tìm cách thử lòng cậu như giã vờ làm rơi túi tiền, hay để cậu đói xem cậu có vào ăn trồm đồ ăn không. Cứ vậy là thêm một tháng nữa trôi qua mà Trình vẫn chưa mắc lỗi nào, Thiên Vũ hài lòng vô cùng.

Thiên Vũ cuối cùng đã quyết định sẽ nhận Thục Trình làm đệ tử đầu tiên của mình. Nhưng ông suy nghĩ rằng con trai ông trước giờ vẫn luôn không thích Thục Trình. Vì vậy nếu nhận Trình làm đệ tử sẽ khiến Dao không vui.

Một hôm ông gọi Thục Trình đến và bảo:

-Ta rất muốn nhận con làm đồ đệ, nhưng ta lại sợ con trai ta ghét con hơn. Nếu con có cách làm con ta cùng học võ nghệ thì ta sẽ nhận con làm môn đồ.

Ông biết con mình thích học văn nhưng lại ghét học võ công. Nên ông nghĩ nếu Trình tìm ra cách làm con mình học võ công được thì sau thời gian luyện võ cùng nhau chúng sẽ thân thiết hơn.

Thế là Trình cả đêm nằm suy nghĩ tìm cách khiến Thành Dao cùng học võ với mình. Rồi cậu sực nhớ ra chuyện Thành Dao rất thích Tiểu Chân.

Từ khi Trình đến và trở nên thân thiết với Chân khiến Dao ghen tức trong lòng, nên Trình dễ dàng nhận ra tình cảm đặc biệt Dao dành cho Chân.

Chỉ là đứa trẻ lên chín thì làm gì biết đến tình yêu nam nữ. Nhưng vì từ khi Tiểu Chân vào Thành gia sống thì Thành Dao luôn coi Chân là người bạn thân nhất với mình. Nên khi Thục Trình đến và thân thiết với bạn mình thì một đứa trẻ như Dao cảm thấy như mình bị lấy đi thứ gì đó nên mới căm ghét Trình như vậy. Lòng ghen của một đứa trẻ chỉ đơn thuần là sự ích kỉ khi thấy người ta lấy mất đồ chơi của mình, người bạn thân của mình lại thân thiết với người khác vậy thôi.

Thế là Trình đã nghĩ ra một kế. Hôm sau khi trời vừa sáng Thành Dao không biết vì sao mà đã gấp gáp đi tìm Thục Trình.

Thấy Thục Trình ở sân luyện võ, Dao liền lập đật chạy đến và nói:

-Ngươi mau đánh nhau với ta một trận.

Thục Trình thắc mắc:

-Tại sao lại phải đánh với cậu?

Thành Dao đáp:

-Tại Chân bảo thích ngươi vì ngươi biết võ công, ta không tin hãy đánh với ta đi.

Thực ra Thục Trình đã nhờ Tiểu Chân nói như vậy để kích động Thành Dao.

Thục Trình liền chấp nhận:

-Được thôi.

Nói xong cả hai cùng ra sân chuẩn bị giao đấu. Họ không hề hay biết Tiểu Chân và Thiên Vũ đang bí mật theo dõi mình. Thành Dao liền ra tay đánh trước Thục Trình vẫn đứng yên mà chịu đòn. Dao xưa nay học văn là chính và chưa từng luyện võ cộng thêm là cậu ấm trong nhà nên ít vận động. Thục Trình thì khác từ nhỏ đã từng phải giúp ông mình làm nhiều việc nặng, cộng với đã luyện qua võ thuật nên đòn của Dao chả khiến Trình đau đớn gì. Dao càng đánh thì chỉ càng khiến tay cậu đau thêm, cậu bắt đầu thấm mệt thở hỗn hển và mồ hôi đầm đìa. Thục Trình cảm thấy đã chịu đủ nên dùng tay đẩy Thành Dao ra, Dao vì đã mệt nên chỉ cái đẩy nhẹ mà cậu ngã lăn xuống đất không thể đứng dậy.

Từ nhỏ đến giờ chưa có việc gì khiến cậu mệt thế này cậu nằm giữa sân không buồn đứng dậy. Thục Trình thấy thế liền bước tới đưa tay để kéo Dao dậy, Dao cảm thấy không phục nên không muốn giúp Trình giúp. Bị thua nên cảm thấy xấu hổ vô cùng Dao cố sức đứng dậy.

Cậu vừa thở vừa nói:

-Sao mà ngươi khỏe thế hả?

Thục Trình:

-Nhận thua đi, ta nói cho nghe.

Thành Dao tuy không muốn nhưng thua rồi nên đành phải gật đầu đồng ý.

Thục Trình liền nói:

-Bởi ta được học võ từ ông nội ta, nếu ngươi luyện võ từ cha ngươi thì có thể là đã thắng ta rồi.

Thành Dao lúc này nói:

-Cha ta không phải muốn nhận ngươi làm đệ tử rồi sao?

Thục Trình:

-Đúng vậy nhưng ta thấy nếu chỉ có mình ta học võ thì sẽ càng ngày càng mạnh, Chân nhi sẽ…

Trình cố tình nhắc đến Tiểu Chân để khiêu khích Thành Dao. Thành Dao xưa nay kiêu căng nên nhất quyết không chịu thua.

Cậu ngẫm nghĩ rồi nói:

-Được, nhưng ta có ba điều kiện muốn ngươi đồng ý.

Thấy kế hoạch sắp thành nên Trình nói:

-Ngươi cứ nói xem nào.

Thành Dao nói:

-Thứ nhât trận hôm nay không tính đợi khi ta luyện võ xong ta sẽ tỉ thí lại.

Thục Trình gật đầu nói:

-Được thôi.

Thành Dao:

-Thứ hai trước lúc tỉ thí không được có gì với Chân Nhi.

Dao vì sợ chưa đến ngày tỉ thí thì Chân đã thích Trình mất nên giao điều kiện này. Thục Trình cũng cười mà chấp nhận.

Sau đó Dao nói ra điều kiên cuối cùng:

-Cuối cùng, ngươi lớn tuổi hơn sẽ là đại sư huynh, nhưng ngươi không được lấy thế mà làm khó ta.

Lần này thì Thành Dao lại sợ Trình làm sư huynh sẽ ghi thù những việc trước đây mà gây bất lợi cho mình. Thục Trình thấy Dao lo xa mà cảm thấy buồn cười. Nhưng con người Trình chưa bao giờ chấp chuyện cũ nên sẽ không bao giờ làm vậy.

Thục Trình nói:

-Nếu ngươi không làm khó ta thì ta sẽ không làm khó ngươi.

Thành Dao mạnh miệng nói:

-Được. Quân tử nhất ngôn.

Thục Trình thấy vậy vui mừng vì biết mình đã thành công. Cậu cùng Dao đi tìm Thiên Vũ. Thiên Vũ đã sớm biết kết quả nên ngồi chờ sẵn trong phòng. Lúc này cả Trình và Dao cùng hành lễ bái sư. Lễ bái sư gồm cúi đầu và đân trà hoặc rượu.

Thấy hai người quỳ Tiểu Chân mới quỳ xuống nói:

-Thành thúc thúc con cũng muốn học võ.

Thấy Trình và Dao được học võ nên Tiểu Chân cũng muốn học cùng.

Thiên Vũ nghĩ:

-Chân nhi cha mẹ đã mất sớm, họ đã gởi gắm nó cho ta. Nếu nó có thể là đệ tử của ta thì cha mẹ nó hẵn sẽ hài lòng.

Nghĩ xong ông nói:

-Được. Nhưng sẽ cực khổ lắm con có chịu được không.

Tiểu Chân gật đâu nhất quyết muốn luyện võ. Thiên Vũ cũng không có lí gì từ chối. Một lúc có được ba người theo mình học nghệ khiến ông không khỏi vui mừng. Ông rất hi vọng cả ba sẽ là những đại hiệp có danh tiếng như ông.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.