Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Tân Thục Gia Thương

Tiểu thuyết gốc · 2054 chữ

Vũ Kiếm Thục Trình

Ông cháu họ Thục nương nhờ ở Thành gia trang đã gần được một tháng. Trên dưới Thành gia hầu như ai cũng kính trọng và đối đãi với họ rất tốt. Thục Kỳ hằng ngày cùng Thiên Vũ nghiên cứu thêm về thương và kiếm pháp.

Thục Trình thì ở đã lâu dần đã bớt ngại ngùng. Cậu hay giúp đỡ gia nhân và nô tì nên rất được họ yêu mến. Hôm nay cậu bổng rất vui vẽ khi cầm một bức tượng đất nhỏ trên tay cậu vừa nhìn mà cười khoái chí.

Bức tượng làm bằng đất sét nặng thành hình người. Ông nội của Trình làm ruộng nên hồi trước hay nặng đất thành nhiều thứ cho Trình đã khiến cậu thích thú vô cùng. Nay là lần đầu cậu thấy một bức tượng đất mà có nhiều màu sắc như vậy làm cậu thích thú vô cùng. Bức tượng này thực ra cũng không phải quý giá dễ dàng mua được ngoài chợ, nhưng đối với những đứa trẻ đã từng nghèo khổ như cậu bé thì nó là một thứ gì đó rất quý giá rồi.

Đang chơi đùa cùng bước tượng thì bổng một cậu bé chạy đến giật bức tượng. Cậu bé tuổi có vẽ cũng ngang tuổi Trình chắc cũng không hơn kém nhau là mấy.

Cậu ta tức giận nói:

-Ngươi là đồ ăn trộm.

Trình nhận ra cậu bé kia, cậu là con trai của Thiên Vũ tên là Thành Dao nhỏ hơn Trình một tuổi. Từ lúc Trình vào Thành gia rất biết điều nên Thiên Vũ hay khen cậu trước mặt Dao và mẹ. Dao nay mới chín tuổi nên thấy cha mẹ khen người khác trước mặt mình bèn cảm thấy tức giận vô cùng.

Còn Trình bị chữi là trộm mà chả biết lí do nên cảm thấy tức tối trong lòng.

Cậu liền chối:

-Tôi đâu có.

Thấy Trình chối cãi, Dao chỉ tay vào bức tượng ban nãy giật từ tay Trình và nói:

-Thế sao ngươi có bức tượng này, đừng có mà chối.

Xưa nay Trình được ông dạy về đạo làm người. Thục Kỳ có dạy : “ ăn trộm cho dù là vì bất cứ lí do gì thì đều là không tốt”. Nên từ nhỏ cậu chưa bao giờ ăn trộm bât cứ thứ gì. Nên bị nói là trôm khiến cậu tức điên lên.

Trình cố giải thích:

-Tiểu Chân tặng ta.

Nghe thấy vậy không hiểu sao mà Dao càng bực tức hơn.

Cậu chỉ thẳng mặt Trình mà nói:

-Chân nhi tặng ngươi á, tên láo xược. Ngươi qua nhà ta ăn nhờ ở đậu, còn dám trộm đồ. Mà sao ngươi dám kêu tên Chân nhi ngươi chỉ là tên gia nhân mà thôi.

Dao càng mắng càng mặng lời. Trình tuy gia cảnh nghèo khó nhưng trước giữ thân không làm những chuyện xấu. Hôm nay bị vu oan mà còn bị mắng thậm tệ cậu càng nghe mà càng thấy tức. Cậu nắm tay đấm thật chặt y như muốn đánh cho Dao một trận nhưng lại nghĩ dù sao Dao cũng là con của Thiên Vũ nên cậu cố kìm nén cơn giận.

Cậu tự nhủ:

-Bình tĩnh, bình tĩnh. Dù sao mình và ông vẫn đang ở nhà Thành thúc thúc. Thành thúc thúc lại đối xữ với mình tốt như vậy. Nếu mình đánh con của thúc ấy sẽ rất có lỗi.

Thế là cơn giân từ từ nguôi đi. Nhưng dẩu thế nào cũng không thể chịu bản thân là tên trộm.

Cậu cố giải thích thêm:

-Ta thật không có lấy trộm.

Đang tức tối nên Dao mặc kệ Trình nói gì cứ thế mà mắng chữi.

-Ta cóc tin. Đồ hèn mọn đồ nhà quê.

Thành Dao được chiều chuộng từ nhỏ nên tính vốn tự cao tự đại. Từ khi ông cháu nhà họ Thục vào ở ai cũng xem họ như khách riêng cậu thì coi họ như bọn ăn bám thấp hèn. Còn Trình bị Dao chữi mắng thậm tệ tức lộn ruột toan định đấm thẳng vào mặt kẻ đang đướng trước mình một phát cho đở tức.

Lúc này bổng có tiếng nói lớn:

-Huynh không được mắng người khác như vậy.

Trình vốn không thể kìm chế toan lao vào đánh Dao một trận. May thay tiếng nói đó lại ngăn cản được cơn giận tức thời đó của cậu. Tiếng nói đó là của một cô bé nhỏ hơn Trình hai tuổi chính là Tiểu Chân mà lúc nãy dược Dao và Trình nhắc tới.

Dao thấy Chân bước vào. Dao nói:

-Sao không được mắng nó chứ, hắn đã ăn trộm đồ của muội này.

Vừa nói Dao vừa chỉ tay vào bức tượng.

Chân liền lên tiếng giải thích:

-Bức tượng này là do muội tặng Trình ca ca, chứ huynh ấy không có lấy trộm.

Dao và Chân trước giờ rất thân thiết, nhưng từ khi Trình xuất hiện Chân cũng thường chơi đùa với Trình. Trình thì từ nhỏ đã ít bạn bè nên có Chân làm bạn cậu rất vui mừng. Nhưng điều đó càng khiến Dao thêm căm ghét Trình. Lần này lại thấy Chân gọi Trình có vẻ thân thiết nên cậu tức lại càng thêm tức.

-Sao muội có thể tặng nó cho tên nhà quê này được.

Tiểu Chân nghe Dao chửi Trình là nhà quê. Liền lên tiếng bênh vực:

-Trình ca ca không phải nhà quê, Thành thúc thúc nói huynh ấy là khách của Thành gia trang.

Thấy Chân càng bênh vực Trình thì Dao càng chữi nặng hơn:

-Khách cái khỉ khô, ăn bám thì có.

Trình nãy giờ bị chữi đến không thể nói lại gì đành nắm tay thật chật và nghiến răng mà chịu đựng.

Cậu nghĩ thầm:

-Cái thằng nhóc này tuổi thì nhỏ hơn ta, nếu không phải vì ngươi là con Thành thúc thúc thì ta đã cho ngươi ăn đòn rồi.

Một thằng bé mà ngay cả quân lính triều đình cũng có thể mở miệng chữi bới. Nó Chưa bao giờ xem những kẻ cậy quyền cậy thế ra gì. Thế mà hôm nay lại bị một thằng bé khác nhỏ hơn mình mắng chữi liên tục mà phải cố chịu đựng. Điều đó khiến Trình khó chịu vô cùng.

Tiểu Chân liền nói với Thành Dao:

-Huynh không được phép xúc phạm người khác, nếu không ta sẽ nói với Thành thúc thúc.

Nghe nhắc đến cha Dao bổng nhiên thấy sợ. Bởi cha cậu tuy đối tốt với mọi người nhưng với con cái lại nghiêm khắc vô cùng. Còn Dao tuy học hành vẫn chăm chỉ nhưng lại được mẹ nuông chiều quá nên sinh ra tính ích kỉ, tự cao. Từ đó cha cậu càng nghiêm khắc khiến cậu càng sợ cha hơn.

Thành Dao đáp lời Tiểu Chân:

-Bước tượng này là huynh tặng muội sao muội lai đem tặng cho hắn chứ?

Tiểu Chân đáp:

-Huynh tặng muội thì nó là của muội, muội muốn làm gì cũng được mà.

Thì ra lúc sáng thì Dao đã mua bức tượng tặng cho Chân. Chân về nhà thì thấy Trình ngồi ủ rủ nên tặng cho cậu. Vì thế nên Dao mới giận dữ đến vậy. Trình sau một hồi cũng hiểu được nguyên do mà mình bị mắng.

Thành Dao ấp úng nói:

-Nhưng do ta tặng muội mà?

Tiểu Chân đáp:

-Ừ, vậy trả đây cho muội.

Biết thế nào Tiểu Chân cũng lại tặng cho Thục Trình nên cậu bắt đầu phân vân nên đưa hay không. Lúc này Chân tiến lại nhằm giật bức tượng, Dao bất ngờ nên giật ngược lại lỡ tay làm rơi cái tượng xuống đất. Nghe “ xoảng” một cái bức tượng đã bể tan tành.

Nghe tiếng nên Thục Kỳ và Thành Thiên Vũ liền chạy tới hỏi chuyện. Thành Dao thì sợ cha nên chưa biết nói làm sao. Còn Tiểu Chân dịnh nói ra mọi chuyện.

Thục Trình thấy thê nên cướp lời nói trước:

-Dạ tại con bất cẩn nên làm hỏng đồ chơi của tiểu thiếu gia, mong Thành thúc thúc thứ lỗi.

Cậu nghĩ dù sao mọi chuyện cũng do mình cả nên mới đứng ra thú nhận với Thiên Vũ. Thành Dao thì im bặt không nói gì. Còn Tiểu Chân thì muốn nói ra sự tình nhưng Trình đã ra hiệu rằng không được nói, nên cô bé đành im lặng.

Thiên Vũ thì nghe xong rồi nói:

-Không sao đâu, mấy thứ đồ chơi này Dao nhi có nhiều lắm.

Thục Kỳ thì căn dặn:

-Lần sau nhớ cẩn thận.

Còn Thành Dao thì mong cha mình chữi Thục Trình một trận. Nhưng cậu không biết thật ra ngay từ đầu cha của cậu và Thục Kỳ đã nấp sau cửa mà nghe hết mọi chuyện rồi. Nên khi nghe Trình nói ông đã biết là không đúng sự thật, ông không những không giận mà còn cảm thấy rất hài lòng về câu trả lời của cậu.

Còn Thục Kỳ xưa nay thường dạy cháu mình phải trung thực không được nói dối. Nhưng hôm nay ông nghĩ kĩ lại nếu Trình mà nói thật thì Dao có lẽ bị phạt. Vậy Trình cho dù nói dối nhưng cũng có ý tốt nên ông cũng cảm thấy cháu mình làm không sai.

Người không vui chắc chỉ có Thành Dao. Bởi nay lúc này cậu thấy cha cậu không bênh cậu mà bênh người ngoài làm cậu lại tức tối trong lòng.

Thục Trình bây giờ mới quay ra hỏi ông:

-Ông sao không luyện công với Thành thúc thúc nữa?

Thục Kỳ lúc này mới sực nhớ:

-À! Tí quên mấy đứa ra đây xem thương pháp Thục gia mới của ta.

Lúc này cả ba đứa trẻ nghe mà chả hiểu gì. Ai cũng nghĩ Thục gia thương pháp thì nghe nhiều rồi, ngày nào chẵn luyện, mới là mới kiểu gì.

Tuy vậy chúng vẫn đi ra xem sao. Thục Kỳ cầm thương lên biểu diễn mười tám lộ của Thục gia thương pháp. Mọi người nhìn thương pháp bỗng cảm thấy có gì đó khác khác nhưng không nhận ra là điều gì. Bởi trong trang chỉ có Thục Kỳ và Thiên Vũ biết võ công nên còn lại chỉ biết nhìn mà thôi. Còn Thục Trình thì khác cậu đã từng luyện Thục gia thương pháp nên nhận ra.

Thục gia thương pháp trước đây chiêu thức thường chủ yếu theo hình vòng cung, nên sát thương rất rộng nhưng lại không hiệu quả khi đối chọi với một tên. Nên Thục Kỳ đã cùng Thiên Vũ cùng nhau nghiên cứu tìm cách khắc phục.

Thương pháp mới này vẫn giữ nguyên lí cũ là đánh vào những điểm trọng yếu của đôi thủ, chiêu thức vẫn là mười tám chiêu cũ nhưng thay vì đánh với nhiều mục tiêu thì chỉ cố định một mục tiêu nhất định. Nên từ mười tám chiêu cũ đã thành mươi tám chiêu mới cộng lại là ba mươi sáu chiêu. Thiên Vũ cũng tìm cách thay đổi để các chiêu thức có sự liên kết để thương pháp thêm biến ảo.

Thế là Thục Kỳ đã đánh qua hết ba mươi sáu chiêu thương pháp.

Thục Trình liền chạy lại chỗ ông mà nói:

-Thương pháp này đúng là mới thật đó, ông mới nghĩ ra ạ?

Thục Kỳ lúc này lắc đầu nói:

-E chỉ là thương hoa mà thôi!

Thương hoa ý là chỉ múa nhìn cho đẹp còn không có thực dụng. Bởi từ khi tạo ra nó chưa được đem ra thử bao giờ. Thiên Vũ tuy có thử qua thương pháp nhưng chỉ là tỉ đấu thông thường, khác hẳn với trận đánh thật sự, vã lại Thục Kỳ đã già nên Thiên Vũ cũng không dám mạnh tay. Cũng góp phần tạo ra thương pháp này nên Thiên Vũ cũng muốn xem sức mạnh thật sự của nó. Thục Trình thì nghe ông nói vậy cũng tò mò về sự hữu dụng của nó.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 480

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.