Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7: Ác Tặc Lư Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1705 chữ

Từ đó cả ba đứa trẻ đều chăm chỉ luyện kiếm pháp. Thiên Vũ cũng không ngừng nghiên cứu kiếm pháp nên kiếm pháp càng về sau càng được thay đổi nhiều.

Thấm thoát lại hai mươi năm nữa trôi qua. Thiên Vũ giờ đã trở thành một cao thủ đệ nhất khiến Thành gia trang trở thành một thế lực lớn trên Lĩnh Nam. Con Trai ông là Thành Dao cũng không phụ sự trông mong của ông, kiếm pháp của anh nhanh nhẹn như gió nên người đời thường gọi anh là Phong kiếm. Còn Tiểu Chân cũng chăm chỉ luyện kiếm tuy không bằng Thành Dao nhưng kiếm pháp của nàng nhịp nhàng uyển chuyển, nhưng không kém phần sắc bén vì thích mặc đồ trắng và thường dùng khinh công bay xung quanh đối thủ làm người ta nhìn như một đám mây nên được người đời gọi là Vân kiếm.

Nhưng người khiến Thiên Vũ cảm thấy hài lòng nhất, chính là Thục Trình người đời còn tặng anh thêm hai chữ Vũ kiếm. Sau khi bái sư thì hai năm sau Thục Kỳ ốm nặng mà qua đời. Thiên Vũ từ đó xem Trình như con và nhiệt tình chỉ dạy. Trình cũng không ngừng luyện tập nên kiếm pháp của anh hơn hẵn Thành Dao và Tiểu Chân. Anh cũng giống sư phụ đi khắp nơi từ gian diệt ác nên được đồng đạo võ lâm kính trọng.

Và hôm nay anh nghe tin trên núi Lư Sơn gần huyện Bố Sơn có một tên ác bá hay cướp bóc nên quyết định đi xem sao.

Mới đến Cửu Chân nên chưa rành đường chàng thấy một ông lão bên đường nên đến hỏi thăm:

-Lão bá đậy là huyện Bố Sơn rồi phải không ạ?

Ông lão ho vài tiếng rồi đáp:

-Đúng vậy, cậu từ Nam Hải đến phải không?

Thấy ông lão chỉ nghe tiếng mà có thể đoán ra nơi ở của mình.

Trình đáp:

-Lão bá tinh ý thật.

Ông lão chỉ cười và nói:

-Ta đã ở đây lâu rồi, ta thường được người ta hỏi đường nên chỉ nghe là biết là cậu là người vùng nào rồi.

Thục Trình lại lên tiếng hỏi:

-Thế lão bá có biết núi Lư Sơn ở đâu không ạ?

Nghe tới đây ông lão liền thay đổi thái độ.

Ông giọng run run mà hỏi lại:

-Cậu …cậu tìm đến Lư Sơn làm gì?

Thục Trình trả lời:

-Tại hạ có chút việc nên muốn đến.

Ông lão nói:

-Thôi đi! Thôi đi! Ta không nói cho cậu đâu, cậu đi hỏi người khác đi.

Thực ra Thục Trình đã hỏi rất nhiều người về núi Lư Sơn nhưng ai cũng trốn tránh không trả lời làm chàng cảm thấy kì lạ vô cùng.

Chàng nghĩ:

-Không biết yêu nghiệt Lư Sơn đó ghê gớm thế nào mà lại khiến người dân ở đây sợ hãi như vậy.

Chàng bèn phải tự thân tìm đường mà đến nơi đó.

Bổng có tiếng nói:

-Đại hiệp muốn đến núi Lư Sơn cũng đâu cần gấp gáp chi bằng vào đây uống vài ly rượu.

Tiếng nói đó là của một thanh niên trạc tuổi ăn mặc theo kiểu thư sinh đang ngồi thanh thản mà uống rượu. Đoán người này chắc có ý muốn giúp mình nên không ngi ngại gì mà ngồi xuống ghế. Thư sinh kia liền mời Trình một ly rượu.

Uống xong một ly. Thục Trình hỏi:

-Cho hỏi vị tiên sinh đây tên tuổi là chi?

Thư sinh liền đáp:

-Tại hạ vô danh tiểu tốt, họ Mạc tên là Tiên Chí.

Thục Trình:

-Mạc tiên sinh phải chăng biết núi Lư Sơn ở đâu.

Mạc Tiên Chí đáp:

-Lư Sơn ở đây không xa lắm, nhưng muốn gặp tên ác tặc đó phải đợi đến tối.

Chuyện Thục Trình đến Bố Sơn ít ai biết. Nhưng Tiên Chí lại biết anh có ý muốn đến đây để diệt ác tặc khiến Trình cảm thấy vô cùng lạ lùng.

Tiên Chí đoán được tâm sự của Trình nên lên tiếng nói:

-Đại hiệp không cần phải thấy ngi ngờ. Từ khi Lai Bá đến đây hoành hành ngang ngược, còn chiếm luôn Lữ Sơn nên ở đây nghe đến đều kinh hãi vô cùng. Nay thấy có người cầm kiếm mà tìm đến Lữ Sơn một là muốn nhập bọn với hắn, hai là muốn tiêu diệt hắn.

Nghe xong Trình mới hiểu được vì sao mà thái độ của người dân khi nhắc đên núi Lư Sơn lai kì lạ như thế.

Trình lại nói:

-Thì ra tên đó tên là Lai Bá. Vậy theo Mạc tiên sinh ta là muốn gia nhập hay là muốn tiêu diệt hắn.

Tiên Chí cười to một tiếng rồi nói:

-Nếu đại hiệp đây muốn gia nhập cùng với tên ác bá đó thì chắc cũng không rãnh nói chuyện với ta nãy giờ, mà có thể đã lấy kiếm uy hiếp ta kêu ta chỉ chổ cho rồi.

Trình lúc này nghe vậy cũng cười ha hả. Trình nói:

-Mạc tiên sinh thật có mắt nhìn. Nhưng trên đời cũng đâu có ít kẻ giả dạng hiệp nghĩa mà làm điều ác.

Tiên Chí đáp:

-Nói đúng lắm. Ai cũng có thể là kẻ xấu nhưng đệ tử của Vô Thường kiếm thì chắc chắn là không.

Thục Trình ngạc nhiên khi nghe Tiên Chí nhắc đến sư phụ mình.

Anh nói:

-Chả hay Mạc tiên sinh đã gặp qua ân sư.

Tiên Chí mới đáp:

-Có duyên gặp một lần. Lần đó tại hạ bị một nhóm đạo tặc truy đuổi cũng may có Thành tiền bối ra tay ứng cứu.

Thiên Vũ từ khi có ba truyền nhân, ông thường chu du khắp Lĩnh Nam hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ được rất nhiều người.

Thục Trình lại thắc mắc:

-Vậy thì ngài mới gặp qua ân sư, sao có thể nhận ra tại hạ.

Tiên Chí đáp:

-Thành gia trang hơn chục năm nay nỗi tiếng về kiếm pháp. Thanh kiếm của đại hiệp có khắc chữ nhất tức là đệ tử đời thứ nhất của Thành tiền bối. Một lần đi xem đại hội võ lâm thì đã thấy qua con trai của ngài. Nên ta đoán chắc đại hiệp đây chính là Vũ kiếm Thục Trình.

Thành Dao và Tiểu Chân học được mười năm thì nhận thêm đệ tử dạy kiếm thuật. Họ đúc cho mình một loại kiếm riêng, trên chuôi khắc các chữ nhất, nhị, tam… để phân biệt cấp bậc. Nên chỉ có ba người được khắc chữ nhất đó là Dao, Chân, Trình.

Thấy Tiên Chí tuy là thư sinh mà lại am hiểu nhiều Thục Trình cũng thấy khâm phục.

Trình nói:

-Mạc tiên sinh kiến thức thật uyên bác.

Tiên Chí:

-Không dám, không dám. Tại hạ chỉ biết viết chữ làm thơ chứ không phải là cao thủ võ lâm, đâu dám để đại hiệp khen ngợi.

Thục Trình:

-Tiên sinh tuy không phải là người luyện võ nhưng những chuyện về võ lâm lại tinh tường. Tại hạ bái phục.

Tiên Chí:

-Tiểu sinh tuy học văn nhưng lại có chút hiếu kì về các môn phái võ học trên thiên hạ, nên đã tìm hiểu qua.

Thục Trình liền nghĩ Mạc Tiên Chí chuyên tâm nghiên cứu về các môn phái, kiến thức chắc hẳn uyên bác hơn mình. Dù được sư phụ khen thông minh nhưng chỉ là trên phương diện võ thuật mà thôi. Trên khắp Lĩnh Nam có hơn trăm môn phái lớn nhỏ muốn tìm hiểu hết thật là kì công. Thục Trình bổng cảm thấy kiến thức của mình vẫn quá nhỏ bé so với Mạc Tiên Chí.

Xưa nay Trình cũng giống sư phụ chu du khắp nơi, có đại hội võ lâm đều là Thành Dao và Tiểu Chân đảm nhiệm việc đi tham dự. Nên Trình cũng chỉ nghe họ kể lại nhiều hơn là nhìn thấy. Những đối thủ anh gặp chỉ là những kẻ bại hoại giang hồ, chả mấy ai thực sự được gọi là đối thủ xứng tầm với anh.

Thục Trình:

-Vậy tại hạ mong được tiên sinh chỉ giáo.

Tiên Chí liền nói:

-Không dám. Chỉ có chút kiến thức nho nhỏ không dám.

Thục Trình:

-Tại hạ kiến thức nông cạn mong Mạc tiên sinh đây chỉ điểm cho tại hạ về nguồn gốc võ thuật Lĩnh Nam.

Là người luyện võ nhưng chưa chắc ai cũng biết hết nguồn gốc môn phái của mình. Thục Trình cũng rất muốn biết võ công thiên hạ bắt nguồn như thế nào.

Tiên Chí liền nói:

-Nói về nguồn gốc võ công Lĩnh Nam thì thực chả ai biết nó bắt đầu từ khi nào, nhưng từ thời Hùng vương dân ta chống ngoại xâm thì võ thuật đã có rồi. Võ thuật là một kĩ thuật chiến đấu có thể bằng tay hoặc bất cứ vũ khí gì. Đấu bằng tay thì có thể nói đến quyền pháp, chưởng pháp sau này thì có thêm chỉ pháp và cầm nã. Còn vũ khí thì có kiếm, đao, thương và rất nhiều thứ khác.

Thục Trình thì đã được học qua những chuyện này. Nhưng Tiên Chí chỉ là một thư sinh không biết võ thế mà lại có thể đọc như là một cao thủ võ học am hiểu rõ về võ công thiên hạ. Thục Trình cảm thấy vô cùng khâm phục.

Tiên Chí tiếp:

-Thục đại hiệp chắc hẳn đã rõ về nguồn gốc võ công của mình rồi nên tại hạ không cần phải nói nhiều nữa.

Thục Trình nói:

-Ta biết ngoài Thành gia còn có Lý gia, Trần gia, Vũ gia, Cao gia cũng là những dòng họ nỗi tiếng về võ công. Còn có hai môn phái Tản Viên và Vũ Ninh cũng danh tiếng lẫy lừng.

Thục Trình và sư phụ mình chỉ đích thân đi dự đại hội anh hùng đúng một lần nên cũng biết được những trang gia, môn phái nổi bậc.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.