Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Lang Quân Như Ý

Tiểu thuyết gốc · 1471 chữ

Lang Quân Như Ý

Từ lúc Võ Ngọc nương nhờ Thành gia đã có người chú ý đến. Một hạ nhân Võ gia có việc gần đó đã nhận ra Võ Ngọc. Ngay lập tức hạ nhân đó về Võ gia trang để báo tin.

Lúc này ở Võ gia trang vì chuyện Võ Ngọc bỏ đi mà loạn cả lên. Anh trai của Ngọc là Võ Kinh Hào đã cố tìm kiếm khắp nơi mà không thấy. Cha cô Võ Kinh Vân cũng lo lắng vô cùng.

Võ Kinh Hào vừa về tới trang bực tức đi vào. Lúc này một người đàn ông liền chạy đến. Người này tên Thái Hổ là đệ tử của Võ Kinh Vân.

Hắn hỏi:

-Sao rồi huynh vẫn chưa tìm được Ngọc nhi sao?

Kinh Hào chỉ biết lắc đầu.

Anh hỏi:

-Cha ta thế nào rồi?

Thái Hổ trả lời:

-Sư phụ có vẽ giận lắm, sáng giờ đứng ngồi không yên.

Kinh Hào nói:

-Để ta vào xem sao.

Thái Hổ nói:

-Đệ vào với huynh.

Họ vừa bước vào cửa thì Võ Kinh Vân đã vội vàng đứng dậy.

Ông hỏi:

-Sao tìm được nó chưa?

Kinh Hào và Thái Hổ chả biết nói gì chỉ lắc đầu lia lịa. Võ Kinh Vân tức giận vô cùng.

Ông quát:

-Con bé này nó đi đâu được chứ.

Thái Hổ:

-Bọn con đã tìm khắp thành rồi nhưng không hề có tung tích của tiểu muội.

Võ Kinh Vân:

-Con bé này đang yên đang lành lại bỏ nhà đi.

Thực ra ai cũng biết lí do mà Võ Ngọc bỏ đi là để trốn hôn sự từ nhỏ.

Võ Kinh Hào hỏi:

-Không phải tại cha cứ bắt nó phải thành thân sao?

Võ Kinh Vân:

-Thế con nói phải làm thế nào? Hết năm nay nó đã tròn ba mươi tuổi rồi. Còn không thành thân chả lẽ đợi đến khi già luôn sao.

Kinh Hào:

-Thì cha cũng phải để muội ấy đi tìm người muội ấy thích. Sao cứ ép muội ấy thành hôn với tên đó chứ.

Võ Kinh Vân:

-Ta đã ấn định hôn ước này từ khi nó còn nhỏ. Không lẽ bắt ta nuốt lời sao.

Kinh Hào:

-Ấn định cái gì? Con còn nhớ lần đó cha uống say nên nói bậy thôi.

Võ Kinh Vân:

-Nhưng đã lỡ nói rồi sao có thể rút lại đây.

Võ Kinh Vân nỗi tiếng nói được làm được. Cho dù lúc đó là say rượu nói bậy nhưng ông vẫn quyết dữ chữ tín.

Kinh Hào:

-Nhưng mà cái tên Lữ Đình đó cũng chả là thứ gì tốt. Trăng hoa bay bướm đã có hơn tám người vợ rồi. Làm sao cha lại muốn gã con gái cho một kẻ như hắn được chứ?

Võ Kinh Vân liền quát:

-Đừng nói bậy. Võ gia ta xưa này với Lữ gia rất thân thiết với nhau. Với lại đàn ông năm thê bảy thiếp có gì lạ đâu.

Kình Hào thấy cha bảo thủ nên chả thể nói gì được cả. Nhưng anh luôn thương yêu em gái mình nên anh nhất định phải giúp Võ Ngọc.

Anh nói:

-Cha mong con gái cha đi làm thiếp sao. Lữ gia thì quý lắm sao, chẳng qua cha với Lữ Gia quốc công là bạn. Vì thế đâu cần phải để Ngọc nhi chịu thiệt thòi sao.

Võ gia và Lữ gia xưa nay hai họ rất chi thân thiết. Nên Võ Kinh Vân mong muốn cả hai thân hơn nên muốn định mối hôn ước này. Nhưng con trai trưởng của Võ Gia lại là một kẻ bay bướm, háo sắc đã cưới rất nhiều vợ không phải là đại tướng quân chinh chiến xa trường như cha mình.

Võ Kinh Vân nói:

-Ta đã quyết con đừng nói nhiều nữa.

Kinh Hào chẵn thể nói gì nữa. Trong lòng ấm ức không thể tả. Lúc này có một hạ nhân đi vào.

Hạ nhân bẩm:

-Thưa lão gia, Lữ quốc công xin cầu kiến.

Võ Kinh Vân liền bảo hạ nhận ra mời ông ta vào. Còn Kinh Hào đang rất ghét việc hôn sự nên chẵn muốn gặp Lữ Gia. Anh phũi tay đi ra ngoài lòng đầy tức tối.

Đi một đoạn thì anh thấy một hạ nhân chạy vào rất gấp rút. Anh liền gọi lại bảo có chuyện gì. Hạ nhân đó chính là người đã thấy Võ Ngọc ở Thành gia. Sau khi nghe xong Kinh Hào vui mừng lắm nhưng anh không muốn cho cha mình biết.

Anh căn dặn:

-Nhớ không được nói cho lão gia.

Rồi anh nói thầm:

-Đến tận Long xuyên à.

Anh vội vàng chuẩn bị ngựa để đi đến Thành gia Long Xuyên.

Lúc này Võ Ngọc vẫn chưa biết gì vẫn vô tư luyện võ với Tiểu Chân. Thục Trình và Thành Dao đi ngang qua thấy hai người nói cười vui vẽ.

Dao nói:

-Hôm trước mới thấy đấu nhau kịch liệt, bây giờ lại thân như thế. Không ngờ thật!

Thục Trình:

-Đệ có thấy hai người họ rất giống nhau không?

Dao gật đầu lia lịa. Hai người họ quả thực tính cách chả khác nhau mấy ai cũng ngang ngược, đanh đá.

Một lúc sau Võ Ngọc lại đi tìm Tiểu Chân để luyện kiếm. Cô hỏi khắp nơi nhưng chả ai thấy Chân đâu cả. Đi một lúc thì thấy Thục Trình đang ngồi uống trà.

Cô nói to:

-Tên vô lại…

Vì đã gọi thành quen nên cứ hể thấy Trình là ba chữ “ Tên vô lại” lại thốt ra. Cô biêt đã nói bậy nên dừng lại.

Cô nói lại:

-Thục đại hiệp, huynh có thấy Chân nhi ở đâu không?

Trình trả lời:

-Muội ấy cùng nhị sư đệ ra ngoài rôi.

Ngọc “ ồ” một tiếng.

Trình lại hỏi:

-Có chuyện gì sao?

Võ Ngọc:

-Không có gì chả là ta lại muốn tìm muội ấy luyện kiếm thôi.

Trình nói:

-Hai người họ chắc đến tối mới về. Hay cô nương chịu khó luyện một mình đi.

Võ Ngọc thở dài mặt ủ rủ buồn bả.

Cô nói:

-Vậy thì buồn lắm.

Cô định quay đi, nhưng lại nhớ lúc giao đấu với Trình võ công của anh rất cao. Cô chợt có ý định hỏi thêm về kiếm pháp của anh.

Cô nói:

-Hay là huynh luyện kiếm với ta đi.

Thục Trình bất ngờ khi nghe yêu cầu.

Anh nói:

-Ta ư?

Võ Ngọc gật đầu.

Cô nói:

-Dù sao cũng là kiếm pháp Thành gia. Huynh có thể chỉ điểm cho ta mà.

Thây Võ Ngọc cầu xin quá nên Trình chả thể từ chối nữa. Dù sao cũng là khách.

Nói xong cả hai cùng cầm kiếm để luyện. Võ Ngọc bắt đầu múa những chiêu của Vân Hạc kiếm pháp. Kiếm pháp vốn đã đẹp với anh nhìn Tiểu Chân luyện suốt. Nhưng không hiểu sao lần này nhìn Ngọc luyện kiếm anh nhìn theo không chớp mắt. Đên khi cô ấy múa hết ba mươi sáu chiêu kiếm anh vẫn nhìn theo cô.

Thấy Trình nhìn mình đắm đuối, Ngọc bổng nhiên thấy ngại vô cùng.

Cô hét:

-Nè! Thục đại hiệp.

Thục Trình giật thoắt người. Giờ mới lấy lại tĩnh táo.

Ngọc hỏi:

-Huynh thấy kiếm pháp ta thế nào?

Trình khen:

-Đẹp lắm, tốt lắm.

Ngọc nghe vậy khoái chí vô cùng.

Cô hỏi thêm:

-Thế ta với muội muội huynh ai tốt hơn?

Trình nói:

-Cô tốt hơn, cô đẹp hơn.

Ngọc là hỏi về kiếm pháp có đẹp hơn Chân không. Còn Trình chả biết nói gì tốt, nói gì đẹp. Nhưng anh lúc này cứ thẩn thờ không tĩnh táo.

Ngọc nói:

-Vậy huynh xem ta đánh lại thử nha?

Trình gật đầu. Lần này thì anh xem Ngọc luyện kiếm rất kĩ càng. Ngọc đánh được tới chiêu thứ bảy thì anh hô to “ khoan”. Anh bước tới gần.

Anh nói:

-Chiêu này không phải vậy, phải hạ kiếm xuống một chút.

Võ Ngọc liền nghe theo hạ kiếm xuống.

Ngọc nói:

-Như vậy hả?

Trình lắc đầu. Rồi cầm tay Ngọc chỉnh cho đúng thế. Vừa chạm tay vào Ngọc thì anh bổng thấy người có gì lạ lạ. Nhưng anh vẫn tiếp tục chỉnh nhưng mùi hương cơ thể Ngọc khiến tim anh bổng đập nhanh liên hồi. Tay anh vẫn cứ cầm cánh tay mềm mại của Ngọc, mà chả hiểu vì sao mà tim mình lại đạp loạn lên như thế.

Trình nghĩ:

-Mình bị cái gì vậy? Không lẽ ta bị bênh sao. Trời thì đang lạnh mà người nóng rang, tim còn đập nhanh như vậy. Là tại sao?

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.