Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18: Tình Yêu Hiệp Khách Chương trước

Tiểu thuyết gốc · 1878 chữ

Người cảm thấy kì lạ trong lòng cũng không chỉ có Thục Trình. Võ Ngọc từ lúc tiếp xúc với Trình trong lòng cũng cảm thấy gì đó bất thường. Tim cô cũng bất đầu loạn nhịp. Nhưng hai người họ vẫn tiếp tục luyện kiếm pháp như vẽ không muốn dừng lại.

Võ Kinh Hào cũng đã gấp rút từ thành Phiên Ngung đến Long Xuyên. Ông đi từ sáng đến chiều không nghĩ. Cuối cùng cũng đến được Long Xuyên đúng một ngày đường.

Trình và Ngọc không biết vì say mê luyên kiếm hay sao. Họ quên đi thời gian mà luyện kiếm không biết mệt mỏi. Trình sực nhìn lên trời thì đã thấy trời đã chập tối, mây mù bổng nhiên kéo đến rất nhiều khiến xung quanh tối mịt. Trình đoán có lẽ là sắp mưa nên tính bảo Ngọc thôi luyện kiếm.

“ Đùng” cơn dông gây ra tiếng động lớn vô cùng, sấm sét làm sáng trưng màn đêm tối mờ. Ngọc giật thoắt mình, sợ quá chả hề suy nghĩ cô lao vào người Trình một cách vô ý. Trình toan né ra nhưng lại sợ cô ấy ngã nên đứng yên để cô dựa dẫm vào. Ngọc tĩnh táo lại thì đã thấy mình dựa vào ngực của Trình. Cô liền đứng thẳng dậy mặt đỏ bừng, Trình cũng thấy tim đập càng nhanh hơn.

Từ nhỏ Ngọc vốn đã sợ sấm sét, nên trời mưa thường ở gần với cha mẹ. Nghe tiếng giông cô liền lao tới ôm chặt họ. Đên lớn cô vẫn không thay đổi, ban nãy cô chỉ làm theo thói quen. Nhưng do không có cha mẹ nên cô ôm đại vào Trình. Trình từ khi gặp nghĩ rằng Ngọc rất mạnh mẽ, nhưng lại sợ giông lòng cũng thấy rất buồn cười. Nhưng cô lại lao vào ôm chầm lấy anh làm lòng anh điên đảo.

Cả hai vẫn đứng ngơ ngác không dám nhìn nhau, Cơn mưa bất ngờ ập xuống khiến hai người không thể làm gì kịp. Họ vội chạy vào trong để trú cơn mưa lớn. Trình vội lấy tà áo che cho Ngọc khỏi ước. Anh chả nghĩ ngợi gì chả qua thấy cô ấy là phận nữ nên phải giúp thôi. Vào trong nhà Ngọc day day cho quần áo bớt ướt, quay sang thấy Trình đã ướt như chuột lột.

Võ Ngọc nói:

-Chết thật! Tôi ham luyện kiếm quá mà quên mất thời gian, lại làm huynh bị mưa ướt. Tôi xin lỗi huynh nha!

Thục Trình chả hay chấp nhất chuyện chi, đặc biệt là nữ nhân.

Anh nói:

-Không sao đâu mà.

Võ Ngọc vẫn nhìn anh mà lo lắng.

Trình nói:

-Tôi không gì đâu, cô nương về thay quần áo kẻo bị cảm lạnh thì nguy.

“ Hắc xì” Vừa nói xong anh đã hắt hơi rất mạnh. Võ Ngọc thấy thế lo lắng hơn.

Cô bảo:

-Huynh mới cảm lạnh đó, ta về phòng đây. Huynh cũng thay đồ đi.

Thục Trình gật đầu. Thấy cái mũi đỏ hoe vì cảm của Trình, Ngọc nhịn không nỗi cười thành tiếng. Rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Nàng chạy một mạch về phòng đóng cửa. Nàng dựa vào cửa mà thở phào, nhưng tim vẫn đập nhanh lắm. Nàng tự đánh vào mặt mình mấy cái tử nhủ “ Tỉnh lại, tỉnh lại”. Nhưng khuôn mặt Thục Trình lại hiện hữu trước mặt nàng.

Nàng nghĩ ngợi:

-Không biết huynh ấy có bị sao không? Lát ta sẽ qua xem sao.

Nói xong nàng cười thầm. Còn Thục Trình xưa nay chưa hề bị cảm cho dù dằm mưa cả ngày. Hôm nay lại mới dầm chút đã bị cảm hắt hơi liên tục. Chàng ta khó chịu vô cùng.

Chàng nói một mình:

- Chuyện gì đây trời, trước giờ ta có bị cảm thế này bao giờ đâu? Bực bội thật.

Võ Ngọc thì lo lắng cho chàng cảm nặng. Nhưng chả biết làm sao. Đúng lúc Tiểu Chân vừa về. Ngọc mừng rỡ, vội vã kéo Chân vào phòng. Chân chả biết gì nên thắc mắc có thực ra có chuyện gì.

Võ Ngọc nói:

-Ta hỏi muội cái này, nếu người ta bị cảm sẽ phải làm gì cho hết cảm?

Tiểu Chân:

-Thì phải uống thuốc.

Ngọc gật đầu cảm ơn Chân rồi chạy ra. Nhưng sực nhớ lại là chả biết nên dùng thuốc gì.

Cô hỏi lại:

-Dùng thuốc gì mới được?

Tiểu Chân chả biết có chuyện gì.

Cô hỏi:

-Thật ra là ai bị cảm vậy?

Chân quan sát kỉ mặt Võ Ngọc.

Cô nói tiếp:

-Nhìn tỷ đâu có giống?

Võ Ngọc khẩn trương nói:

-Không phải ta là một người làm bị bệnh thôi.

Tiểu Chân:

-Người làm…

Ngọc hết cách nên kiếm đại một lí do để nói. Chân càng nghe càng lạ.

Võ Ngọc:

-Mau đi, muội đi lấy thuốc giúp ta đi.

Không đợi Tiểu Chân kịp đông ý. Ngọc đã lôi Chân đi tới chỗ lấy thuốc. Chân lấy thuốc cho Ngọc xong.

Chân nói:

-Thuốc đây, nhưng phải sắc lên mới được.

Võ Ngọc:

-Vậy được rồi ta sẽ vào bết sắc, cảm ơn muội.

Tiểu Chân:

-Có được không vậy?

Võ Ngọc cười:

-Không sao đơn giản mà.

Nói xong nàng ta chạy thẳng vào bếp. Tiểu Chân chã hiểu sao Võ Ngọc lai khẩn trương như vậy.

Võ Ngoc thì vào bếp bắt đầu nhóm lữa. Nhưng cô từ nhỏ đã được cha mẹ chiều chuộng rất ít khi vào làm chuyện bếp núc. Cô nghĩ là nhóm lữa dễ dàng nên vội vã làm ngay ai ngờ cô cứ cho rơm và cũi vào đốt. Lữa không thèm đỏ mà khói bay mù mịt. Cô bị khói làm cho cay mắt và ho sặc sụa.

Mất cả canh giờ cô mới sắc xong bát thuốc. Tuy cực khổ nhưng lòng cô lại thấy vui. Cô chạy vội vào phòng Trình với bát thuốc nóng hổi.

Thục Trình thì vẫn bị cơn cảm hành hạ. Vội thấy Ngọc từ ngoài bước vào.

Anh hỏi:

-Cô nương có chuyện gì sao?

Ngọc trả lời:

-Tại huynh không đóng cửa nên ta vào luôn.

Trình cười nói:

-Không sao.

Ngoc để bát thuốc xuống bàn. Tay xoa xoa vào tai vì cầm bát thuốc nóng nãy giờ.

Cô nói:

-Thấy huynh bị cảm nên ta nấu bát thuốc cho huynh.

Thục Trình không tin nỗi là bát thuốc đó là Ngọc nấu. Nhưng thấy khắp người dính đầy tro lửa nên anh tin.

Anh nói:

-Đạ tạ cô! Nhưng tôi khỏe rồi.

“ Hắc xì” tiếng hắc hơi vạch trần lời nói dối của Anh. Anh chỉ sợ Võ Ngọc lo lắng nên mới nói vậy.

Ngọc lo lắng nói:

-Đấy huynh vẫn ốm lắm. Mau uống thuốc đi.

Trình lúc này nhìn thẳng vào mặt Ngọc. Anh nhìn thấy khuôn mặt lem luốt lại thấy tức cười. Tuy cố nhịn nhưng vẫn cười mấy tiếng nhỏ.

Ngọc liền hỏi:

-Sao huynh lại cười.

Võ Ngọc lại nghĩ anh ấy cố ý trêu cô.

Cô nói:

-Ta có ý muốn sắc thuốc chữa cảm cho ngươi, thế mà lại cười ta.

Trình nghe vậy cảm thấy rất cảm động. Anh chưa từng được một người phụ nữ nào sắc thuốc ngoài mẹ cả. Nên anh cảm thây ấm áp trong lòng.

Anh nói:

-Không phải vì vậy!

Anh nói xong anh chỉ vào mặt mình. Ngọc không hiểu lắm nên định lấy tay sờ vào mặt xem sao. Ai dè cô nhìn tay mình lấm lem than đen. Cô sực nhớ mình hay lấy tay lau lên mặt.

Cô nghĩ:

-Thôi chết mặt mình không lẽ đã đen xì rồi sao. Thật là ngại quá để người ta nhìn thấy rồi. làm sao đây.

Cô có vẽ rối rắm lắm. Thục Trình bột miệng cười nên giờ cũng thấy có lỗi lắm anh nhìn bát thuốc cô ấy nấu cho mình.

Anh nghĩ:

-Không ngờ một thiên kim tiểu thư lại đích thân nấu thuốc cho mình.

Anh nói với Ngọc:

-Cô nương nấu thuốc cho ta. Ta rất cảm ơn cô nương.

Ngọc bậy giờ ngượng vô cùng. Không dám cho Trình nhìn mặt.

Cô nói:

-Huynh cứ uống thuốc ta về phòng rửa mặt.

Trình chưa kịp cản cô đã chạy vèo về phòng. Rửa mặt sạch sẽ. Còn Trình nghĩ lại những chuyện đó mà cười thầm.

Sau khi thay đồ xong cô vội chạy sang phòng Trình. Cô thấy Trình đã uống xong bát thuốc nên rất mừng.

Cô hỏi:

-Huynh đở chút nào chưa?

Trình nói:

-Ta đỡ hơn rồi.

Võ Ngọc:

-Chỉ tại ta mà huynh lại thành ra thế này ta xin lỗi.

Một cô nương đanh đá như Ngọc mà có thế nói xin lỗi khiến Trình cảm thấy cô ấy không còn khó ưa như trước. Anh còn cảm thấy cô ấy lúc này dịu dàng, ân cần như những cô gái bình thường.

Võ Ngọc nói:

-Huynh khỏe thật chưa để ta xem.

Cô đưa tay lên tráng Trình nhưng Trình vội vã ngăn lại vô tình cầm đúng tay cô. Cô giật mình rút tay ra.

Trình nói:

-Ta khỏe rồi mà cô yên tâm.

Võ Ngọc lại nghĩ thầm:

-Ta đang quan tâm huynh ấy sao? Vì sao cảm giác lại kì lạ thế này?

Cô nói:

-Vậy huynh cứ nghĩ ngơi ta về phòng trước.

Nói xong cô quay ra cưa khác với lần trước vội vàng lần này cô lại đi từ từ. Thục Trình vừa muốn gọi cô lại nữa lại không.

Chàng nghĩ:

-Mình có nên gọi cô ấy lại không nhỉ? Gọi cô ấy lại rồi biết nói gì với cô ấy đây.

Võ Ngọc cứ từ từ đi lòng lại cứ mong có tiếng gọi của ai đó làm mình quay lại. Nhưng cô không dám chủ động. Nên cứ thế tiếc nuối đi ra khỏi phòng.

Từ lúc Võ Ngọc hỏi Tiểu Chân thuốc cảm đã khiến Chân nghi ngờ. Chân là người không dễ dàng bị lừa nên cô theo dỏi nhât cử nhất động của Ngọc nãy giờ. Cô nấp sau một bụi cây đã thấy hết mọi chuyện đang xãy ra. Cô nghĩ có lẽ hai người họ bắt đầu nãy sinh tình cảm. Từ khi thân thiết với Ngọc cô cảm thấy Ngọc rất hợp với đại sư huynh của cô. Nên thấy hai người thân thiết cô cảm thấy rất mừng.

Nhìn Ngọc từ từ bước ra ngoài cửa. Mà cô lại là người tiếc nuối.

Cô mắng thầm:

-Sư huynh đại ngốc. Sao không gọi tỉ ấy quay lại? Chán chết đi được?

Bông có tiếng nói từ phía sau:

-Chán gì thế?

Chân giật thốt mình nghĩ là kẻ nào nên rút kiếm định chém. Khi hoàng hồn thì ra người đó là Thành Dao.

Thành Dao nói nhỏ nhẹ:

-Là ta đây.

Chân bực bội hỏi:

-Huynh làm cái gì mà lén lút sau lưng muội vậy?

Thành Dao đáp:

-Ta đâu có lén lút, chỉ tại có người lén lút nhìn phòng đại sư huynh thôi.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.