Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16: Chạy Trốn Hôn Ước

Tiểu thuyết gốc · 2346 chữ

Lần đầu tiên có người nào lại khiến Tiểu Chân tức đến mức này. Còn Võ Ngọc thì vênh mặt tỏ vẽ thách thức.

Tiểu Chân quát:

-Ta sẽ cắt cái lưỡi của ngươi.

Tiểu Chân rút kiếm, Trình và Dao định nhảy ra ngăn cản. Nhưng Chân chưa kịp rút kiếm, vì Võ Ngọc đã nhanh chóng lao tới đẩy thanh kiếm trở lại. Tiểu Chân cố rút kiếm nhưng không được. Trình và Dao nhìn cũng cảm thấy nội lực cả hai khá ngang ngữa nhau.

Tiểu Chân bèn dùng chỉ đánh vào cánh tay đang chặn kiếm của Võ Ngọc. Ngọc hoảng hốt vội rút tay ra, chớp thời cơ Chân rút kiếm ra khỏi bao nhắm vào Ngọc mà chém. Ngọc nhanh nhạy nhảy ra nhau né được một chiêu. Chân cũng nhãy theo tấn công, Ngọc cũng không thèm né nữa mà cũng dùng quyền pháp tấn công.

Thành Dao nhìn rồi lại nói:

-Không ngờ tiểu cô nương kia lại có võ nghệ lợi hại như vậy.

Các nam anh hùng thì Dao thấy nhiều rồi, nhưng các nữ nhân có võ công cao thì trước giờ ngoài Tiểu Chân ra thì chả thấy ai. Nay lại có một nữ nhân có võ công ngang ngữa với Chân làm anh tò mò không biết Võ Ngọc là đệ tử môn phái nào.

Thục Trình cũng cảm thấy ngạc nhiên về võ công của Ngọc. Tuy đã giao đấu một lần nhưng anh cũng không thể ngờ nàng ta có thể sánh ngang với sư muội mình.

Cả hai nữ nhân kia chả ai chịu nhường ai, đấu hơn hai chục hiệp bất phân thắng bại. Cả đám đệ tử ngơ ngác nhìn hai nữ nhân đấu.

Có người nói:

-Trước giờ ta cứ tưởng tam sư bá là nữ nhân có võ công cao nhất Lĩnh Nam này rồi.

Có người đáp ngay:

-Ừ. Không ngờ cô nương kì lạ kia lại lợi hại như vậy. Không biết là con nhà nào đây?

Một nữ đệ tử nói:

-Đánh ngang ngửa với sư phụ. Chắc chắn là đệ tử của môn phái có tiếng rồi.

Thân thế của Võ Ngọc bây giờ trở thành thắc mắc chung của tất cả mọi người.

Còn hai cô nương đanh đá vẫn giao đấu kịch liệt. Đã quá năm mươi chiêu. Quyền pháp của Võ Ngọc vừa uyển chuyển lại vừa mềm mại nhưng không hề yếu đuối. Tiểu Chân kiếm pháp cũng rất điệu nghệ.

Thục Trình nghĩ:

-Quyền pháp thật lợi hại. Vừa đẹp mắt lại hiệu quả. Có lẽ ngang ngữa với Vân Hạc kiếm pháp của Chân nhi.

Vân Hạc kiếm pháp là kiếm pháp Thành Thiên Vũ sáng tạo riêng cho Tiểu Chân. Kiếm pháp này tuy không nhanh hay mạnh. Nhưng chiêu thức cực đẹp lại hiệu quả. Rất phù hơp cho nữ nhi , các nữ đệ tử Thành gia cũng được học bộ kiếm pháp này. Khi Chân thi triển kiếm pháp công bộ trang phục trắng tinh trông không khác gì con hạc đang múa. Nên Thành Thiên Vũ gọi nó là Vân Hạc kiếm pháp.

Quyền pháp của Võ Ngọc kia cũng như một nguyên lí vừa đẹp vừa hiệu quả. Trình đoán bộ quyền này cũng rất thích hợp cho nư nhân học.

Cả hai giao đấu đã hơn trăm hiệp Trình thấy đánh thêm nữa chỉ tổ tốn sức lực.

Anh hô to:

-Dừng tay.

Anh nhãy thoắt lên, chỉ trong chớp mắt anh đã cướp kiếm của Tiểu Chân cho lại vào vỏ và chưởng nhẹ để Võ Ngọc lui ra.

Cả hai khâm phục định đánh tiếp nhưng Trình giơ tay can ngăn.

Anh nói:

-Thôi được rồi cả hai dừng tay đi.

Chân rất nghe lời Trình nên đã thu chiêu. Nhưng trong lòng vẫn khó chịu lắm.

Cô hỏi Trình:

-Cô ta mắng huynh, sao không để muội trị cô ta.

Thục Trình quay sang Võ Ngọc nói:

-Võ cô nương thực ra cô muốn sao đây.

Võ Ngọc đáp:

-Chả muốn sao hết, ta chỉ muốn đi theo ngươi thôi.

Tiểu Chân cười nói:

-Thì ra là có người phải lòng sư huynh ta, nên bám huynh ấy mãi không buông.

Võ Ngọc tức giận quát:

-Ai nói là ta thích hắn chứ.

Tiểu Chân:

-Cứ đòi đi theo huynh ấy, chả phải thích thì là gì? Ta thấy ngươi cũng xinh đẹp cũng xứng với huynh ấy đó, nhưng là nữ nhi cũng không nên không biết liêm sĩ đeo bám nam nhân như vậy.

Mọi người ai ai cũng đồng ý với Tiểu Chân. Võ Ngọc thấy mọi người bàn tán xôn xao về mình cũng thấy ngại ngùng.

Cô nói to:

-Là hắn nợ ta. Không tin hỏi hắn đi.

Tiểu Chân lại cười to rồi nói:

-Ha! Thành gia tuy không phải giàu sang gì. Nhưng chưa thiếu nợ ai bao giờ. Đại sư huynh ta xưa nay làm việc rất chừng mực đâu thể nợ tiền ngươi.

Võ Ngọc cãi:

-Không phải nợ tiền.

Thấy Ngọc bị Chân nói ép quá Trình bổng thấy không đành lòng. Chàng nghĩ hay là nói rõ mọi chuyện rồi cùng tìm cách giải quyết với Thành Dao.

Anh nói:

-Được rồi vào trong nhà ta sẽ kể lại mọi chuyện.

Thành Dao nói:

-Vậy mời cô nương vào trong nói chuyện.

Vừa nói anh vừa dơ tay mời Võ Ngọc không ngại ngần gì bước vào rất nhanh.

Dao nói to với hạ nhân và đệ tử:

-Còn các ngươi ai đi làm việc nấy?

Khi vào trong Trình thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho Dao và Chân nghe. Thành Dao nghe xong thì cười thầm.

Anh nói:

-Ra là vậy.

Võ Ngọc:

-Vì thế hắn phải làm theo một yêu cầu của ta.

Tiểu Chân:

-Thế cũng không được.

Võ Ngọc:

-Vì sao không được?

Tiểu Chân:

-Chả lẽ ngươi bảo huynh ấy chết, hay là làm điều trái đạo lý như giết người thì huynh ấy cũng phải làm sao.

Thành Dao gật đầu vì nghe rất có lý.

Võ Ngọc:

-Vậy được, ta hứa sẽ không bảo hắn chết hay làm chuyện xấu được chưa.

Thành Dao hỏi:

-Võ cô nương cho hỏi cô là thiên kim của nhà nào?

Nãy giờ nói chuyện chỉ biết cô ta họ Võ tên Ngọc chứ cũng không biết gì thêm. Nên Dao và Trình cũng rất muốn biết thân thế của cô.

Võ Ngọc suy nghĩ môt hồi rồi nói:

-Thôi được đỡ mất công các ngươi nghi ngờ ta này nọ. Ta tên Võ Ngọc con gái của Võ đại tướng quân.

Dao nghe xong ngạc nhiên vô cùng.

Anh hỏi lại:

-Ý cô là Võ Kinh Vân đại tướng quân của triều đình.

Võ Ngọc:

-Đúng vậy.

Võ Kinh Vân là một đại tướng quân năm đó cùng Triệu Đà giành giang sơn. Ông là một khai quốc công thần, tước vị ngang hàng với Lữ Gia đại tướng quân.

Thành Dao lại thắc mắc:

-Kì lạ là người Hán, nhưng cô nói giọng An Nam rất lưu loát.

Võ Ngọc:

-Vì mẹ ta là người nam mà.

Tuy mang dòng máu Hán nhưng mẹ cô từ nhỏ đã dạy cô tiếng nói và phong tục người Việt. Nên nhìn cô giống như một cô gái đúng chất Việt, ít ai nghĩ cô có dòng máu Hán.

Dao lại nói:

-Thì ra là Võ tiểu thư. Thất kính.

Thành Dao rất kính cẩn nói chuyện. Tuy là dòng họ yêu nước nhưng Thành gia không phân biệt Hán hay Việt chỉ cần yêu dân chúng thì đều ủng hộ cả.

Tiểu Chân lên tiếng:

-Làm tiểu thư thì ở nhà đi, còn ra ngoài gây chuyện làm gì?

Võ Ngọc:

-Ngươi quản được sao.

Tiểu Chân đinh lên tiếng mắng lại.

Võ Ngọc ngắt lời:

-Không cãi với ngươi nữa. Mau kêu người chuẩn bị phòng cho bổn cô nương.

Nghe xong cả ba giật mình.

Tiểu Chân nói:

-Ngươi muốn ở lại đây sao?

Võ Ngọc:

-Sao? Có vấn đề gì hả? Ta là chủ nợ ta có quyền mà.

Tiểu Chân:

-Làm gì có lý đó.

Thành Dao thấy Tiểu Chân đã tức không kiềm chế nỗi nên lại can ngăn.

Dao lại nói:

-Nếu Võ cô nương không chê xin cứ ở lại.

Tiểu Chân nghe vậy định nói nhưng bị Thành Dao ngăn.

Anh nói nhỏ:

-Thôi nhịn đi.

Chân chã thèm nghe cứ định mắng Võ Ngọc. Dao hết cách biết Chân nghe lời Trình và sư phụ nhất. Nên anh ra hiệu cầu cứu Thục Trình.

Trình nói:

-Chân nhỉ được rồi, bình tĩnh đi. Dù sao người ta cũng là khách.

Tiểu Chân tuy đứng yên nhưng mặt thì tỏ vẽ bất mản. Còn Võ Ngọc thì mừng rỡ.

Cô nói:

-Vậy thì tốt lắm.

Tiểu Chân tức quá giận dỗi bỏ đi. Võ Ngọc thì đi ra ngoài để gia nhân dẫn đi tìm phòng của mình. Dao tính đuổi theo Chân nhưng Trình cản lại.

Anh nói:

-Bỏ đi, đệ không biết tánh nó sao. Giận chưa bao giờ quá một ngày.

Dao nghe vậy cũng không định đuổi theo nữa.

Anh hỏi:

-Thế Võ cô nương huynh tính sao vơi Võ Ngọc.

Thuc Trình lắc đầu nói:

-Ta cũng đau đầu lắm rồi đây đệ đừng có hỏi ta.

Sau mấy chục năm luyện võ chung Thành Dao cũng trưởng thành hơn không còn ghen tị với Trình nữa. Càng lớn tình huynh đệ càng thân thiết.

Tối hôm đó Võ Ngọc ra sau khu rừng một mình. Cô ngồi xuống một tản đá nhỏ nhìn lên trời rồi lại thở dài. Có lẽ cô có rất nhiều tâm sự khó nói.

Tiểu Chân lúc này thấy Ngọc đang ngồi cũng đi ra xem.

Thấy Chân, Ngọc liền hỏi:

-Lại muốn mắng ta nữa sao?

Chân trả lời:

-Tưởng ta là người thích cãi nhau lắm sao hả?

Võ Ngọc:

-Thế cô ra đây làm gì?

Tiểu Chân:

-Qua phòng không thấy cô, ta sợ cô lén lút làm gì đo nên đi tìm.

Võ Ngọc nghe vậy cười to.

Cô nói:

-Bộ sợ ta hại đại sư huynh đẹp trai của cô sao?

Tiểu Chân:

-Không phải thế. Ta chỉ thấy cô muốn ở lại đây không đơn thuần là vì yêu cầu gì đó.

Võ Ngọc:

-Kể ra cô cũng thông minh lắm.

Lúc mới gặp chưa nói lời gì tử tế với nhau. Lần này lại thấy Ngọc nói chuyện lại nhẹ nhàng khác hẳn lúc trước. Chân bổng cảm thấy không ghét cô ấy như trước.

Cô nói:

-Vậy là thực sự có chuyện gì?

Võ Ngọc nhìn Tiểu Chân một cái. Hai tay đập vào tản đá bên cạnh chỗ mình ngồi. Ý mời Tiểu Chân lại ngồi cùng nói chuyện.

Võ Ngọc nói:

-cô muốn nghe không?

Chân đi lại chỗ gần Võ Ngọc ngồi.

Chân nói:

-Thì cô kể nghe thử xem.

Võ Ngọc:

-Cha ta làm quan trong triều từ nhỏ đến giờ rất thương ta. Nhưng ta lại là kẻ ngang bướng không nghe lời. Từ nhỏ cha bắt ta học nữ công gia chánh, ta không thích nên hay trốn đi chơi. Cha không cho ta luyện võ ta lại lén học võ công với ca ca ta.

Thời đó con gái thường phải biết giữ gìn. Ít cô gái nào được học võ công. Họ chỉ ở nhà học những công việc được cho là của phụ nữ như nấu ăn, giặt giũ… Nhà khá giả hơn thì cho con học thêm đánh đàn, vẽ tranh… Từ nhỏ nữ giới đã luôn bị gò bó với những lễ giáo, phong tục từ xa xưa. Nên trên thiên hạ những cô gái được tư do tung hoành như Tiểu Chân rất ít.

Chân nghe xong liền nói:

-Thảo nào võ công giỏi như vậy. Rồi sao nữa?

Võ Ngọc kể tiếp:

-Ta từ nhỏ đã có hôn ước. Nhưng ta chẵn biết mặt của chồng ta là ai cả. Nên ta không muốn phải lấy người ta không yêu nên đã trốn nhà đi.

Tiểu Chân hiểu ra mọi điều.

Cô nói:

-A vì thế cô mới ẩn nấu ở Thành trang. Để người nhà không tìm ra.

Võ Ngọc thở dài, trong lòng buồn bã vô cùng.

Ngọc nói:

-Ta biết làm vậy là sai nhưng ta chả còn cách nào khác. Ta thực sư không thể kết hôn.

Xong cô đứng dậy cầm tay Chân ánh mắt lộ vẽ cầu xin.

Cô nói:

-Hồi sáng là ta sai, ta xin lỗi nhưng xin cô hãy cho ta ở lại mấy hôm.

Thấy Ngọc bỏ hết cái tôi mà cầu xin. Chân bổng thấy bắt đầu quý mến cô.

Chân nói:

-Mấy hôm gì chứ. Ở mấy tháng cũng được.

Võ Ngọc nghe vậy vui mừng vô cùng.

Chân nói tiếp:

-Cô đừng lo lắng nữa. Cô không làm gì sai hết. Cho dù là nữ nhân nhưng chúng ta có quyền quyết định cuộc sống của mình. Ghét ai, cưới ai là do ta. Sư phụ ta có bảo dù nữ hay nam vẫn có thể làm anh hùng.

Võ Ngọc thấy Tiểu Chân an ủi, kể hết chuyện trong lòng cô đã không còn cảm thấy buồn bả.

Cô nói:

-Cảm ơn cô.

Tiểu Chân:

-Cảm ơn gì chứ. Không đánh không quen từ giờ ta sẽ là tỉ muội tốt.

Võ Ngọc cười rồi nói:

-Được vậy ta sẽ là tỉ muội tốt.

Chân nói:

-Vậy tỉ yên tâm. Người nhà tỉ có đến tìm muội sẽ đuổi họ đi.

Võ Ngọc:

-Mấy ngày nữa là giỗ ông nội. Cha ta bận lắm chắc vẫn chưa đi tìm ta đâu.

Tiểu Chân:

-Vậy tỉ cứ ở đây với muội.

Võ Ngọc gật đầu. Tối đó cả hai nói cười suốt đêm. Cả Thành gia thấy lạ vô cùng vì hồi sáng còn cãi nhau kịch liệt.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.