Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13: Thành Gia Náo Loạn

Tiểu thuyết gốc · 1486 chữ

Tình Yêu Hiệp Khách

Tại Thành gia trang lúc này bổng xuất hiện hai người đàn ông. Hai người không nói không rằng đã đánh gia nhân và đệ tử Thành gia. Họ ra tay rất mạnh đã có rất nhiều gia đinh bị thương, còn một số đệ tử thì cố gắng cản họ, nhưng người này kiếm pháp rất lợi hại khiến những đệ tử không thể cản được.

Một trong hai tên vừa đánh vừa nói:

-Thành Thiên Vũ ngươi mau ra đây cho ta.

Lúc này Thành Dao và Tiểu Chân mới ở trong trang chạy ra. Họ ra lệnh cho đệ tử dừng tay. Họ hình như nhận ra một trong hai người.

Dao vái chào rồi nói:

-Không biết Cao trang chủ, dẫn lão bá ghé tuệ trang là có chuyện gì?

Thì ra hắn là Cao Cảnh Sơn người đứng đầu Cao gia, con cháu của Cao Cảnh Hầu. Người đi cùng hắn trông khoảng trên dưới sáu mươi tuổi. Lớn hơn hắn gần hai giáp có lẽ là bề trên của hắn.

Hắn nói:

-Vị đây là thúc thúc Cao Bá Hiền, muốn đến để gặp Thành Thiên Vũ.

Tiểu Chân nghe vậy mới mắng:

-Cao Cảnh Sơn ngươi quá lắm, tên của sư phụ ta là để ngươi muốn gọi là gọi sao. Gọi sư phụ ta một tiếng sư thúc cũng không quá đâu.

Cha của Cao Cảnh Sơn phải gọi Cao Chữ Cương là sư thúc. Nên xét vai vế Thành Thiên Vũ xếp cao hơn Cao Cảnh Sơn một bậc.

Cao Cảnh Sơn cười khinh bỉ, hắn nói:

-Thành Thiên Vũ có can hệ gì với Cao gia mà bảo ta kêu hắn là sư thúc.

Cao gia tuy là con cháu Cao Lỗ những mấy năm nay toàn xếp dưới Thành gia. Vì thế Cao Cảnh Sơn luôn không phục trong lòng. Nhưng có điều hôm nay hắn dám đến Thành gia trang gây sự chắc chắn là có mưu đồ gì đó.

Thấy Cao Cảnh Sơn toàn kêu tên Thành Thiên Vũ khiến Tiểu Chân và Thành Dao giận dữ vô cùng. Tiểu Chân quát hắn một tiềng rồi rút kiếm tấn công. Tiểu Chân tuy kiếm pháp không nhanh bằng Thục Trình, nhưng vẫn không phải là hạng tầm thường. Cô liên tục tấn công Cao Cảnh Sơn chỉ kịp rút kiếm để phòng thủ. Kiếm pháp của cô nổi danh vừa nhanh vừa đẹp nên người đời mới gọi là Vân kiếm. Cao Cảnh Sơn cũng dùng Cao gia kiếm pháp nhưng không đổi mới như kiếm pháp Thành gia. Tiểu Chân nhìn qua đã thấy khá nhiều sơ hở. Cô giả vờ yếu thế để đối thủ tấn công, Cao Cảnh Sơn đúng là tấn công thật. Hắn dồn hết nội công đâm thẳng vào ngực cô. Vì dồn hết nội lực nên không thể thu chiêu về, Tiểu Chân né nhẹ qua một phía rồi vòng ra sau lưng đối phương. Cao Cảnh Sơn biết bị hớ chiêu nên phải đợi xong hết chiêu thức mới có thể xoay người. Ai ngờ hắn vừa xoay ra sau đã bị Tiểu Chân đá ngay vào ngực. Hắn mất thăng bằng ngã “ huỵch” một cái, chắc cú ngã làm hắn đau lắm nên mặt hắn nhăn nhó, miệng thì cứ than “ ui da”.

Cao Bá Hiền nãy giờ đứng yên quan sát.

Ông khen:

-Hảo kiếm pháp, lão phu muốn lãnh giáo.

Nói xong ông liền rút kiếm chém một chém hướng vào Tiểu Chân. Tiểu Chân dùng khinh công nhảy lên cao để né chiêu kiếm đó. Nhưng ta áo của cô cũng bị luồng kiếm khí làm đứt. Biết đối thủ của mình không dể đối phó, Tiểu Chân bắt đầu cẩn thận phòng thủ. Cao Bá Hiền thừa thắng tiếp tục tấn công, càng đánh ông càng áp đảo. Tiêu Chân bị luồng kiếm khí mạnh mẽ làm cho ngạt thở.

Thành Dao thấy vậy liền hô to:

-Xin tiền bối nương tay.

Cao Bá Hiền liền dừng chiêu, Tiểu Chân cũng cảm thấy thoải mái hơn khi không chịu áp lực từ kiếm khí.

Thành Dao nói:

-Tam sư muội không biết lượng sức, mong tiền bối đừng trách.

Cao Bá Hiền:

-Thì ra Thành gia kiếm pháp chỉ có thế.

Cao Cảnh Sơn cũng nghênh mặt lên nói:

-Sư thúc Thành Thiên Vũ cũng chả có gì hơn chúng đâu.

Tiểu Chân nghe vậy quát:

-Cao Cảnh Sơn ngươi vừa bị ai đánh ngã biết không.

Bị thua tất nhiên hắn nhục nhã vô cùng. Nhưng hắn thấy sư thúc của mình đánh thắng nên liền nghĩ đến việc dựa uy của sư thúc mình.

Cao Bá Hiền nói:

-Nếu thật thế thì Thành gia trang không đáng để sở hữu Thiên Tiên kiếm rồi.

Thành Dao nghe vậy nói:

-Thì ra hai vị đến vì Thiên Tiên kiếm.

Tiểu Chân:

-Hứ! Buồn cười thật! Thiên Tiên kiếm là bảo vật của Thành gia, cái gì xứng đáng hay không.

Cao Cảnh Sơn:

-Thiên hạ ai cũng biết Thiên Tiên kiếm là của Cao Cảnh Hầu Cao Lỗ. Là bảo vật của Cao gia. Cao Chữ Cương chỉ là có nhiệm vụ bảo vệ nó thôi.

Xét gì thì Cao Chữ Cương cũng là sư thúc tổ của hắn. Thế mà hắn chả thèm để ý mà còn kêu thẳng tên. Thành Dao biết rõ hắn muốn cố tình sinh sự.

Thành Dao:

-Cả mấy chục năm gia phụ dùng Thiên Tiên kiếm hành hiệp trượng nghĩa ai ai cũng biết. Dựa vào đâu mà các ngươi bảo không xứng đáng. Chi bằng tiếp vài chiêu với Thành mỗ rồi nói.

Thấy Cao Cảnh Sơn không coi Thành gia ra gì nên Dao tức giận vô cùng. Anh không thể để hắn tiếp tục hên hoang nên đành phải đấu một trận.

Cao Bá Hiền nói:

-Được, để xem nhận xét của ta có sai không.

Nói xong ông lao vào tấn công, Thành Dao tuy có kiếm pháp cao hơn Tiểu Chân. Nhưng cũng bị luồng kiếm khí mà cho kinh sợ.

Anh nghĩ:

-Kiếm pháp lợi hại thế này thảo nào Chân nhi không chống đỡ nổi. E là mình cũng không thể thắng. Cha và đại sư huynh lại không có ở đây không biết phải làm thế nào.

Hơn ba mươi chiêu Dao chỉ có thể cố thủ còn không thể tấn công được. Còn đối phương càng đánh càng hăng, anh càng cố thủ thì càng bất lực. Anh cố găng tìm sơ hở của đối phương nhưng luồng kiếm khí làm anh không thể tập trung quan sát được.

Đã đấu qua bảy mươi hiệp, Cao Bá Hiền càng đánh càng thắng thế. Ông chém mạnh một phát, Thành Dao liền cầm kiếm đở những nội lực của đối thủ mạnh hơn nên anh bị đẩy lui ra. Nội lực đáng nể của ông là Dao kinh sợ. Thành Dao đánh tới đây đã biết là không thể có cơ hội thắng.

Cao Bá Hiền thấy vậy cũng không đánh tiếp mà thu chiêu, Thành Dao biết ông có ý nương tay, nếu mà đánh tiếp thì có lẽ ông sẽ ít nhiều bị trọng thương.

Thành Dao thu kiếm vào vỏ, rồi nói:

-Đa tạ tiền bối nương tay.

Cả hai ngươi mạnh nhất trang hiện giờ đều đã bị đánh bại. Người đắc ý nhất không phải Cao Bá Hiên mà là Cao Cảnh Sơn.

Hắn nói:

-Nếu các ngươi đã chịu thua thì mau kêu lão già Thành Thiên Vũ ra đây.

Thấy hắn càng không coi ai ra gì. Thành Dao và Tiểu Chân tức lắm nhưng đã thua nên không thể làm gì được. Thành Dao nghĩ không lẽ hôm nay lại để một tên như Cao Cảnh Sơn lên mặt sỉ nhục Thành gia hay sao.

Cao Cảnh Sơn nói tiếp:

-Ta khuyên các ngươi mau giao Thiên Tiên kiếm ra, và rút khỏi võ lâm. Chứ Cao gia không muốn làm lớn chuyện.

Khẩu khí đầy khinh người của hắn làm cho cả Thành gia cảm thấy căm phẩn, bức xúc. Thấy hai sư phụ của mình bị đánh nhưng lại không thể làm gì đám đệ tử cảm thấy xấu hổ. Còn Thành Dao và Tiểu Chân bị sỉ nhục mà không thể phản kháng. Cao Cảnh Sơn cứ thế mà đắc chí. Ai cũng nghĩ giá mà có Thục Trình hay Thành Thiên Vũ ở đây thì tốt biết mấy.

Bổng từ ngoài cồng có tiếng quát:

-Nói chuyện hoang đường.

Mọi người nghe tiếng nói nhìn ra ngoài xem là ai.

Tiểu Chân mừng rỡ nói:

-Là đại sư huynh.

Thục Trình từ ngoài bước vào, Thành Dao và các đệ tử nhìn thấy rất chi là vui mừng.

Thành Dao mừng thầm nói:

-Tốt quá rồi.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.