Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12: Hai Chữ Trường Hận

Tiểu thuyết gốc · 1573 chữ

Tiên Chí đợi Đăng lão mài mực xong liền cất bút viết. Thục Trình chú ý rất kĩ những đường bút của Tiên Chí. Trước đây sư phụ ông có dạy luyện chữ, cũng phải như luyện kiếm phai dồn hết tâm trí mới viết đẹp được. Anh nhìn Tiên Chí có bàn tay viết rất mềm mại khiến chữ viết cũng như vậy. Khác hẳn với nét bút dứt khoát của sư phụ ông.

Anh viết xong hai chữ “ Trường Hận” tuyệt đẹp. Thục Trình bỗng nhìn hai chữ “ Trường Hận” mà khen hết lời.

Anh nói:

-Hay cho hai chữ “ Trường Hận”.

Anh khen không có ý là chữ đẹp, anh khen về ẩn ý mà Tiên Chí nhắn vào hai chữ đó. Anh cảm thấy đúng vô cùng khi nhân dân bị bọn ác bá hảm hại, đất nước bị đô hộ mối hận này đúng là sẽ kéo dài không biết đến bao giờ. Anh nghĩ đến ước mơ của ông mình là sẽ có ngày đất nước An Nam được tự chủ, độc lập.

Tiên Chí lấy mãnh giấy đỏ ghi hai chữ tặng cho Thục Trình. Anh biết lòng căm thù những kẻ xâm lăng của Tiên Chí cũng không kém gì anh.

Tiên Chí nói:

-Tại hạ cáo từ tại đây, đại hiệp bảo trọng.

Thục Trình nghe vậy liền nhận chữ rồi từ biệt Tiên Chí.

Tiên Chí nhìn Trình đi xa, rồi nói:

-Thục đại hiệp hẹn gặp lại.

Thục Trình phi ngựa đi qua một con đường vắng. Bổng anh nghe tiếng ai la “ Á” rất to. Tiếng kêu của một cô gái nên anh vội nghĩ là có kẻ dâm tặc đang làm bậy. Anh vội xuống ngựa rồi xem xét.

Đúng là có ba tên dâm tặc đang bao vây một cô gái. Cô gái chỉ biết la lối, rồi ôm mặt khóc.

Một tên nói:

-Ngươi đẹp cứ la đi, chả ai cứu được cô đâu.

Một tên khác:

-Đúng là dáng người xinh đẹp, các ngươi để ta làm trước cho.

Thục Trình vừa đến nơi.

Anh quát:

-Đám dâm tặc kia mau dừng tay.

Cô gái bổng im không khóc nữa nhìn ra chỗ Thục Trình.

Thấy Trình chữi, một tên lên tiếng:

-Tên kia muốn nhiều chuyện sao.

Thục Trình:

-Khôn hồn thì mau cút đi.

Bọn chúng nghe vậy liền tức tối.

Tên đó quát:

-Ngươi muốn chết sao, để ông cho mày một trận.

Hắn ra hiệu để hai tên kia cùng ra tay một lúc. Ba tên chỉ kịp giơ tay lên thì mỗi tên bị Trình cho một đấm vào bụng. Tuy chưa đủ cho chúng chết nhưng khiến cũng đau đớn vô cùng. Ba tên tên nào cũng ôm bụng.

Một tên quỳ xuống nói:

-Đại gia tha mạng bọn tiểu nhân không dám nữa.

Thục Trình quát:

-Mau cút đi cho ta.

Bọn chúng chạy đi không dám quay đầu lại. Thấy cô gái kia vẫn còn ôm mặt nên Trình định tiến lại gần hỏi chuyện. Nhưng anh chỉ kịp nói “ Cô nương…” đã bị cô ta dơ tay đanh vào mặt, tuy bị bất ngờ nhưng Trình cũng né kịp. Cô ta cũng chả nói năng gì cứ nhắm vào Trình mà đánh. Cô nương tuy quyền pháp rất giỏi nhưng chưa thể làm khó được Trình. Vì sợ làm tổn thương cô nên anh chỉ phòng thủ, nhưng không hề thoái lui. Cô gái thì đánh mãi cũng chả khiên Trình lui một bước nào hết. Thục Trình bổng xuất chiêu tấn công vào mặt cô gái bất ngờ phải lui ra. Thực ra Thục Trình dư sức đánh trúng nhưng anh cố tình để cô ấy né được.

Thục Trình nói:

-Không ngờ cô nương có võ công khá vậy.

Cô gái:

-Thế sao còn giúp ta làm gì.

Thục Trình thắc mắc:

-Ta chả phải vừa giúp cô sao, thế mà lại đánh ta.

Cô gái:

-Bọn đó mà làm gì nỗi ta sao, nếu ngươi không đến thì ta đã cho chúng một bài học rồi. Là người phá việc tốt của bổn cô nương.

Thục nghe vậy cũng có lí. Dựa vào thân thủ của mình bọn tầm thường như vậy thực đâu làm gì được cô ta. Nhưng tình hình ban nãy Trình không biết được khả năng của cô gái này.

Cô gái nói tiếp:

-Là do ngươi hết, trả ba tên kia lại đây.

Cô gái chả nói lí lẻ. Lại ra tay đánh Thục Trình. Trình lại sợ cô ta tổn thương nên chỉ phòng thủ. Thấy Trình chỉ thủ không công mà vẫn ở thế ngang bằng cô gái thấy tức vô cùng. Thục Trình cảm thấy đã phòng thủ đủ rồi nên nhãy vụt ra sau rồi điểm huyệt ở sau lưng. Cô gái trở tay không kịp nên bị điểm nguyệt bất động.

Cô gái người bất động nhưng miệng thì mắng:

-Đường đường là nam nhân, vậy mà ăn hiếp một nữ nhân yếu đuối không biết ngượng.

Thục Trình:

-Tiểu cô nương võ công khá lắm chắc không ai dám ăn hiếp cô. Tại hạ cáo từ.

Nói xong Thục Trình quay đầu đi.

Cô ta liền mắng:

-Tên vô lại, ngươi điểm huyệt ta mà lại để ta một mình ở đây sao.

Thục Trình nghe vậy cũng thấy đúng. Dù sao cũng là nữ nhân, lại bị điểm huyệt sao có thể để cô ấy ở lại đây một mình. Anh nhìn lên trời thì thấy trời cũng sắp tối. Nhưng thấy cô ta đanh đá, còn tùy tiện mắng mỏ anh.

Anh nói:

-Vô lại là nói ta sao.

Cô gái thực ra muốn Thục Trình giải huyệt những không thích cầu xin nên đành mắng chữi. Nhưng có vẽ cách này không hiệu quả.

Cô nhẹ giọng:

-Đại hiệp người là người trượng nghĩa, vậy hãy bỏ qua cho ta được không.

Thục Trình nhìn mặt cô ta rồi nói:

-Không thật lòng gì hết.

Rồi anh giã vờ bỏ đi.

Cô gái vội ngăn anh lại rồi nói:

-Tiểu nữ Võ Ngọc sai rồi, mong đại hiệp tha tội.

Thục Trình đã nghe rõ nhưng lại giã vờ hỏi:

-Cái gì cơ?

Võ Ngọc nghe vậy liền nói câu đó lớn hơn. Thục Trình gật đầu rồi giải huyệt cho cô.

Anh nói:

-Thì ra cô nương tên là Võ Ngọc. Tại hạ Thục Trình.

Võ Ngọc nói:

-Ta đâu có hỏi tên ngươi.

Thục Trình chả thèm để ý cô ta nói gì.

Anh nói:

-Võ cô nương trời đã tối, tại hạ đi trước. Mong cô nương đừng làm khó nữa.

Nói xong Thục Trình bỏ đi rất nhanh. Còn Võ Ngọc thì không phục trong lòng.

Cô nói thầm:

-Ngươi không muốn ta đi theo làm phiền, ta càng đi theo ngươi.

Võ Ngọc bám theo Thục Trình đi suốt mấy ngày. Lúc này Trình sắp về tới Thành gia trang. Đi qua một khu rừng anh đột nhiên dừng lại.

Anh cất tiếng nói:

-Võ cô nương đi theo ta mấy ngày đường có mệt không vậy?

Thì ra từ lúc bị bám đuôi Thục Trình đã biết là Võ Ngọc.

Võ Ngọc liền xuất hiện rồi nói:

-Không ngờ để ngươi phát hiện được.

Thục Trình:

-Không phải ta đã nói là cô đừng làm khó ta sao.

Võ Ngọc:

-Tại ngươi phá chuyện của ta, ta phải bắt ngươi đền.

Thục Trình:

-Thế cô muốn ta đền cái gì?

Võ Ngọc:

-Ta chưa nghĩ ra.

Thục Trình:

-Thế khi nào cô mới nghĩ ra?

Võ Ngọc:

-Không biết nên ta mới đi theo ngươi, khi nghĩ ra sẽ nói cho ngươi.

Thục Trình:

-Cô nương đúng là người hiếm thấy đấy.

Võ ngọc chắp tay:

-Tạ đại hiệp khen ngợi.

Biết rõ là Thục Trình có ý mĩa mai những Võ Ngọc vẫn mặc kệ. Thục Trình cũng không thể ngờ Võ Ngọc ngang bướng đến vậy.

Anh nói:

-Vậy cô nương muốn sao đây?

Võ Ngọc:

-Ta muốn đi theo ngươi…

Thục Trình ngắt lời:

-Cái gì muốn theo ta ư, nè tiểu cô nương không phải là cô có gì đó với tại hạ chứ?

Ý Võ Ngọc là muốn theo Trình đến khi nào nghĩ ra yêu cầu của mình. Trình cũng biết nên ngắt lời để trêu chọc cô để cô ta tức giận mà bỏ đi.

Võ Ngọc liền quát:

-Ta có gì đó với ngươi, đừng có nằm mơ.

Thục Trình mắng nhỏ:

-Nha đầu phiền phức.

Rồi anh liền quay đầu bỏ đi. Võ Ngọc cũng lẽo đẽo ở đằng sau khiến Thục Trình khó chịu vô cùng. Nhưng anh chả có cách nào đuổi được cô ta đi.

Đi được một đoạn Thục Trình bổng thấy một người đang nằm ngất xỉu. Anh vội lại xem thì thấy hắn vẫng còn thở, anh liền khai thông huyệt đạo để hắn tỉnh lại. Tên kia từ từ mở mắt.

Hình như có quen biết Thục Trình hắn nói:

-Đại sư thúc, người về rồi sao.

Thục Trình hỏi:

-A Hoắc sao con lại nằm đây, có chuyện gì?

A Hoắc trả lời:

-Thành gia trang có chuyện rồi người mau về xem đi.

Thục Trình nghe vậy hốt hoảng đỡ A Hoắc đứng dậy. Rồi vội vã đi về Thành gia Trang.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.