Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14: Cao Gia Kiếm Pháp

Tiểu thuyết gốc · 1605 chữ

Thục Trình vào thấy rất nhiều đệ tử bị thương nên giận vô cùng.

Anh hỏi:

-Cao trang chủ, xưa nay ân sư luôn coi trọng Cao gia. Hôm nay ngài đến đây gây sự là có ý gì.

Thành Thiên Vũ từ trước đến giờ luôn kính trọng sư phụ. Ông cũng kính trọng sư tổ Cao Lỗ nên luôn kính trọng Cao gia. Còn Cao Cảnh Sơn thì vì thua người của Thành gia nên sinh ra ghen ghét. Hắn luôn nghĩ Thành gia chỉ nhờ Thiên Tiên kiếm và Cao gia kiếm pháp mới được nỗi danh. Nên hôm nay hắn nhờ sư thúc Cao Bá Hiền giúp đỡ.

Cao Cảnh Sơn nói:

-Sư thúc vị đây chính là đại đệ tử của Thành Thiên Vũ. Vũ kiếm Thục Trình.

Cao Bá Hiền liền nói:

-Từ lâu đã nghe nói Thục Trình kiếm pháp hơn người. Đã đánh bại biết bao nhiêu tên cường hào ác bá. Hôm nay được gặp Cao mỗ cảm thấy rất vui mừng.

Nhìn Cao Bá Hiền có vẽ ngang tuổi với Thành Thiên Vũ. Mà còn là sư thúc của Cao Cảnh Sơn. Thục Trình biết ông ấy là bề trên của mình.

Anh chắp tay, rồi nói:

-Tiền bối quá khen. Những kẻ tại hạ giết đều là vô danh tiểu tốt đâu đáng để nhắc tới.

Cao Cảnh Sơn xen vào hỏi:

-Nghe bảo Thục đại hiệp đã đi đến núi Lư Sơn trừng trị ác tặc không biết kết quả ra sao.

Tiểu Chân liền nói:

-Đại sư huynh ta đã về tới đây, chắc chắc tên ác bá đó đã bị giết dưới tay huynh ấy rồi.

Tiểu Chân luôn tự tin về khả năng của Thục Trình. Cô luôn cho rằng ngoài sư phụ Thành Thiên Vũ thì anh là người có kiếm pháp giỏi nhất.

Cao Cảnh Sơn nghe vậy rất kinh ngạc. Vì hắn biết đứng đầu đám ác tặc đó chính là Lai Bá. Lai Bá nỗi danh với Phù Đổng côn pháp cực kì lợi hại, hăn không thể tin được Thục Trình có thể đánh thắng được cao thủ đệ nhất của phái Vũ Ninh.

Hắn nghĩ:

-Lai Bá là cao thủ hàng đầu của Vũ Ninh phái. Trên giang hồ ai nghe tên hắn đều khiếp sợ. Khi Thục Trình bảo là đến Lư Sơn trừng trị hắn ta đã nghĩ chuyến này tên Thục Trình này chết chắc. Không ngờ hắn về đây an toàn, chả lẽ hắn đã thực sự giết chết Lai Bá rồi sao.

Vì hắn nghe tin Thục Trình đi Lư Sơn, nghĩ anh không thể thắng được Lai Bá. Nên mới dám đến Thành gia gây sự, vậy mà Thục Trình không bị gì hết làm hắn lo lắng.

Hắn bổng nhìn Thục Trình mà kinh sợ. Hắn xưa nay luôn coi thường Thục Trình chỉ có danh chứ không có thực lực. Nếu mà cao thủ như Lai Bá mà cũng thua dưới tay anh thì thực sự âm mưu chiếm lại Thiên Tiên kiếm của hắn sẽ thất bại.

Cao Bá Thiên lúc này mới nói:

-Đứng đầu Lư Sơn chính là Lai Bá cao thủ Vũ Ninh. Ngươi có thể đánh bại hắn chắc chắn ngươi không hề tầm thường. Chi bằng cho lão phu mỡ mang tầm mắt đi.

Thấy Cao Bá Thiên có ý muốn đấu võ. Thục Trình cũng rút kiếm ra.

Anh nói:

-Vậy xin tiền bối chỉ giáo.

Nói xong cả hai cùng xông vào. Cùng là Cao gia kiếm pháp nhưng sau nhiều năm biến đổi nên chiêu thức cả hai lại khác hẵn nhau. Cả hai đều lấy tốc độ làm chủ yếu, chiêu thức cũng lúc mạnh lúc yếu. Khác hẳn hai trận trước lần này Cao Bá Hiền không thể dùng kiếm khí của mình khiển đối thù mất bình tĩnh nữa, ngược lại kiếm khí của Thục Trình làm ông phải dè chừng.

Thành Dao và Tiểu Chân biết rõ kiếm nghệ của Thục Trình. Cũng lần đầu thấy có người có thể đọ kiếm pháp ngang ngữa với anh.

Thành Dao nghĩ:

-Cao Bá Thiên này quả nhiên có kiếm pháp lợi hại, có thể đánh ngang ngữa với đại sư huynh. Ta và Chân nhi thua là đúng.

Cả hai người chả ai kém ai về chiêu thức lẫn nội lực. Mấy người xung quanh phải lui ra không dám lại gần xem vì sợ kiếm khí bay ra làm họ bị thương.

Thục Trình không ngờ hôm nay lại có một cao thủ đến Cao gia.

Anh vừa đánh vừa nghĩ ngợi:

-Nếu mà lão tiền bối này không có ý xấu thì với kiếm pháp này chắc chắn là một vị anh hùng võ lâm.

Vì thấy Cao Bá Hiền đi cùng với Cao Cảnh Sơn nên Trình cũng cho rằng ông ấy cùng hùa với Cao Cảnh Sơn làm càng.

Cả hai đánh nhau đã hơn trăm hiệp. Bảy mươi hai chiêu kiếm của Thành gia và năm mươi sáu chiêu kiếm của Cao gia đều đã được phô diễn ra hết. Bổng Cao Bá Hiền thu kiếm ngay vừa lúc Thục Trình nhắm vào cổ ông mà đông. Thấy ông ta dừng đánh Thục Trình hoảng hốt thu kiếm về nếu không đánh trúng cổ sẽ giết chết ông ta mất.

Cả đám người đang hoảng sợ cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Cao Bá Hiền cả có gì là sợ hãi mà còn cười khà khà.

Ông nói:

-Hảo kiếm pháp, đúng là hảo kiếm pháp.

Thục Trình chắp tay:

-Đa tạ tiền bối nương tay.

Mọi người nghe vậy liền xôn xao cả lên. Rõ ràng ai cũng thấy nêu Trình không nương tay Cao Bá Hiền sẽ chết. Thế mà giờ người nương tay lại là ông ta chứ.

Thục Trình nhìn vào tay Cao Bá Hiền thì thấy ông ta cầm một miếng kim loại nhỏ hình thoi. Ông ta vốn đứng yên để Thục Trình tấn cống rối phóng nó ra. Không biết ám khí có độc hay không nhưng nếu bị phóng trúng yếu huyệt chắc chắc sẽ mất mạng. Ban nãy Trình thu kiếm là thật sự sợ ông ta bị thương, sau đó mới thấy tay ông cầm ám khí. Cũng không biết ông ta muốn thử xem Thục Trình có thừa cơ ông không phòng bị mà đánh hay không. Hay là ông ta thực sự có âm mưu ám toán.

Ông ta liền dấu tay cầm ám khí ra sau lưng mọi người vẫn chưa ai biết được chuyện này.

Ông nói:

-Thục đại hiêp đúng là một hiệp khách thực thụ.

Thục Trình:

-Tiền bối cứ quá khen ngợi tiểu bối.

Thấy Cao Bá Hiền dần dần thay đổi thái độ. Cao Cảnh Sơn cảm thấy không an tâm chút nào.

Hắn nói:

-Sư thúc, bọn người Cao gia trang này tiểu nhân bỉ ổi chắc chắc đã dùng xảo kế.

Cao Bá Hiền liền quát:

-Câm miệng.

Cao Cảnh Sơn cúi đầu nói “ vâng” rồi im lặng. Mọi người thấy hắn nãy giờ hên hoan, giờ bị mắng đến không thể nói gì ai cũng cảm thấy vui thầm.

Cao Bá Hiền nghĩ:

-Phải khó khăn lắm mới mời được sư thúc tái xuất, nếu không lấy được Thiên Tiên kiếm thì chả là công cốc sao.

Trong lòng hắn rối cả lên chẵn biết làm gì tiếp theo nữa.

Cao Bá Sơn lên tiếng nói:

-Ta từ lâu đã quy ẩn, không màng thế sự. Nhưng có nghe qua rằng Thành gia trang mấy năm nay tiếng tăm lẫy lừng. Các họ Lý, Trần, Vũ đều bị Thành gia đánh bại. Nên hôm nay ta chỉ muốn lãnh giáo xem sao. Quả thực mở rộng tầm mắt. Quả không hổ danh truyền nhân của Cao Chữ Cương.

Thục Trình:

-Được tiền bối khen ngợi như vậy thì còn gì vui bằng.

Thục Trình nghe cách nói của Cao Bá Hiền có vẽ thật lòng. Nên anh nghĩ chăc ông ấy nghe lời sằn bậy của Cao Cảnh Sơn nên mới đến Thành gia gây sự.

Cao Cảnh Sơn thấy vậy nên lên tiếng nói với sư thúc mình:

-Sư thúc đừng nghe chúng nói, Thành Thiên Vũ là kẻ vô liêm sỉ, bỉ ổi. Hắn đã dùng kế lấy đi Thiên Tiên kiếm.

Lần này hắn mắng càng nặng. Cả ba người Dao, Chân, Trình và các đệ tử dều giận vô cùng.

Cao Cảnh Sơn vì muốn Thiên Tiên kiếm thuộc về Cao gia nên bất chấp mọi cách mời sư thúc của mình đến Cao gia trang hòng lấy đươc Thiên Tiên kiếm.

Cao Bá Hiền mắng:

-Ngươi im lặng cho ta.

Lại lần nữa hắn ngậm miệng không dám nói gì. Hắn nhìn Cao Bá Hiền nhìn mình có vẽ rất tức giận. Nên hắn cúi đầu xuống không dám nhìn nữa. Mấy người xung quanh nhìn mà hả hê trong lòng. Ai cũng cho rằng Cao Bá Hiền chắc chắn là một vị tôn sư biết phân biệt phải trái đúng sai.

Cao Bá Hiền nói:

-Lúc nãy giao đấu cả ba ngươi ra đòn đều quang minh chính đại. Không hề có chuyện đánh lén tiểu nhân. Về nhân cách và võ công đều rất xuất sắc.

Lần này cá gia trang đều khẳng định Cao Bá Hiền là một vị cao nhân thực thụ. Khác hẵn với tên Cao Cảnh Sơn bỉ ổi kia. Dao và Chân nghe ông ấy khen mình cũng kính cẩn tạ ơn.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.