Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11: Mối Thù Mạc Gia

Tiểu thuyết gốc · 1542 chữ

Ngũ ác cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, khi họ vào tới thì đã thấy Lai Bá nằm bất động máu chảy lênh lánh.

Trương Thành liền nói:

-Cẩu tặc tội ác tày trời chết đáng lắm.

Thục Trình không thể đánh bại được bọn ác bá nếu không được Ngũ ác giúp sức. Anh rất biết ơn năm người bọn họ.

Anh nói:

-Đa tạ các anh hùng đã giúp Thục Trình tiêu diệt tên ác ôn này.

Cả đám người Ngũ ác nghe vậy liền cười to.

Ngũ Nương nói:

-Bọn ta đâu có công lao gì, chả phải nhờ Mạc công tử đây kiếm được một chàng trai tuấn tú như huynh thì đâu có đánh bại được hắn chứ.

Phong Cổ nghe có lẽ đã nhàm tai những câu tán tỉnh nam nhân của Ngũ Nương. Nhưng y trong lòng vẫn thấy khó chịu. Bởi chẵn ai có thể vui khi vợ mình tán tĩnh nam nhân khác. Còn Thục Trình và Mạc Tiên Chí thì chỉ xem như cô ta nói đùa, bỏ hết ngoài tai.

Mạc Tiên Chí lại nói:

-Bọn ác tặc đã bị diệt dân chúng nơi đây chắc chắn sẽ được yên bình rồi. Số của cải chúng cướp được ta hãy đem chia cho những người dân đói khổ.

Thục Trình cũng đồng tình nên gật đầu. Còn Ngũ ác cũng không có ý kiến gì khác.

Chu Đông bổng nói:

-Mạc tiên sinh à, tên này cướp nhiều thứ như vậy thì ta có thể lấy mấy đồng để đánh bạc không.

Tiên Chí biết Chu Đông mê cờ bạc, nhưng chả thắng được bao giờ. Đã nhiều lần bị người sòng bạc đuổi đánh vì thua quá nhiều.

Anh ra vẻ tức giận nói:

-Đánh cái con khỉ, ngươi còn nợ ta tiền này mau mà trả đi.

Chu Đông nói:

-Phải cho ta tiền mới thắng mà trả ngươi chứ.

Tiên Chí:

-Quên chuyện đó đi. Mọi người ta đi thôi.

Nói xong tất cả rời Lư Sơn, Chu Đổng cứ bám theo Tiên Chí xin sỏ.

Thục Trình đi một đoạn thấy vậy liền thắc mắc:

-Chu huynh thật kì lạ, so với tài trộm đồ của huynh ấy thì đâu cần phải đi xin sỏ nhiều thứ như vậy.

Phong Cổ giải thích:

-Đó là huynh không biết, Chu lão đại tuy ăn trộm giỏi nhưng chỉ chọn những người ăn mặc sang trọng mà trộm. Chưa bao giờ trộm đồ của dân nghèo.

Ngũ Nương ngắt lời:

-Đúng vậy đó, lão đại cũng rất trượng nghĩa. Thục đại hiệp cũng vậy.

Thục Trình nghe cô ta nói vậy chỉ cảm thấy buồn cười.

Phong Cổ liền mắng:

-Con mụ này sao, ai cho mụ xía miệng vào.

Ngũ Nương cãi lại:

-Kệ ta, liên quan gì tên cái tên mặt đen ngươi.

Phong Cổ:

-Mụ này, bảo ai đen hả.

Ngũ Nương:

-Chả lẽ là Thục đại hiệp đen sao.

Lại càng cãi càng to tiếng. Thục Trình đành đi chậm lại để phía trước hai người có không gian tốt để cãi nhau. Lùi về thì thấy Trương Thành một tay bế La Cao Tử đang ngủ, một tay ăn con gà quay mới nướng.

Thục Trình nghĩ:

-Ta đi chuyến này đúng là không uổng, có thể gặp được những quái nhân này. Bề ngoài có vẻ là những kẻ toàn thói hư tật nhưng lại có trái tim trượng nghĩa.

Sáng hôm sau cả bảy người bọn họ làm đúng kế hoạch chia bớt của cải cho dân nghèo, trả những vật bị cướp về chổ cũ. Người dân thì vui mừng khôn siết.

Mạc Tiên Chí nói to:

-Các vị nhóm ác tặc Lư Sơn đã bị tiêu diệt, từ nay mọi người không cần phải lo sợ nữa.

Mọi người nghe xong càng thêm mừng rỡ.

Mọi người bảo nhau:

-Thật tốt quá rồi.

-Chúng đã bị tiêu diệt thật rồi.\

Có người liền hỏi:

-Mạc tiên sinh cho hỏi là anh hùng nào đã đánh bại chúng.

Tiên Chí:

-Đó là sáu vị đang đứng cạnh tôi đây.

Mọi người nghe xong tất cả quỳ xuống.

Họ đồng thanh nói:

-Đa tạ các vị ân nhân.

Ngũ ác và Thục Trình thấy vậy liền chạy tới đỡ và bảo mọi người đứng dậy.

Một ông lão nói:

-Các vị đúng là đại ân nhân của thôn này.

Thục Trình nghe vây nói:

-Lão bá đừng khách sáo như vậy.

Ông lão tiếp:

-Từ ngày bọn ác bá đến hoành hành, bao nhiêu của cải của nhân dân đều bị cướp sạch. Những ai muốn chống trả đều bị giết không tha. Ta thân là trưởng thôn này nhưng lại nhu nhược không thể bảo vệ được họ. Chúng đến chỉ một tháng mà đã hơn chục người chêt, thanh niên trai tráng đều bỏ đi.

Ông lão vừa nói vừa trào nước mắt, mấy người dân xung quanh cũng khóc theo. Khiến Thục Trình và Ngũ ác không khỏi ngẹn ngào. Bởi chính Thục Trình từng trải qua đói khổ và mất đi cha mẹ khi còn nhỏ nên anh rất đồng cảm với những hoàn cảnh nghèo khó giống mình.

Thục Trình bảo:

-Bây giờ mọi người đã không sao nữa, hãy sống thật tốt.

Mọi người ai cũng biết ơn những anh hùng đã cứu mình khỏi bọn ác ôn. Ngũ ác tuy lắm thói xấu nhưng lại rất thương dân lành, nên thấy họ như vậy cũng xúc động.

Trưa hôm đó sau khi phân phát xong. Họ ra ngoại thành chuẩn bị chia tay nhau.

Thục Trình nói:

-Hôm nay được gặp các vị anh hùng Thục Trình cảm thấy rất là may mắn.

Chu Đông:

-Thục đại hiệp quá khen đám quái nhân này rồi.

Mạc Tiên Chí nói:

-Các vị giúp thôn Ấp Tân một chuyện lớn này, Tiên Chí vô cùng biết ơn.

Chu Đông:

-Mạc huynh đệ quyết cùng dân làng chống đối cường đạo, tuy không luyện võ những cũng là một bậc anh hùng. Sau này gặp lại chúng ta sẽ cùng uống rượu.

Thục Trình:

-Mấy vị sẽ đi đâu.

Chu Đông:

-Lĩnh nam tuy không bằng Trung nguyên nhưng cũng rộng lớn lắm. Bọn ta sợ không đi hết được ấy chứ.

Nói xong huynh đệ Ngũ ác lên ngựa bái biệt Thục Trình và Mạc Tiên Chí. Rồi phi ngựa đi.

Bây giờ chỉ còn Thục Trình và Tiên Chí tản bộ quanh Lư Sơn.

Thục Trình nói:

-Mạc huynh, khi bọn cường đạo đến đây trai tráng khỏe mạnh đều bỏ đi hết sao huynh vẫn ở lại.

Tiên Chí cười và nói:

-Nơi đây là nới tiểu sinh được sinh ra. Quê nhà gặp nạn cho dù không biết võ công nhưng cũng nguyện sống chết cùng quê hương.

Thấy Tiên Chí tuy ăn mặc nho nhả, nhưng không hề thiếu khí chất của đại trượng phu Thục Trình cảm thấy khâm phục.

Thục Trình:

-Ta có nghe nói Mạc gia nhiều đời học văn chương, so với Thành gia còn nỗi bậc hơn nhiều phần. Hơn nữa còn lên tiếng chống đối triều đình nhà Triệu.

Tiên Chí:

-Huynh trưởng của ta đang làm quan của triều đình. Nhưng thấy bọn ác quan luôn ức hiếp quân lính nên đã viết cáo chỉ trích hoàng đế cho giang thần lộng hành. Nên bị tội tru di, nhưng vì từng có công dẹp loạn đảng nên được miễn chết cho một người.

Thục Trình hiểu Tiên Chí chính là con cháu duy nhất của Mạc gia. Sau chuyện đo Tiên Chí luôn để mối thù trong tim mà không biểu lộ ra. Nhiều người cho rằng anh đã quên đi mối thù của gia tộc mình. Nhưng chả mấy ai biết được cái cảm giác cả gia đình bị trảm mà chỉ còn mình sống sót nó đau đớn thế nào. Thấy Tiên Chí thở dài Thục Trình cũng đoán là anh cũng phải khó khăn lắm với cuộc sống một thân một mình. Nhưng hành động dám chỉ trích hoàng đế của huynh trưởng của Tiên Chí làm anh cảm thấy Mạc gia cũng là một gia tộc anh hùng.

Anh nghĩ nếu An Nam có nhiều người dám đấu tranh thì chắc hẵn sẽ dành lại giang sơn của người Việt rồi. Rồi anh nhớ đến ông mình đã căm ghét người An Nam như thế nào.

Đi một hồi thì thấy một thầy đồ đi qua.

Thấy Tiên Chí ông ta cất tiếng gọi:

-Mạc tiên sinh hôm nay có nhã hứng đi dạo sao?

Tiên Chí:

-Đăng lão ông đi dạy ở làng bên về ấy à.

Ông lão gật đầu. Tiên Chí bổng nghĩ ra một ý.

Anh hỏi Đăng lão:

-Đăng lão, ngươi còn giấy bút không.

Đăng lão gật đầu, rồi lục trong đống đồ của mình.

Thục Trình đang định hỏi Tiên Chí định làm gì, nhưng anh nói trước:

-Hôm nay là ngày hiếm có ta muốn tặng Thục huynh một chữ.

Đăng lão liền bảo:

-Chữ của Mạc tiên sinh là đẹp nhất vùng này, không phải ai cũng được ngài cho chữ đâu.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.