Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ nữ thì cũng là tiểu thư các ngươi làm gì được ta? (2)

Tiểu thuyết gốc · 1628 chữ

Sau khi giải quyết đám người Dung mama nàng liền rời đi. Nàng không muốn lưu lại cái nơi đó một chút nào cả, mà nàng cũng không ngu mà lưu lại đó lâu. Giải quyết xong đám hạ nhân bây giờ là đến đám người đại phu nhân. Đại phu nhân là người trực tiếp ra chỉ thị cho hạ nhân hành hạ nàng, vì thế nàng không thể không tính toán với bà ta...

Bây giờ là gần đến giờ dùng bữa sáng, bát nữ nàng vốn là người bị cấm không được đến gần khu vực nhà chính. Chỉ những lúc lão thái thái đưa đến thì may ra đại phu nhân sẽ cố nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy gì. Còn nếu mà đến gần liền bị đại phu nhân sai người đánh. Đại phu nhân dám hành hạ cơ thể mới của nàng tàn bạo đến thế này lại còn không cho nàng ăn cơm đúng bữa, đã thế nợ cũ nợ mới trả một lần cho xong...

"Hứ, cái con tiện nhân Mạn Nhạc không biết bây giờ ra sao rồi. Suốt ngày giả ốm, giả chết. Sao không chết luôn đi" Vừa đi đến cửa phòng ăn nàng đã nghe thấy cái giọng nói chua chát nào đó vang lên. Có lẽ là giọng của đại tiểu Lộ Thi Cơ - người con mà đại phu nhân yêu thương nhất. Chắc chắn vị tỷ tỷ này rất muốn bát muội của mình chết đi cho xong. 





  Nàng nhếch miệng cười bước vào trong phòng ăn, nhẹ nhàng nói:" Đa tạ tỷ tỷ quan tâm. Muội đã khỏe hơn rất nhiều. Chắc không lâu nữa là sẽ hết bệnh."

Tất cả phu nhân và các tiểu thư công tử đều ngạc nhiên mà trố mắt ra nhìn. Đại phu nhân và đại tiểu thư cũng không thể tin những gì mà họ đang nhìn. Từ trước đến giờ bát tiểu thư luôn nghe lời đại phu nhân không được đến gần khu nhà chính, vậy mà hôm nay lại dám đến tận nhà ăn mà nói những lời này. Thật khiến người ta khó tin.

Lộ Thi Cơ thấy thế thì đứng dậy dùng bộ dáng kiêu ngạo mà đi đến trước mặt nàng. Kỳ thực mà nói thì Lộ Thi Cơ không xinh đẹp lắm, nhan sắc thì xếp ở loại trung bình, nếu nói huỵch toẹt ra thì đúng là kém nàng rất nhiều. Không biết đại tiểu thư này có phải con ruột của đại phu nhân không, nhan sắc chẳng giống bà ta chút nào. Nhưng bù lại đại phu nhân lại có một vị nam nhi rất tuấn tú, nhưng lại đem lòng yêu thích bát muội của mình. Bị nương phát hiện chuyện này, gã bị đưa sang một nơi rất xa để quản lí chuyện làm ăn của gia đình. Đồng thời đây cũng là một phần lý do vì sao Lộ Mạn Nhạc bị bắt đeo mặt nạ.

Lô Thi Cơ đi một vòng quanh người nàng rồi khoanh tay nói:" Bát muội hôm nay khỏe rồi à? Dám đến nhà chính chẳng lẽ muội có chuyện gì sao?"

Nàng gật đầu nhẹ, từ tốn nói:" Cũng không có chuyện gì lớn lao cả thưa tỷ tỷ. Muội nghĩ mình là bát nữ trong nhà thì không nên mãi ở trong phòng, cũng nên đến cùng các phu nhân và mọi người ăn cơm"

"Ăn cơm? Ngươi muốn ăn cơm cùng bọn ta?" Lộ Thi Cơ có vẻ không tin vào điều mình vừa nghe liền hỏi lại, giọng thập phần chua chát.

Nàng vén tóc rũ trước ngực ra sau, mỉm cười:" Đúng vậy tỷ tỷ, muội cũng là tiểu thư trong nhà nên cùng mọi người ăn cơm"

Lộ Thi Cơ nghe thấy câu trả lời của nàng thì bất giác cười lớn, nàng ta ngước gương mặt chát đủ loại son phấn đắt tiền lên nhìn nàng:" Ngươi có tư cách ăn cùng chúng ta sao? Tiện nhân."

"Tỷ tỷ sao có thể nói thế chứ? Muội là bát tiểu thư, sao lại không có tư cách?" Nàng giả bộ sợ hãi, nước mắt lưng tròng hỏi.

Nàng cảm thấy lúc này bản thân quá mắc ói. Cái bộ dạng yếu đuối này quả thật chẳng quen chút nào, yếu đuối là điểm nàng ghét nhất ở Lộ Mạn Nhạc này. Đúng là nàng vẫn thích tính cách thật hơn.

"Càng nhìn thấy ngươi ta càng ngứa mắt. Mau cút đi cho ta" Lộ Thi Cơ có vẻ đã chịu đến cực hạn, sầm sầm p. n kéo nàng đẩy ra khỏi phòng ăn. Đồng thời lớn tiếng chửi mắng :"Mau cút đi cho ta, cút. Đừng để ta nhìn thấy ngươi"

Nàng bị Lộ Thi Cơ đẩy cho đến ngã trên đất. Chân cũng không may mà trẹo luôn rồi, bây giờ chân nàng rất đau. Nàng ôm chân ngồi trên đất. Hư, thực rất đau nha, vị tỷ tỷ này đúng là ác.

"Thi Cơ, muội đang bắt nạt bát muội sao?" Giọng nam trầm trầm vang lên sau lưng nàng.

Hoa Không vội thất kinh, giọng nói này...chẳng lẽ là nam chính Ảnh Vương Cao Chính Vong Tuyền. Ây da, nàng chưa từng nghĩ là sẽ gặp y nhanh đến vậy nha, lại còn gặp ở phủ tể tướng nữa chứ. Thật là nhanh quá đi a~~~~

Ơ...cơ mà khoan người này gọi nàng là bát muội? Nhưng mà tể tướng đại nhân chỉ có một đứa con trai thôi mà, tại sao lại thêm một người con trai nữa ở đâu ra vậy. 





Nàng quay phắt lại phía sau để xem xem cái người đó là ai... Ôi trời ơi, người này thực sự là mỹ nam nha. Từng đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng hoàn hảo, lại còn rất đẹp. 





Người nam nhân đó cúi người xuống khẽ đỡ nàng đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi: " Bát muội, muội có đau ở đâu không?"

"Muội..."

"Phỉ Tru ca ca..." Lộ Thi Cơ dùng giọng điệu nũng nịu lên tiếng cắt ngang lời của nàng "Sao huynh lại quan tâm đến nó cơ chứ?"

Phỉ Tru? A, nàng nhớ rồi. Phỉ Tru là con nuôi của tể tướng đại nhân, ngày thường rất hòa hợp với các huynh đệ tỷ muội trong phủ, còn là người văn võ song toàn, không chê vào đâu được. Ngày trước đọc truyện thấy tác giả miêu tả Phỉ Trù thì cứ nghĩ là rất xấu xí, nhưng không ngờ lại là một người tuấn tú. Thật sự bất ngờ nha.

"Thi Cơ, bát muội ngày thường chẳng bao giờ động chạm đến muội hay đại phu nhân. Sao cứ phải làm khó muội ấy chứ?" Phỉ Tru trả lời rồi đỡ nàng đứng dậy. Tay khẽ đưa ra đỡ phía sau lưng nàng, hắn giúp nàng đứng vững "Nếu muội còn làm vậy huynh sẽ nói chuyện này với lão thái thái đấy"

Lộ Thi Cơ thấy thế thì tức muốn ói máu nhưng lại không thể làm gì được. Mặc dù ngày thường cô ta luôn bắt nạt vị bát muội của mình, nhưng cũng chưa bao giờ bắt nạt quá phận. Có lẽ là cô ta sợ rằng nếu lão thái thái biết chuyện cô ta bắt nạt Lộ Mạn Nhạc thì đến đại phu nhân cũng bảo vệ không nổi cô ta. Vì thế cô ta chỉ đành nhẫm nhịn.

Đại phu nhân thấy con gái cưng của mình chịu ấm ức như vậy thì cũng không thể không làm gì. Bà ta đi đến nhẹ nhàng nói với với Phỉ Tru :" Tru nhi à con hiểu lầm rồi. Cơ nhi với Nhạc nhi chỉ là vô tình xô xát nhau nhẹ thôi. Không có chuyện gì lớn đâu, Cơ nhi cũng đâu cố tình đẩy Nhạc nhi đâu"

Nghe bà ta gọi 'Nhạc nhi' mà nàng mắc ói. Khiếp quá, sao bà ta đóng kịch giỏi thế nhỉ? Kiểu này ở thời hiện đại bà ta có thể đạt giải Oscar về mặt diễn xuất luôn ấy chứ.

Đại phu nhân nói xong còn đi đến nắm tay nàng cười nói:" Con có sao không Nhạc nhi?"

Nàng hơi nhăn mặt lại. Cái nắm tay này của bà ta nắm rất chặt, có thể nói là chặt đến mức khiến tay nàng hơi đau. Nàng chỉ cố nhếch cái mép miệng lên như đang cười để che giấu đi cơn đau.

Cuối cùng chắc là vì nể mặt Phỉ Tru nên đại phu nhân và đại tiểu thư mới ngậm đắng nuốt cay cho nàng ngồi dùng bữa cùng. Mà kệ đi, chuyện ngậm đắng nuốt cay hay không là chuyện của họ chứ đâu phải chuyện của nàng.

=================

Sau khi dùng bữa xong nàng có ý định là về điện của mình nghỉ ngơi. Nhưng giữa đường lại được Phỉ Tru mời đến điện của hắn chơi. Nàng đã suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn đi.

Phỉ Tru nhìn chăm chú vị bát muội của mình một cách kỳ quặc. Rồi hắn lên tiếng hỏi:" Muội thật không sợ họ lại gây khó dễ sao?"

"Thứ nữ thì cũng là tiểu thư, họ làm gì được muội chứ? Đa tạ ca ca quan tâm" Nàng cười nói.

Hắn nghe nàng nói thế thì thấy rất hay nha. Từ trước đến giờ tất cả các thứ nữ và các phu nhân khác đều sợ đại phu nhân và đại tiểu thư. Nhưng thật không ngờ vị bát muội yếu ớt của hắn lại nói được câu như vầy. Thật khâm phục mà. Hắn không trả lời mà cười lớn.

Bạn đang đọc Trùng sinh thứ nữ chi quan tử sáng tác bởi TưVãnThưUyển
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TưVãnThưUyển
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.