Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chốn thâm cung (1)

Tiểu thuyết gốc · 2073 chữ

A, nàng kỳ thực bắt đầu thấy thích cuộc sống nơi này rồi nha. Từ khi kết thân được với Phỉ Tru thì nàng bắt đầu không còn nép vế trước đại phu nhân và đại tiểu thư nữa. Cộng thêm được lão thái thái bảo hộ nên đám hạ nhân cũng không ds làm gì nàng. Không những thế nàng còn được Phỉ Tru dạy võ công, đúng là dạy võ công cho đó. Ban đầu là do hắn thấy nàng dù cơ thể suy yếu nhưng nếu học ít võ công là cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn chút ít. Nhưng ai ngờ học được khoảng một tháng hắn lạu phát hiện ra nàng rất có tố chất học võ công. Chẹo, cái này là nhờ vào việc nàng học võ vag học chạy dài đây mà. Là con gái duy nhất của Hoa gia, nàng thường xuyên bị kẻ thù của gia đình toán bắt cóc. Vì thế mà nàng đã phải học võ, cấp 2 đã là thuyền thủ chạy cự li dài cấp quốc gia. Nên chỉ cần tĩnh dưỡng hẳn hoi là cơ thể hiện tại có thể ổn lên ngay.

Mà điều nàng quan tâm nhất là tại sao mãi chưa gặp nam chính vậy. Tuy biết là cứ trong phủ tể tướng thì có chết cũng không gặp, nhưng nàng vốn chả biết làm cách nào để gặp được Ảnh Vương Cao Chính Vong Tuyền đây. Thực đau đầu mà, nàng chỉ nhớ là cốt truyện ghi là gặp trong cung nhưng lại không ghi rõ là gặp ở đâu cả. Aaaaaa, đại thần [Tùy Bảo Tồn] à, ngài hại chết tui rồi. Haizzz, đành chịu thôi, không biết gặp lúc nào thì đành phải 'tùy đời đẩy đưa' thôi.

Mà nói ra cũng lạ, rõ ràng là nghe nói vị nam chính này rất yêu nữ chính, vậy tại sao nữ chính lại tự tử nhỉ? Cái này nàng do chưa đọc hết nên cũng không biết nguyên do cụ thể, nếu nữ chính nguyên tác mà chết, liệu nàng có phải chết như cô ấy không? Cái này thực đau đầu...

"Mạn Nhạc, con đang làm gì đó?" Lão thái thái được một mama đỡ tay,chậm chạp bước vào phòng nàng.

Vừa nghe thấy tiếng gọi của lão thái thái nàng liền chạy đến đỡ tay bà, giúp bà ngồi xuống ghế. Lão thái thái cũng đã khoảng 80 tuổi rồi, tóc đã bạc hết, gương mặt cũng có vài nết nhăn rồi. Dù thế nhưng bà lại là một người phúc hậu và hiền lành. Chỉ tiếc là lão thái thái lại không phải mẹ ruột của tể tướng đại nhân,nghe đồn mẹ ruột của tể tướng đại nhân mất sớm, thế là lão thái thái nhận đảm đương việc chăm sóc tể tướng từ nhỏ. Mặc dù đối xử với tể tướng như con ruột nhưng có vẻ tể tướng vẫn không coi bà là mẹ.

Hoa Không nhanh nhẹn ngồi xuống, tay tiện thể cấm ấm trà lên rót trà vào tách cho lão thái thái rồi nói:" Con chỉ dang ngồi nghĩ linh tinh thôi, lão thái thái tìm con có việc gì ạ?"



"Không có chuyện gì ta không thể tìm con sao Mạn Nhạc?" Lão thái thái nhận tách trà từ tay nàng rồi hỏi vặn lại.





Bất ngờ bị hỏi như vậy nàng hơi khó xử, nhưng cũng cố gượng cười mà trả lời:" Đâu phải, lão thái thái tất nhiên là có thể tìm con mọi lúc rồi"



Lão thái thái thấy nàng như vậy thì bật cười, khi bà cười nết nhăn trên mặt giãn ra nhìn rất phúc hậu. Lão thái thái cầm tay nàng nói:" Ta kỳ thực đến đây có chuyện muốn nói với con. Chỉ là con có chịu hay không thôi"



Nàng bật cười, tay tiện thể tự rót trà cho mình:" Lão thái thái cứ nói. Con làm được nhất định sẽ làm mà".

Lão thái thái nghe thấy thế liền nắm tay nàng cười:"Vậy Mạn Nhạc nè, lão thái thái chiều sẽ vào cung thăm hoàng hậu. Con liền đi cùng ta"

"Dạ?" Nàng nghe lão thái thái nói mà cũng không hiểu lắm. Vào cung thăm hoàng hâu? Là vào cung để thỉnh an đúng không? Vào cung là sẽ cơ hội gặp được Ảnh Vương? Nàng không suy nghĩ nhiều mà nói :"Hảo, con sẽ đi cùng lão thái thái"

Nàng cười thầm trong bụng. Thật may mà lão thái thái đã kêu nàng vào cung để thỉnh an hoàng hậu. Nếu không thì nàng cũng không biết khi nào mới có cơ hội gặp 'nam chính' nữa. Suy cho cùng tác giả cũng đâu có ngược đãi nữ chính lắm.

=========

Vừa đến buổi chiều nàng liền kêu A Phù trang điểm chải chuốt lại cho gọn gàng. Chỉ có điều là y phục của Lộ Mạn Nhạc quá sơ sài. Là tiểu thư mà đến một bộ y phục sang trọng cũng không có. Liệu có phải là nghèo quá rồi không? Nhưng mà thôi kệ đi, mặc thế nào thì chỉ cần đẹp là được rồi. Đâu quan trọng lắm...

Ngồi trên xe ngựa cùng lão thái thái để đến cung điện. Nàng phát hiện ra ngồi xe ngựa còn khó chịu hơn ngồi trên xe ô tô. Ngựa đi cưa lắc qua lắc lại làm cái xe cũng hơi rung lắc. Đồng thời những cái dây ở mặt nạ của nàng cũng lắc theo sự di chuyển của chiếc xe ngựa. Kỳ thực mà nói nàng không thích đeo mặt nạ, đeo một thời gian lại cảm thấy rất hay nên cũng rất ít khi tháo nó xuống. Lần này vào cung nàng rất muốn tháo mặt nạ ra,nhưng nghĩ lại thì lại thấy đeo vào vẫn hơn.

Lão thái thái nhìn nàng suốt quãng thời gian đi. Đến cửa cung hoàng hậu thì lão thái thái cầm tay nàng nói:" Mạn Nhạc à, thật khổ cho con quá. Lúc nào cũng đeo mặt nạ chắc con khó chịu lắm"

Hoa Không bật cười nắm tay lão thái thái:" Không sao đâu lão thái thái. Con đeo sớm đã quen rồi"

Lão thái thái không nói thêm gì mà chỉ xoa đầu nàng. Nàng cũng không biết vẻ mặt của lão thái thái lúc này là có ý gì nhưng nàng biết lão thái thái sẽ không hại nàng.

Vốn lão thái thái là một lão bà rất thân với hoàng hậu ,nên có thể ra vào cung bất cứ lúc nào. Bên trong hoàng cung cũng không gọi là quá sang trọng như nàng nghĩ, nói chung là không giống trên phim ảnh ấy. Dù vậy nhưng lại rất rộng lớn, cảm tưởng chỉ cần đi vào là có thể lạc đường ngay.

Lão thái thái cùng nàng đúng trước vị hoàng hậu rất đẹp,nhưng trên mặt đã xuất hiện vài nết nhăn. Lãi thái thái quỳ xuống nói:" Thỉnh an hoàng hậu nương nương"

Nàng thấy thế cũng vội vội vàng vàng mà quỳ xuống nói rất nhẹ:"Thỉnh an hoàng hậu nương nương"

Hoàng hậu thấy thế thì bật cười rất tươi. Sau đó liền đích thân bước xuống khỏi ghế ngồi đi đến đỡ lão thái thái và nàng dậy. Hoàng hậu nói, giọng thập phần vui vẻ:" Lộ lão thái thái không cần đa lễ đâu. A,đây là bát nữ mà người nói sao? Nhìn có vẻ rất xinh đẹp"

Hoàng hậu quay sang nàng, nhẹ vuốt đầu nàng cười. Hoa Không thì cũng cố mà nặn ra nụ cười, cái gì mà 'có vẻ rất xinh đẹp' cơ chứ, là rất rất xinh đẹp đó.

Nàng khẽ liếc mắt đánh giá vị hoàng hậu này. Thật ra thì cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là có chút khí chất hoàng hậu thôi. Vậy mà đại thần [Tùy Bảo Tồn] miêu tả rõ là cao sang, thân phận thì rõ là hiểm hách. Nói chung là cứ tưởng thế nào, thì ra cũng như bao vị hoàng hậu khác thôi.

Quá chán nản, nghe hoàng hậu tâm sự với lão thái thái nàng cũng thực không thể hiểu họ nói gì. Vậy là liền bỏ ra ngoài chơi, A Phù cũng không cho đi theo. Hoàng cung rộng lớn, nàng đi đâu cũng phải thận trọng hết sức. Bây giờ là mùa hè nên ở đâu cũng thoang thoảng hương sen. Nàng ngó qua ngó lại, cuối cùng lại dừng chân tại một đầm sen trong hoa viên nhỏ của hoàng cung. Đầm sen này rất đẹp, còn có rất nhiều sen...

Nàng bước xuống hết những bậc thang của hồ sen. Khẽ với tay vờn vờn mấy bông sen ở trong hồ, chỉ có điều cái mặt nạ trên mặt nàng quá vướng víu, nó khiến nàng rất bất tiện. Hoa Không quay qua quay lại quan sát xung quanh. Ok, không có ai cả. Tháo ra thôi, lo gì chứ không ai nhìn thấy là được. Vậy là nàng liền đưa tay tháo chiếc mặt nạ xuống.

Sau chiếc mặt lạ là một nhan sắc bách bàn nan miêu (vẻ đẹp khó có thể miêu tả), không những thế còn là một vẻ đẹp câu hồn đoạt phách (đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở). Nàng được sở hữu nàn da khi sương tái tuyết (ý chỉ làn da trắng hơn sương tuyết) giống như mẫu thân nàng, kết hợp với khung cảnh sen bây giờ thì kỳ thật phải nói là liên hoa tiên tử (xinh đẹp như tiên tử, hoa sen) . Sắc đẹp thật sự xán như xuân hoa, kiểu như thu nguyệt (xinh đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu)... Thật sự là một tuyệt đại mỹ nhân...

============

Ảnh Vương-Cao Chính Vong Tuyền phong thái ung dung mà đi. Hiện tại y đang có dự định về phủ, đi ra ngoài giải quyết chuyện nửa ngày khiến y rất không hài lòng. Phụ hoàng vốn biết y không thích tham gia vào chính sự của triều đình, vậy mà vẫn ép y đi giải quyết chuyện bên ngoài. Điều đó khiến y khó chịu.

Xét về tính cách của y thì lại vô cùng băng lãnh, kỵ sắc, kỵ rượu, kỵ nữ nhân. Lại còn là một người không quan tâm sự đời, không quan tâm thế sự, không ham mê nữ sắc. Nói tóm gọn là chả quan tâm cái quái gì hết. Còn về dung mạo thì miễn bàn. Vẻ đẹp như đúc mài ra từ ngọc, gương mặt không một khuyết điểm.

"Kiểm nhị hương huân tự hữu tình,

Thế gian hà vật tỷ khinh doanh...

(Dịch:

Cánh sen mịn màng, hương thơm quyến rũ,

Trong thế gian không còn cánh hoa nào nhẹ hơn...)

Y đi ngang qua hoa viên nhỏ gần cung của hoàng hậu thì chợt nghe thấy giọng nói vô cùng yến ngữ oanh đề (chỉ giọng nói thánh thót như oanh yến) ở nơi đầm sen tuyệt đẹp bên trong. Y nhếch môi cười bước đến đối tiếp:

"...Tương phi vũ hậu lai trì khán,

Bích ngọc bàn trung lộng thuỷ tinh"

(Dịch:

Sau cơn mưa tới xem sen Tương phi trong ao,

Trong như ngọc bích lung linh đọng trong lá sen) *

Nàng đang đọc vặt vẫn mấy câu thơ cổ thì một giọng nam trầm trầm vang lên. Nàng vội quay ra nhìn thì bắt gặp ngay một gương mặt nam nhân tuyệt sắc. Chết, Ảnh Vương Cao Chính Vong Tuyền. Nàng hơi kinh ngạc khi gặp y ở đây. Trong tranh vẽ minh họa của truyện đã vẽ Ảnh Vương đẹp vô cùng rồi, thật không ngờ gặp rồi lại còn đẹp hơn hình minh họa nữa. Đúng là đại thần chỉ bội bạc với nữ chính thôi mà.

Y chưa thấy cô nương nào như cô nương này trong cung cả. Nữ nhi nhà quan đại thần cũng chưa từng thấy ai như vậy. Y liền cao giọng hỏi:" Ngươi là ai?"

==============

Chú thích:

(*) Bài thơ mà Lộ Mạn Nhạc and Vong Tuyền đọc là bài thơ của thời kỳ Sơ Đường, tác giả bài thơ này của Quách Trấn. Ông đặt tên bài thơ này là "Liên hoa" nghĩa là "Hoa sen"

Bạn đang đọc Trùng sinh thứ nữ chi quan tử sáng tác bởi TưVãnThưUyển

Truyện Trùng sinh thứ nữ chi quan tử tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TưVãnThưUyển
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.