Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong Nháy Mắt, Có Một Tia Sáng Lóe Qua

Phiên bản Dịch · 2606 chữ

Đây là từ địa phương kinh điển ở Tứ Xuyên, có thể năm 2008 nó vẫn còn chưa phổ biến khắp cả nước, nhưng chỉ cần là người Trung Quốc, đại để đều có thể nghe ra ý nghĩa không tốt trong đó.

Ôn Hiểu Hiểu không dám tin, nhìn chằm chằm hắn chất vấn: "Ngươi vừa nói cái gì?!"

Kích động đúng là ma quỷ.

Thế nhưng so ra, Ôn Hiểu Hiểu mới thật sự là ma quỷ của giới ma quỷ.

Ôn Hiểu Quang lập tức vận chuyển IQ của chính mình, bày ra dáng vẻ trấn định, cực kỳ bình tĩnh đáp: "Ngươi đừng hiểu lầm, đó là tiếng địa phương Tứ Xuyên, ta mới vừa học, nói theo tiếng phổ thông nghĩa là... Ôi chao ôi."

"Ôi chao ôi?" Ôn Hiểu Hiểu ngạc nhiên lặp lại.

"Đúng, ôi chao ôi." Hắn vừa nói vừa bước lùi về sau.

"Thứ quỷ gì vậy? Ngươi học cái này từ ai vậy hả?"

". . . Lý Bạch."

Tỷ tỷ tuy rằng không học nhiều, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, nghe vậy bèn lập tức chỉ tay vào hắn rồi quát: "Cút, lại muốn giỡn mặt ta chứ gì?"

Ôn Hiểu Quang vội lắc đầu phủ nhận, "Đương nhiên không phải, ngươi không biết bài thơ Thục Đạo Nan của Lý Bạch à? Ôi chao ôi, nguy hiểm thay, cao thay, đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh, thực sự là Lý Bạch nói mà."

"Đây là do ông ấy viết ra, lão nhân gia muốn đọc ra miệng vậy cũng là mmp, đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh, ngươi nghe một chút, có phải là cũng rất thuận?"

"Thật sự, lão sư bắt học thuộc, ngươi xem đệ đệ ngươi thuộc lòng giỏi chưa: Các vua Tàm Tùng và Ngư Phù, ở chốn xa xôi biết bao! Từ đó đến nay đã bốn vạn tám nghìn năm . . bốn vạn tám nghìn năm, ừm. . . A, hình như có bệnh nhân!"

Ôn Hiểu Quang đang chém gió say sưa thì chợt thấy có bệnh nhân vừa bước lên cầu thang.

Ôn Hiểu Hiểu nghe vậy bèn nhìn qua đó, đúng là có người, nàng không thể để người bệnh lại đợi mình được, mặc dù nàng vẫn đang ghim việc trăm phần trăm là thằng nhóc Ôn Hiểu Quang kia đang nói hưu nói vượn.

"Chờ đó, trở về giải thích rõ ràng cho ta!"

Ha...

Ôn Hiểu Quang lại nhìn về phía Đinh Xảo Nhân.

Tiểu tỷ tỷ hình như đã bị dao động rồi, ánh mắt nhìn hắn khá phức tạp, có cảm giác giống như một người mẹ đang cố gắng mưu toan che giấu việc xấu giúp con trai mình vậy.

Vài giây sau, nàng mới líu ríu xin lỗi: "Hiểu Quang, cũng còn may mà ngươi cơ trí, ta còn thực sự sợ hai người các ngươi sẽ cãi nhau chỉ vì câu lỡ miệng của ta."

Ôn Hiểu Quang hất cằm đáp: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi, lại nói tỷ ấy cũng không học đến cấp ba."

"Thì sao, liên quan gì đến việc ban nãy?" Đinh Xảo Nhân không lý giải được logic của hai việc này.

"Liên quan gì đến việc ban nãy ư?" Hắn đắc ý cười, hỏi rất hay.

Đương nhiên là có liên quan rồi. Tỷ tỷ chỉ học hết cấp hai, mà cấp hai thì chưa được học Thục Đạo Nan, cấp ba mới học.

Thế nên còn không phải mặc ta nói cái gì thì là cái đó sao? Đây chính là điểm yếu của tỷ ấy, dễ đối phó.

Hoặc là nói, hắn biết Ôn Hiểu Hiểu sẽ không thật sự gây khó khăn gì đối với đệ đệ như mình, nếu không thì nàng cũng đã chẳng khổ cực nuôi dưỡng hắn như thế, vậy nên thay vì nói là sợ tỷ tỷ, chẳng bằng nói là muốn làm tỷ tỷ vui lòng thì đúng hơn.

Nói cho cùng, hắn hiện tại đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, hơn nữa người ta còn cực kỳ tốt với ngươi, như vậy thì còn ý kiến gì nữa?

Bằng không với cái tính khí ngang như lừa của hắn, nếu thật sự không thích một người, dù kẻ đó có là tỷ tỷ của hắn, hắn cũng sẽ không thèm để vào mắt.

Sợ?

Căn bản không tồn tại.

Sau đó hắn liền quẩy cặp sách lên vai rồi rời đi.

Đợi đến lúc Ôn Hiểu Hiểu xong việc thì không thấy hắn đâu nữa, nàng bèn đi tìm Đinh Xảo Nhân hỏi: "Đệ đệ nhà ta đâu rồi?"

"Hắn nói lát nữa hắn sẽ trở lại."

Ôn Hiểu Hiểu chống nạnh, khẽ bĩu môi, "Nhãi con, gần đây bỗng nhiên cứ như tên trộm vặt ấy nhỉ, chuồn còn rất nhanh."

Chuồn?

Ôn Hiểu Quang không cho rằng hành động của mình là chuồn.

Hắn không muốn tính toán với nữ nhân thì đúng hơn, vì vậy mới rời đi trước.

Lại nói mấy ngày nay hắn có chút buồn bực, cứ nghĩ đến việc hiện tại mình đang ăn nhờ ở đậu trong nhà của Ôn Hiểu Hiểu là hắn lại thấy khó chịu.

Từ trong đáy lòng hắn, hắn vẫn muốn bản thân mình có thể độc lập tự chủ hơn.

Tình cảnh bây giờ, nói khó nghe một chút thì có khác nào đang bám váy phụ nữ.

Nhưng hắn là một học bá trong ngành kỹ thuật, đó giờ làm gì biết buôn bán kinh doanh, dù là có, hơn hai mươi năm qua cũng không có kinh nghiệm thực tiễn, quan trọng hơn nữa là thân phận hiện giờ của hắn là một học sinh cấp ba, dù muốn cũng chẳng thể ra đường lăn lộn được.

Đã vậy mỗi ngày đều có quỷ bà bà trong nhà kiểm soát hắn.

Đến nỗi mà hắn thậm chí còn cảm thấy khai giảng cũng không tệ chút nào, ít nhất chỉ cần học tốt thì lão sư sẽ rất dễ đối phó.

Thế nhưng vấn đề kinh tế trước mắt không giải quyết không được, kỳ thực hắn cũng không cần quá nhiều, chỉ cần có khoảng mấy vạn khối thì đã tốt lắm rồi.

Nhưng vấn đề tiền nong vẫn luôn là nói thì dễ, bắt tay vào làm mới thấy khó khăn, nhìn số tiền ít ỏi, thật chẳng ngờ bao nhiêu năm công tác mà trên người cũng không dành được mấy vạn khối.

Tiền khó kiếm, cứt khó ăn, thật sự đi kiếm mới hiểu, kiếm được mấy ngàn khối tiền lương thì phải nai lưng ra mà làm công cho người khác.

Kỳ thật đối với bọn nhỏ mà nói, tàn nhẫn nhất hẳn là ở chỗ, trước kỳ thi Đại học, người lớn nào gặp đám thiếu niên cấp ba cũng sẽ rao giảng rằng học Đại học quan trọng cỡ nào, môi trường ở đó chính là tháp đèn nhân sinh, rồi bọn họ sẽ cổ vũ ngươi, thậm chí là dọa nạt, ép uổng ngươi phải cố gắng lên lên bằng được cái tháp đó.

Nhưng sau khi ra trường, xã hội sẽ đập vào mặt ngươi một thực tế rằng, có cái bằng Đại học không phải là đang đứng trên vững trên tháp đèn rồi, nếu ngươi cứ ngốc ở phía trên đó, sẽ có vô số người dùng cả hai chân đạp ngươi xuống, đến nỗi ngươi thậm chí còn chẳng kịp lên án, “Mọe, là do các ngươi mang ta lên đây mà” thì đã bị đá ra.

Có lẽ ý nghĩa duy nhất của việc leo lên đỉnh tháp ấy chính là, có thể giúp kẻ đó mở mang tầm mắt, nhìn xa trông rộng hơn.

Ôn Hiểu Quang trước đây sinh ra ở nông thôn, vậy nên hắn lại càng phải ra sức bò lên cao hơn người khác, sau khi tốt nghiệp khoa chính quy, hắn đã ra ngoài công tác một năm, sau đó lại ôn tập khảo nghiệm chính mình, hắn có sự quyết tâm, đối với chính mình càng thêm tàn nhẫn.

Đây không phải phẩm chất hiếm có gì, nếu như có người nào cho rằng như vậy, chẳng qua do sau lưng họ không phải là vực sâu, họ vẫn còn đường lui, nếu gặp phải vấn đề quá khó khăn thì chỉ cần chọn một con đường khác dễ dàng hơn là được.

Ôn Hiểu Quang cũng biết lười biếng, cũng rất hưởng thụ việc mấy ngày nay được người ta chăm nuôi đến là thoải mái, điều này làm cho tinh thần đã trải qua áp lực cao của hắn có thể được thư giãn, mà sau khi ung dung thư giãn bèn sản sinh chút ý nghĩ.

Ý thức 'Ta là nam nhân trưởng thành, ta phải tự nuôi sống chính mình' một khi đã bùng lên rồi thì lập tức không chịu nổi trạng thái ký sinh trùng như hiện tại được nữa.

Dù ngươi ngăn hắn, hắn cũng muốn tìm kiếm ra công việc để làm.

Hiện tại chính là như vậy.

Lúc trước suy nghĩ này chỉ thi thoảng mới xuất hiện, nhưng từ khi nhìn thấy Ôn Hiểu Hiểu vất vả làm việc như thế nào thì tâm trạng bức bối muốn kiếm tiền của hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Hắn cảm thấy, nếu mình có thể vừa học giỏi, lại vừa kiếm được tiền thì tỷ tỷ hẳn sẽ rất vui.

Ôn Hiểu Quang muốn làm tỷ tỷ mình vui vẻ, chỉ đơn giản bởi vì nàng đối với hắn rất tốt.

Uhm… Biết đâu còn có thể khiến Ôn Hiểu Hiểu ôn nhu hơn một chút?

Ước mơ về tương lai quả thật tốt đẹp vô cùng!

Cả buổi chiều hắn chỉ ngồi lì một chỗ, chăm chú suy nghĩ về vấn đề của mình. Hắn cầm một tờ giấy trên tay, viết viết rồi lại gạch xóa, tập trung ghi lại những chuyện sẽ xảy ra trong mười năm tới đây. Cũng còn may mà đầu óc hắn khá thông minh, trí nhớ cũng tốt, rất nhiều chuyện vẫn luôn có ấn tượng đại khái.

Đáng tiếc chính là hắn đã bỏ lỡ mất một đợt kiếm tiền nhờ bùng nổ công nghệ Internet.

Nói đến loại chuyện này cũng không có tác dụng gì, hắn hiện tại cũng không cần ra sức kiếm một lượng lớn của cải như vậy, hơn nữa hắn cũng không nhiều thời gian, hắn chỉ muốn cấp tốc kiếm tiền thật nhanh thôi.

Tờ giấy trắng kia đã bị hắn viết loạn đủ mọi thông tin, hắn cảm thấy không chừng những tin tức này sẽ có thể hữu dụng, nghĩ vậy hắn bèn thu dọn nó lại rồi cất qua một bên.

Nếu như đã bỏ qua việc kiếm tiền nhờ đợt bùng nổ Internet lần đầu tiên, vậy cũng không cần xoắn xuýt.

… Tiếp theo hẳn là smartphone.

Nếu hắn nhớ không lầm thì năm 2014 là năm đánh dấu son chói lọi đầu tiên.

Ôn Hiểu Quang dùng bút gạch chân con số này, chính là nó.

Iphone đời đầu vừa mới tung ra thị trường vào năm ngoái, app của nó chính là kho báu kiếm tiền. . .

Mặt khác, nhớ không lầm thì Xiaomi được thành lập vào năm 2010, Mỹ Đoàn (Meituan) cũng vậy, sau đó Mỹ Đoàn đã bị thu mua, thế nhưng lại kiếm được một món hời đến nỗi phải quỳ lạy người sáng lập. . .

Dịch vụ chia sẻ xe cộ cũng là một điểm mấu chốt, dù trước khi hắn sống lại thì ngành nghề này đã manh nha xuất hiện, nhưng có thể học tập các vị đi trước kia.

Ngoài ra, năm 2008 có 4000 tỉ kích thích giá cả bất động sản đột biến mạnh mẽ.

Từ nửa cuối năm 2015 đến năm 2016 thì thị trường chứng khoán liên tục tăng giá, hắn nhớ khá rõ mốc thời gian đó, bởi vì khi ấy có một người bạn học tiết kiệm hơn nửa năm, cuối cùng dùng sản phẩm Erguotou, bắt đầu lên sàn giao dịch vào tháng 4 năm 2016. . .

Những thứ này đều là cơ hội để kiếm tiền.

Còn tương lai có thể kiếm được nhiều tới cỡ nào thì đại khái phải xem tạo hóa.

Nhưng ít ra hắn cũng sẽ không thảm giống như kiếp trước, đối mặt với giá phòng cao ngất ngưởng mà chỉ biết lắc đầu chịu thua.

Nhưng mà nghĩ đến nhiều như vậy, hắn chợt phát hiện chính mình toàn mơ mộng viển vông, bởi vì bây giờ đến mười đồng tiền bảo hắn bỏ ra, hắn còn không có nổi.

Ít nhất. . . Phải có vốn cái đã.

Ít nhất phải để Ôn Hiểu Hiểu tin tưởng hắn, đừng đến nỗi mỗi ngày tỷ ta đều theo dõi hắn nữa.

Đây cũng là mâu thuẫn lớn nhất ở hiện tại.

. . .

. . .

Trước đây thời điểm hắn đang cắm dùi mài sử, tập trung ôn thi, trong phòng chỉ có một người, một cái bàn, một cây bút, quả thật cực kỳ khô khan.

Hắn hiện tại là Ôn Hiểu Quang.

Giường và bàn ghế trong phòng đều thuộc về hắn.

Thế nhưng hắn nhớ rất nhiều về hồi ức trước đây, vì vậy hắn lại tìm một cuốn sổ ghi chép một ít thứ, cuối cùng cảm thấy không yên lòng nên lại sửa thành một đoạn mã hóa mà chỉ có mình hắn đọc hiểu được.

Mãi đến tận chạng vạng, Ôn Hiểu Hiểu mới tan tầm về nhà.

Việc đầu tiên vị đại tỷ này làm, chính là đi thẳng vào phòng hắn, ánh mắt liếc qua một vòng kiểm tra thử.

"Đúng là đang học bài thật!"

Ôn Hiểu Quang nhìn thấy túi nylon trong tay nàng bèn hỏi: "Ngươi lại mua đồ cho ta ăn à?"

"Ngươi nghĩ đẹp nhỉ." Ôn Hiểu Hiểu ném cái túi đó lên bàn hắn, "Đây là sách giáo khoa và sách tham khảo lớp 11, ta đã mua sẵn cho ngươi, tránh ngươi dùng lý do mua sách để... lừa gạt tiền."

???

Cái quỷ gì vậy?

Ý đại tỷ là ta sẽ gạt tiền của nàng để đem đi chơi game? Không phải điều này vớ vẩn quá sao?

Ai mà làm thế thì kẻ đó không có tiểu JJ, dám hắn phải thề như thế thì mới vừa lòng nàng ta!

"Nhớ học hành cho đàng hoàng, nhiêu đó tốn hơn 100 khối tiền của ta đấy."

Ôn Hiểu Quang lật lại túi nhựa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ôn Hiểu Hiểu.

Trong đầu hắn bỗng “thịch” một tiếng, trước mắt hắn lóe ra một tia sáng, tựa như mất nguyên một buổi trưa u sầu, cuối cùng hắn cũng đã nghĩ ra một việc!

Ôn Hiểu Hiểu ngẩn người ra nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mắt, đệ đệ nhà mình làm sao có thể cười tươi như hoa sau khi mình đưa cho hắn một đống tài liệu học tập được vậy?

Thế nhưng hắn thật sự đang cười.

"Ngươi. . . Ngươi cười cái gì?" Nàng cảm thấy có chút lo lắng, quá không bình thường rồi!

Ôn Hiểu Quang cười đương nhiên là có lý do, thế nhưng tạm thời hắn chưa muốn nói cho tỷ ấy biết, vậy nên hắn tỏ vẻ vô cùng thần bí, suỵt một cái, đoạn nói: "Bí mật."

------------

Người dịch: Kẹo Cứng

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Kích Đãng Niên Hoa (Dịch) của Hoàng Gia Cố Dung Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.