Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Một Kẻ Ngốc Nghếch Tên Là Ôn Hiểu Hiểu (1)

Phiên bản Dịch · 1223 chữ

Bí mật chính là bí mật, không thể nói.

Ôn Hiểu Hiểu có ý định xông tới, hắn lập tức đứng dậy, đẩy nàng ra khỏi phòng ngủ, "Rồi rồi, ngươi đi làm cực khổ, ta có làm cơm tối, mau ra ăn thôi."

"Ngươi làm cơm tối?"

Ôn Hiểu Quang gật đầu, "Cũng không thể để ngươi vất vả cả ngày, về rồi còn phải lăn vào bếp nấu cơm được."

Lời nói ấy khiến nữ hán tử như nàng có chút cảm động, nàng đến bên cạnh bàn ăn nhìn xuống, có hai món khá phổ thông, cải trắng xào đậu hũ và đậu tương xào, cộng thêm một tô canh cà chua.

Buổi tối ăn mấy món thanh đạm vừa ngon lại rất dễ tiêu.

Hơn nữa bọn họ vốn không có bao nhiêu tiền. Tuy rằng 2800 khối thì cơ bản sẽ tương đối đầy đủ cho hai người sinh hoạt trong một tháng ở cái huyện thành nhỏ này.

Nhưng kiếm được 2800 liền tiêu sạch cả 2800 thì chắc chắn kẻ đó không phải là người Trung Quốc.

Không cần nghĩ cũng biết, Ôn Hiểu Hiểu nhất định sẽ tiết kiệm tiền.

Không phải vì những lý do cực kỳ cao thượng như “phải để dành tiền cho đệ đệ học hành”, đương nhiên đây cũng là một nguyên chân chính, nhưng kỳ thực, chủ yếu vẫn là ba chữ đơn giản: Không dám xài.

Nếu như ai từng trải qua cảm giác nghèo túng thật sự thì người đó nhất định sẽ hiểu.

"Đưa chén đây, ta bới cơm cho ngươi." Ôn Hiểu Quang biết tỷ tỷ mình đi làm cả ngày về sẽ rất mệt mỏi, vậy nên vẫn tích cực chăm sóc nàng.

Ôn Hiểu Hiểu vui vẻ cầm lấy đũa, mang theo chờ mong chấm đậu tương nếm thử.

"Cũng không tệ lắm."

Lại thử qua món khác, "Đậu hũ cũng rất non."

Nàng nhìn đệ đệ đang bưng cơm tới, ngạc nhiên nói: "Ta nhớ rõ ràng ngươi không biết nấu ăn mà."

Ôn Hiểu Quang mỉm cười, đặt bát cơm tẻ xuống bàn trước mặt nàng, chậm rãi đáp: "Chẳng phải lúc ba mẹ mới đi, ngươi cũng không biết nấu sao?"

Một câu nói này phảng phất như nói ra hết sự chua xót khổ cực mà mấy năm qua Ôn Hiểu Hiểu đã phải trải qua.

Nàng sửng sốt hồi lâu, cũng không biết nên nói cái gì! Thậm chí nghĩ muốn biểu thị chút cảm động cũng không nói nổi nên lời.

"Ăn đi", Ôn Hiểu Quang nhẹ giọng thúc giục.

Ôn Hiểu Quang rất có kinh nghiệm trong mảng này, hắn canh lửa và nêm nếm gia vị cực kỳ chuẩn. Đến nỗi mà chính hắn còn phải bội phục mình, làm sao mà ai cũng bị ta thu thập tới mức ái mộ sát đất đây?

Cơm nước xong xuôi, tỷ đệ hai người bèn làm ổ ở trên ghế sa lông cùng xem TV, nhưng thật ra nãy giờ Ôn Hiểu Hiểu chẳng hề đặt tầm mắt ở trên màn hình, bởi vì nàng vẫn đang ngẩn người.

"Tỷ, ngươi nghĩ gì thế?"

Ôn Hiểu Hiểu dựa vào ghế sa lông, uể oải đáp: "Không có gì."

Thế nhưng nét mặt sầu muộn của nàng lại như muốn hô lên “Không có gì mới là lạ!”

Ở cái nhà này đã hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên hắn quyết tâm hỏi thẳng: "Tỷ, chúng ta. . . Còn bao nhiêu tiền?"

Ôn Hiểu Hiểu đột ngột ngồi thẳng người dậy, cảnh giác nhìn hắn, "Ngươi hỏi làm cái gì?"

"Không có gì."

"Ngươi lo tập trung vào việc học cho ta."

Ôn Hiểu Quang gật gù, hắn đại khái đoán được, hẳn là kinh tế trong nhà còn khó khăn hơn hắn nghĩ.

Kỳ thật hắn sống ở đây thì đương nhiên ít nhiều gì cũng cảm nhận được một chút.

Phải biết, gia đình họ vốn không giàu có gì, bọn họ là dân tỉnh, xem ra có được căn phòng như vậy ở huyện thành đã là sự cố gắng tích góp suốt nửa cuộc đời của bố mẹ Ôn Hiểu Hiểu rồi.

Hơn nữa hắn có thể sống lại là bởi vì Ôn Hiểu Quang xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, lúc hắn tỉnh lại đã là đang ở trong bệnh viện, coi như Ôn Hiểu Hiểu có chút tiền tiết kiệm thì trên căn bản cũng không đủ để chăm lo cho hắn, hẳn nàng phải vay mượn bên ngoài cũng nên.

Hắn không muốn tiếp tục truy hỏi nữa.

. . .

. . .

Rửa mặt xong, nằm trên giường, nhưng Ôn Hiểu Quang vẫn không ngủ được, hắn đang hồi tưởng về vẻ mặt thất thần ban nãy của Ôn Hiểu Hiểu.

Đây chỉ là một cô nương 21 tuổi mà thôi.

Xét theo góc độ thực tế thì Hiểu Hiểu còn nhỏ hơn hắn 7 tuổi.

Hắn không phải là kẻ từ nhỏ đã có ý chí trở thành vĩ nhân được người người kính trọng, tất cả mọi nỗ lực của hắn chẳng qua chỉ vì nghĩ cho bản thân và cho người bên cạnh mình có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Vì vậy nên hắn khó mà chấp nhận nổi việc để một tiểu cô nương chỉ mới 21 tuổi phải vất vả đi làm nuôi mình.

Vậy thì hắn tính là cái gì?

Hắn trằn trọc trở mình cả đêm vẫn không thể nào ngủ được, trái lại còn khiến bản thân mắc vệ sinh khó nhịn, thế nên hắn xốc chăn lên, xỏ dép lê rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Căn nhà hơn 80 mét vuông này chỉ có hai phòng ngủ, phòng của Ôn Hiểu Hiểu cách phòng hắn một cái phòng khách, là căn phòng lớn nhất trong nhà. Phòng vệ sinh thì được xây riêng bên ngoài, đối diện với phòng ngủ của nàng.

Ôn Hiểu Quang vừa đi ra ngoài liền phát hiện đèn trong phòng tỷ tỷ vẫn còn chưa tắt, ở dưới khe cửa còn đang hắt ra ánh sáng.

Cũng đã hơn mười giờ, không biết tỷ tỷ còn làm gì mà chưa ngủ.

Hắn đi vệ sinh xong liền qua gõ cửa, "Tỷ, ngươi đã ngủ chưa?"

Bên trong truyền đến tiếng nói, "Ngủ rồi."

Mp!

Ôn Hiểu Quang đẩy cửa đi vào, phát hiện vị đại nhân này đang ngồi ở trước bàn học chăm chỉ đọc sách. Trên màn ảnh của máy tính để bàn bên cạnh cũng đầy đề ôn tập, mà trên trán nàng từ khi nào đã được dán băng keo, mang lại cảm giác như thể sắp sửa treo cổ tự tử.

Chân trái Hiểu Hiểu đang gác lên ghế, việc này cũng không tính là gì, xem ra cơ thể khá dẻo dai, thế nhưng tay trái của tỷ ấy đang gãi gãi gì trên chân thế kia?

Thật sự là cay con mắt!

Ôn Hiểu Quang lắc đầu bỏ qua việc đó, hắn đi đến gần, đoạn hỏi: "Muộn như vậy mà ngươi còn đang đọc cái gì?"

Ôn Hiểu Hiểu không ngẩng đầu lên, miệng đáp: "Trong bệnh viện tổ chức kiểm tra hàng tuần."

-------------

Người dịch: Kẹo Cứng

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Kích Đãng Niên Hoa (Dịch) của Hoàng Gia Cố Dung Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.