Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MMP!

Phiên bản Dịch · 2318 chữ

Ôn Hiểu Quang ra khỏi phòng học vẫn không xóa đi được tiếng cười như cầm thú của Đới Duy Nghị, hắn đã chuẩn bị kỹ càng tinh thần sẽ không để tâm đến ánh mắt tò mò của mấy đứa nhóc bên ban bình thường.

Kết quả bỗng nhiên lại nhảy ra một tên vỗ ngực tuyên bố muốn bảo vệ hắn.

Quả thực so với kiểu tóc Địa Trung Hải của Lộ Vĩnh Hoa lão sư còn muốn khôi hài hơn.

Lão tử một gậy tung hoành khắp bốn bể, còn cần ngươi bảo vệ chắc?

Còn không bằng các ngươi cứ châm chọc ta đi, sau đó ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là mất mặt.

Ôn Hiểu Quang đi tới đầu cầu thang, phát hiện Phí Tín đang ở chỗ này chờ hắn.

Tiểu tử đó đã lột áo khoác ra, nhồi nhét vô bên trong balo, một cánh tay áo còn nằm vất vưởng bên ngoài, thấy hắn đến bèn tiến lên gác tay lên vai hắn lôi kéo: “Sao bên lớp các ngươi chậm vậy, chờ ngươi hơn nửa ngày rồi."

Ôn Hiểu Quang lắc đầu đáp: "Ngươi chờ ta làm gì, ta không ra tiệm net với ngươi đâu."

Phí Tín cười nhạo hắn, "Ngươi bây giờ đã sợ phật Như Lai trong nhà đến vậy rồi à?"

"Không phải ta sợ nàng, mà là ta thật sự không muốn đi."

"Ngưng." Phí Tín hoàn toàn không tin, "Ai, ngươi đến ban 8 thấy sao? Có ổn không?"

"Kể về bên lớp ngươi trước đi." Ôn Hiểu Quang nói.

Nghe vậy, Phí Tín mặt nhăn mày nhó đáp, "Ai cũng hỏi ta những chuyện về ban quốc tế, phiền chết ta rồi. Mà thôi đừng nhắc tới nữa, ngươi thì sao?"

"Ta?" Ôn Hiểu Quang suy nghĩ một chút rồi đáp ngắn gọn: "Ta cũng giống như ngươi."

Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận có người muốn bảo vệ hắn, quá buồn nôn, một Đại lão gia như hắn thì cần người bảo vệ cái rắm!

Phí Tín bên kia lại hoàn toàn tin tưởng, "Xem ra ngươi cũng rất thảm."

"Vô cùng thê thảm!" Hắn vội vã gật đầu hưởng ứng.

"Nghe ngươi nói vậy, trong lòng ta thoải mái hơn nhiều."

Ôn Hiểu Quang không nói gì, híp mắt lại, giọng nói xa xôi, "Ta cũng thế."

Phí Tín không hề nghi ngờ gì hắn, chỉ cảm khái nói, "Hai ta quả thật là huynh đệ!"

"Thật sao?" Ôn Hiểu Quang nín cười hỏi lại.

"Đương nhiên rồi!" Phí Tín khẳng định đáp.

"Ta thật thích nghe ngươi nói chuyện!" Ôn Hiểu Quang vỗ lên vai cậu ta một cái, "Đi, là huynh đệ thì mời ta uống ly trà sữa đi!"

"Tại sao?"

"Bởi vì hai ta đều thảm y hệt nhau."

"Được!" Phí Tín gật đầu: "Chúc mừng hai ta cùng nhau thê thảm!"

Ngươi nhìn xem, thật là một cậu nhóc tốt bụng, chỉ là ước gì việc đọc sách mà cậu ta cũng sảng khoái, không chút do dự được như vậy thì hay rồi.

Hai người bọn họ ra khỏi cổng trường, tùy tiện tìm một hàng quán trà sữa trân châu đối diện đó, hắn cũng không áp bức Phí Tín quá đáng, chỉ chọn một ly trà sữa nguyên vị hết sáu khối tiền, chốc lát sau, tiểu cô nương đã làm xong đồ uống của bọn họ.

Phí Tín vừa nhận lấy liền mở ra uống, Ôn Hiểu Quang thì lại buộc cái bịch nylon lại, dự định mang về.

"Sao ngươi không uống?"

"Lát nữa đã, nhưng hôm nay quả thật không thể ra tiệm net với ngươi, tỷ tỷ ta đã bảo nhất định phải có mặt ở bệnh viện lúc chín giờ rưỡi, ta mà không có mặt thì coi như xong đời."

"Bây giờ đã là chín giờ bốn mươi rồi đó."

Ôn Hiểu Quang nghĩ thầm, đương nhiên ta biết đã trễ rồi, nếu không thì sao ta phải buộc gọn ly trà sữa lại, ngươi thì được uống trong khi ta vẫn chưa nhấp môi miếng nào đây, ai. Ngươi cho rằng ta thật muốn vòi trà sữa của ngươi à, ta cũng rất hiền lành có được hay không.

"Được rồi, ta đến bệnh viện đây, ngươi cũng trở về nhà đi."

Hai người chậm rãi đi trên đường, học sinh đang ùa ra, xe cộ bấm còi tin tin khắp nơi, còn có một anh chàng thảnh thơi vắt ngang tay trên thành cửa sổ xe hơi, phảng phất chính mình trông rất đẹp trai.

Càng đáng giận là trên đường cái bỗng có một giọng hát thật sự rất khó nghe đang vang vang từ một căn nhà nọ, bài hát ấy tên là: Cầu Phật.

Điều này làm cho hắn nhớ tới vị Phật Tổ Như Lai trong miệng Phí Tín.

. . .

Khi ánh trăng chiếu vào trên mặt của ta

Ta nghĩ ta cũng sắp thay đổi dáng dấp

Có một loại nước tên là nước làm tan nát cõi lòng

Uống nó vào sẽ có sức mạnh thần kỳ...

. . .

Ôn Hiểu Quang chưa từng cảm thấy bài hát này lại khó nghe như vậy!

Không ngờ năm 2008 còn có thể cảm nhận được độ hot của mấy bài hát như ‘QQ yêu’, ‘Chớ sợ chớ sợ’, còn có thể phố lớn ngõ nhỏ đều nghe được giai điệu của ‘Sự dịu dàng chết tiệt’.

Sống lại khó chịu nhất chính là phải trải qua những thứ ấy một lần nữa, phải nghe mấy từ lưu hành hồi ấy ví dụ như 'Lôi nhân', càng nghe càng thấy buồn nôn, buồn nôn đến nỗi thật muốn mạnh miệng cất tiếng chửi.

Đến bệnh viện đông y, Ôn Hiểu Quang dựa theo trí nhớ đi thẳng đến phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú ở lầu ba, nơi đây là khoa xuất huyết não, có mấy bệnh nhân đang ngồi đợi khám ở hành lang bên ngoài.

Vừa liếc mắt liền thấy tỷ tỷ của hắn ở phía xa xa, nàng đội một cái mũ y tá, ở trong hành lang đẩy chiếc xe nhỏ, trên xe có mấy cái ống tiêm và các loại bình nước muối, bình dinh dưỡng đang treo lên cao.

Ôn Hiểu Hiểu cúi đầu, hẳn là đang xem danh sách dược phẩm. Thật lòng mà nói thì ánh mắt đặc biệt của thiên sứ áo trắng quả nhiên rất có mị lực, mấy ngón tay tinh tế linh hoạt chuyển đổi, một thân mặc đồng phục trắng sạch sẽ, mái tóc đẹp xõa ra chạm phải gò má bóng loáng....

Rõ ràng hình tượng của Ôn Hiểu Hiểu tạo cho người đối diện cảm giác nàng là một người rất ôn nhu, rất dễ khiến đối phương có cảm tình.

Thế nhưng trời mới biết tính cách của nàng ta là cực độ tương phản, hắn thầm tặc lưỡi thấy tiếc thay cho tỷ tỷ mình.

Nghiệp chướng a!

Ôn Hiểu Quang bước nhanh qua chỗ tỷ tỷ.

"Đại tỷ, ta đến rồi."

Ôn Hiểu Hiểu quay đầu liếc hắn một cái, không chờ nàng cằn nhằn vì sao hắn lại đến muộn, Ôn Hiểu Quang đã đem ly trà sữa trong tay nhấc lên, "Tặng cho ngươi, tiểu tử Phí Tín kia chết sống muốn mời ta, từ chối sao cũng không được, ta sợ đả kích lòng nhiệt tình của hắn quá nên mới miễn cưỡng đồng ý, bất quá ta nghĩ không thể một mình ta uống được, ta còn có tỷ tỷ ở đây mà!"

Ôn Hiểu Hiểu bỏ cây bút bi vào túi áo, lộ ra chút ý cười, "Coi như ngươi có tâm, trước tiên ngươi chờ ta một chút, ta đi đổi thuốc cho bệnh nhân cái đã."

"Vâng."

Vẻ mặt hắn cực kỳ trấn định tự nhiên, nhìn xem, đến muộn hai mươi phút thì sao chứ, chuyện này còn có thể làm khó ta à?

A.

Việc bị phân đến ban bình thường... Hắn đã nghĩ qua. Ai mà cho rằng hắn sẽ tự giác khai báo thì kẻ đó đều là đồ ngốc.

Ôn Hiểu Hiểu không hỏi, hắn liền không nói, còn hỏi ư,... cũng không đáp.

Nghĩ mà xem, hắn không mở miệng.

Trường học cũng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi đi thông báo đến từng gia đình.

Nói chung, người a... không thể quá ngốc.

Ôn Hiểu Hiểu rất nhanh đã đi từ phòng bệnh ra, mang theo hắn qua bên khu vực trực ca của các y tá, nàng cầm ly trà sữa ở trên tay, vừa vui vẻ uống vừa dặn dò, “Ngươi cũng đừng để sau đó người ta lại đòi ngươi mời ăn mời uống đấy.”

"Không có chuyện gì, chúng ta là anh em mà." Hắn cười đáp.

Ôn Hiểu Hiểu bỗng nhiên rơi vào trầm tư cùng xoắn xuýt, "Xem ra không cho ngươi phân tiền nào cũng không được, như vậy đi, ta cho ngươi ít tiền, bữa sau lại mời Phí Tín ăn uống gì đó..."

Thế nhưng còn chưa dứt lời, Ôn Hiểu Hiểu đã lập tức thay đổi ý định: "Không được, vẫn không thể tin ngươi, tiểu tử kia cũng không phải tên nhóc ngoan ngoãn gì, bữa sau ta giúp ngươi mời cậu ta lại, nói chung chỉ cần mình không nợ nần gì người ta là được rồi."

Ôn Hiểu Quang một mặt bày ra dáng vẻ không hề bị lay động, phảng phất như tỷ tỷ ngươi có cho tiền hay không cũng không quan trọng.

Tuy nhiên nội tâm bên trong lại là một tràng sinh tử tranh đấu.

Xem ra với cục diện hiện giờ, vẫn là phải dựa vào chính mình kiếm tiền mà thôi. Cái này có chút khó, hắn trước đây chỉ biết cắm đầu cắm cổ nghiên cứu học thuật, cũng không thể cứ vậy mà há mồm chờ sung rụng được!

Trong túi một xu tiền cũng không có, cái may duy nhất là thân thể này của Ôn Hiểu Quang khá khỏe mạnh,

Tin vào bản thân mình vậy!

Ôn Hiểu Hiểu hút thêm một ngụm trà sữa, sau đó nàng nói: "Bây giờ ta phải đi làm tiếp đây, ngươi trước tiên tự mình làm bài tập đi."

Cái gì?

"Vậy ngươi bảo ta tới đây làm gì?"

"Không có gì, ta chỉ là sợ ngươi lại trốn ra quán net chơi game thôi."

Đậu!

"Ta lại không có tiền, làm sao đi được mà ngươi lo?"

Ôn Hiểu Hiểu quơ quơ ly trà sữa trân châu trong tay, "Ngươi có đám huynh đệ còn gì, ly trà sữa này đúng là đã nhắc nhở ta."

Cái quái gì vậy, xem ra kế hoạch mang trà sữa tới lại hỏng bét rồi.

Còn muốn xem hắn làm bài tập ư? Đẹp trai soái ca như vậy mà làm bài tập, ai cũng có thể tùy tiện xem chắc?

Hắn đang nghĩ làm sao thuyết phục được vì tỷ tỷ bà chằn này cho hắn về nhà, thì bỗng có một tiểu y tá dáng người yểu điệu đi tới.

Nhìn thấy hắn, cô nàng lập tức cười tươi như hoa, ánh mắt lấp lánh cảm giác sói tính khó mà diễn tả, "Ồ, Hiểu Quang, ngươi tới rồi."

Không hiểu sao Ôn Hiểu Quang có cảm giác, ánh mắt nàng ta phảng phất như muốn soi sạch sành sanh đối phương từ đầu đến chân, không chừa chỗ nào.

Cô nàng y tá ấy, nếu hắn nhớ không lầm thì tên là Đinh Xảo Nhân, là người địa phương ở đây, một tiểu cô nương rất rộng rãi nhiệt tình.

Trước đây Ôn Hiểu Quang đối với nàng ấn tượng cũng không tệ bèn gật đầu mỉm cười.

"Ngày mai chính thức khai giảng à?"

"Đúng, Xảo Nhân tỷ, ngươi mạnh khỏe."

"Chao ôi, miệng ngọt chưa kìa, xem ra Hiểu Hiểu dạy dỗ thật tốt." Nàng kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh bọn họ, nhìn thấy ly trà sữa bèn hỏi, "Ngươi mua cho tỷ tỷ mình à?"

"Coi như thế đi, bất quá gần đây ta không có tiền tiêu vặt, bằng không ta đã mua một phần cho Xảo Nhân tỷ tỷ rồi."

Lợi dụng dư luận, gây áp lực cho tỷ tỷ của hắn mới được.

Ôn Hiểu Quang nghĩ thầm mình quả thật là thông minh, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn.

Đinh Xảo Nhân nghe vậy thấy vô cùng hưởng thụ, nàng che miệng cười: "Hiểu Quang thật ngoan, ta cũng rất muốn có một tiểu đệ đệ giống như ngươi."

Ôn Hiểu Quang: ( ̄︶ ̄)

Đinh Xảo Nhân cười cười hỏi, "Thế nhưng hôm nay ngươi lấy lòng Hiểu Hiểu như thế, có phải lại gây ra rắc rối gì rồi không?"

Ôn Hiểu Quang: o(一 ︿ 一 +)o

Hắn vội quay sang nhìn tỷ tỷ, phát hiện tỷ ấy cũng đang nghi hoặc đánh giá chính mình bèn không nhịn được khẽ giật thót.

Ôn Hiểu Hiểu đặt ly trà sữa qua một bên, vuốt vuốt ống tay áo, miệng nói: "Bảo sao hôm nay trông ngươi hiểu chuyện khác thường, ngươi nhất định là có chuyện! Khẳng định có gì muốn nói với ta, đúng không?"

Ôn Hiểu Quang cảm thấy thật đau não, cuối cùng hắn thở dài một hơi, đáp "Có, hơn nữa còn là nhất định phải nói."

"Hừ, nói nhanh lên!"

Ôn Hiểu Quang: MMP!

  • MMP: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục khá nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ệ-T M-Ẹ M-À-Y”.

----------

Nhóm dịch: Dịch gia

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Kích Đãng Niên Hoa (Dịch) của Hoàng Gia Cố Dung Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.