Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lịch Sử Giáo Dục Huy Hoàng Của Người Tiện Châu

Phiên bản Dịch · 2227 chữ

Tiện Châu là thành phố bé như cái tổ chim.

Nơi đây chỉ có khoảng năm trăm nghìn nhân khẩu, nội thành thì chỉ có hai con đường chính, địa phương lớn một chút là huyện nổi danh về giáo dục nằm ở hạ lưu sông Trường Giang.

Có người nói nơi đây rất có truyền thống học hành, còn nhớ vào thời Đại Thanh khi xưa, trong huyện tổng cộng có hơn 600 vị tú tài, 45 vị trạng nguyên, hơn nữa có rất nhiều thư hương môn đệ. Tỷ như nơi này có nhà họ Văn kia, trước đây đã từng có đến mấy vị Nho học danh sĩ, từ thời lập quốc tới nay thậm chí còn có dạng nhân vật trâu bò như quan ngoại giao.

Hiện nay kỳ thi khoa cử đã dắt tay triều Đại Thanh cùng nhau tiến vào phần mộ, chỉ còn lại kỳ thi Đại học.

Nếu nói về trường cấp ba danh giá thì xem như có hai nơi. Dẫn đầu là Thụy Dương trung học, tỷ lệ thi đỗ cao tới 80%; kém hơn một chút là Dương An trung học, tỷ lệ thi đỗ khoảng 73%.

Trong đó bất kỳ một trường đại học danh tiếng nào, hai trường trung học này hàng năm đều có thể có tầm mười thí sinh của mình đỗ vào.

Mặc dù Ôn Hiểu Quang học ở trường trung học Tiện Châu, nhưng so với phần lớn trường học ở nơi khác thì trường hắn đã thuộc dạng khá trâu bò.

Có rất nhiều thứ, cho dù trải qua bao nhiêu thời gian thì cũng không mấy thay đổi, nó sẽ ăn sâu vào tận xương tủy, là một loại quan niệm và thói quen mà mọi người đều nhất chí tán thành.

Giáo dục ở thành phố Tiện Châu này chính là như vậy.

Nói đâu xa, chỉ cần nhìn Ôn Hiểu Quang và Ôn Hiểu Hiểu là thấy rõ.

Chính là bởi vì nàng ngốc.

Các loại nguyên nhân chủ quan khách quan gì cũng tạo thành một kết quả: ấy là nàng không hề tốt nghiệp cấp ba.

Vì lẽ đó mà nàng đối với việc học hành của đệ đệ lại càng thêm coi trọng.

Nửa năm qua thành tích của hắn liên tục tụt dốc, việc đó quả thật đã gây nên một trận gió tanh mưa máu, trong lúc nhất thời ngày tháng đảo điên, thiên địa biến sắc.

Ôn Hiểu Quang không muốn thử đi phân tích tính cách cường ngạnh này của tỷ tỷ hắn làm gì.

Hắn trước tiên cần phải nghĩ một biện pháp làm sao để chuyện mình bị chuyển đến lớp 11 ban 8 qua đi, hắn thậm chí còn thấy có hứng thú ngồi thảo luận với Newton về việc tại sao quả táo lại không bay lên trên hơn cả việc phải đối mặt với tỷ tỷ.

Thế nhưng hiện tại, không phải là lúc để nói về chuyện này.

Danh sách phân lớp đã đọc xong xuôi, Phí Tín lôi kéo hắn lao như bay ra khỏi phòng học, một khắc cũng không dừng lại, không có cách nào tiếp tục nói chuyện với đám bạn học được nữa.

"Phí Tín, ta đến ban 1, ngươi vào ban mấy?"

Làm sao mở miệng?

"Ôn Hiểu Quang, ta cũng đến ban 1, mới vừa rồi lão sư nói ngươi phân đến ban nào?"

Ta phân vào nhà mợ ngươi ấy!

Dù sao hắn cũng đã hơn hai mươi tuổi, da mặt đủ dày, Phí Tín thì không chịu được, không có biện pháp, trước chỉ có thể bỏ chạy cái đã.

Trước khi đi, còn có một tiểu cô nương hơi mũm mĩm, rón ra rón rén, ngượng ngùng lén lén lút lút đi tới trước mặt hắn, cúi đầu nói: "Ôn Hiểu Quang, coi như đi tới ban bình thường thì ngươi cũng phải học tập thật chăm, thế nhưng, ngươi cũng đừng học chăm quá."

Hắn đúng là có thể nghe hiểu tâm tư của cô gái nhỏ này.

Thế nhưng. . .

"Cái gì gọi là ta không thể học quá chăm?"

Tiểu cô nương ngượng ngùng đảo mắt, mấy ngón tay xoắn xoắn vào nhau, lúc nói chuyện dường như muốn giẫm lên bàn chân nhỏ, gò má đầy đặn da thịt hơi rung lên, thẹn thùng giải thích, "Bởi vì... đầu óc của ta cũng không tốt lắm, sợ ngươi thi đậu lên đại học rồi mà ta thì không thể.”

Mí mắt Ôn Hiểu Quang giật lên, 'Cũng không tốt lắm'?

Tiểu tử thúi này còn vị thành niên mà đã để lại cho hắn nợ đào hoa?

Cái kia... Cũng quá sảng khoái đi.

Tiểu cô nương nhìn hắn vẫn trầm mặc, bèn lấy can đảm giơ tay lên miết nhẹ qua mặt Ôn Hiểu Quang, aiz, thực sự là soái đến nỗi nàng không chịu được, phảng phất như thể vừa có người tiêm một liều thuốc kích thích vào trong lòng nàng, khiến tim nàng đập thình thịch liên hồi.

Tiểu cô nương bụm mặt lại, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không có cái gì muốn nói với ta à?"

"Không có."

"A..." Nàng cố nén vẻ thất vọng, "Cái kia… Thôi, cũng không có chuyện gì."

Cái này mà bảo không có chuyện gì? Lại là một người trước mặt người khác chẳng biết tiến lùi.

Ôn Hiểu Quang đau đầu, lôi kéo Phí Tín chạy đi.

Các lớp học ở tầng 2, tầng 3 và tầng 4 đều có lối đi xuống chung một hướng, ra khỏi phòng học, hầu hết người khác đều đi về phía đông, chỉ có hai người bọn họ quẹo qua hướng tây.

Lối đi ngoài trời trên tầng 4 người qua lại thưa thớt, then chốt là còn có một lối đi từ hướng ngược lại vòng tới, ngươi nói có tức hay không?

Hai bên giao hội, gặp gỡ giao lưu, quả thực chính là nổi bật vô cùng.

Phí Tín bất đắc dĩ lắc đầu, "Ta cảm giác từ nơi sâu xa có một loại ám chỉ, chúng ta từ phía đông đến, bên kia từ tây đi qua, chặng đường này khẳng định là chín chín tám mươi mốt kiếp nạn."

Ôn Hiểu Quang bật cười, "Bát Giới, chưa đến mức đấy đâu. Quay đầu lại xem có thể là Cao Lão Trang, đi về phía trước không chừng chính là Quảng Hàn Cung đấy."

Phí Tín liếc hắn, "Đại sư huynh, ngươi vẫn nên lo lắng cho Phật Tổ Như Lai trong nhà đi."

Thật đúng là...

Ôn Hiểu Quang cũng thay đổi vẻ mặt thành nghiêm nghị một chút.

Hai người không hẹn mà cùng dừng bước lại, một loại gian tình cùng là người thiên nhai lưu lạc yên lặng mà sinh, ánh mắt bọn họ mê ly, tiếp theo đó là kiên định nhìn thẳng về trước, cùng sản sinh ra thứ ánh sáng nào đó.

Ánh mặt trời ban sáng cỡ nào ấm áp, soi sáng bóng lưng mơ hồ của hai chàng trai nọ.

Lúc này, Phí Tín bỗng nhiên đưa tay ra.

"Làm gì?"

"Huynh đệ tốt, dắt tay nhau cùng tiến vào!" Hai mắt cậu ta sáng như đuốc, mạnh mẽ đáp.

Mà Ôn Hiểu Quang liếc thấy ánh mắt kỳ quái của một nữ sinh vừa đi ngang qua đang nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

"Dắt tay nhau cái đầu ngươi!"

Phí Tín: ? ? ?

Chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi còn rất tốt mà.

Ôn Hiểu Quang thì lại ở trong lòng cảm thán: Không được, nam nhân ngũ quan thật sự không thể quá đẹp. Đẹp trai cũng là một loại gánh nặng a!

Hắn mặc kệ Phí Tín, tự mình đi lên lầu trên. Ban 8 nằm ở phòng thứ hai ngay gần đầu cầu thang.

Trong phòng học, trái phải đều có người ngồi, một hàng chín chỗ ngồi lần lượt dạt ra, hắn khá cao, lại không thích ngồi phía sau vì ghét bị mấy cái bàn đằng trước hạn chế không gian, vậy nên hắn bèn tìm một vị trí bên trái cạnh cửa sổ, ngồi xuống, đằng trước đó, trên bức tường còn treo một câu danh ngôn quen thuộc: Thất bại là mẹ thành công.

Chỉ có thể nói, đúng thế!

Trong phòng học có chút ầm ĩ, chủ yếu là các bạn học cùng lớp đang tán gẫu với nhau. Ôn Hiểu Quang từ ban quốc tế chuyển đến, tạm thời chưa có bạn học, cũng không quen biết ai ở đây, thế nên không tiến đến tán gẫu cùng bọn họ.

Lại nói tuy hắn chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng trong mắt hắn, một đám ngồi đây đều là con nít, hắn cũng chẳng có đề tài gì chung muốn nói với mọi người.

Ngồi bên cạnh hắn là một cậu trai, hơi hơi do dự vài lần, sau đó hắng giọng, cố gắng bắt chuyện với hắn: "Ta tên Đới Duy Nghị, ngươi tên gì?"

Ôn Hiểu Quang đánh giá hắn một chút, đầu trọc, da hơi ngăm, trên lỗ mũi còn có một hai chấm mụn đầu đen, cười lên rất thoải mái, chỉ là đôi mắt đặc biệt nhỏ, không cười thì còn đỡ, cười rộ lên lập tức biến thành một cái khe.

"Xin chào, Ôn Hiểu Quang."

Chính lúc này, một nam giáo sư trung niên, tay cầm mấy tờ giấy tiến vào phòng học, vị lão sư này bị bệnh rụng tóc khá nặng, cả cái đầu chính là kiểu Địa Trung Hải tiêu chuẩn, đỉnh đầu còn có hai sợi tóc rối lảo đà lảo đảo, như là hòn đảo biệt lập bên trong đại dương mênh mông.

"Đới Duy Nghị, ngươi tới đây một chút."

Tiểu tử bên cạnh nghe thầy gọi bèn lập tức đứng dậy.

"Ta để quên danh sách của lớp rồi, ngay trên bàn làm việc của ta, ngươi giúp ta đi một chuyến lấy nó về đây đi."

"Vâng."

Ôn Hiểu Quang không nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm còn nhận thức cậu ta, có lẽ trước đây thầy ấy đã từng dạy cậu học sinh này.

Giáo viên chủ nhiệm vừa đến đang tự giới thiệu mình, thầy họ Lộ, tên đầy đủ là Lộ Vĩnh Hoa, thầy chuyên dạy toán học. Sau đó thầy lại nói qua một chút về việc lớp 11 là lớp chuyển tiếp quan trọng cỡ nào trong giai đoạn chuẩn bị cho 3 năm cấp ba, đợi đến khi Đới Duy Nghị đem danh sách tới, thầy mới bắt đầu điểm danh các bạn, xong việc liền kết thúc buổi học ngày hôm nay.

Ôn Hiểu Quang hơi suy nghĩ một chút, sau đó quay sang cậu bàn cùng bàn hỏi thăm, "Ngươi trước đây từng học với Lộ lão sư rồi à?"

"Đúng vậy." Đới Duy Nghị đáp.

"Vậy tính cách của thầy ấy như nào?"

Đây là biết trước để tương lai dễ dàng giao thiệp với người ta hơn, biết nhiều hơn thì chỉ lợi không hại, Ôn Hiểu Quang vì sự nhanh trí của chính mình mà thầm tự khen ngợi một phen.

Đới Duy Nghị suy nghĩ một chút rồi đáp, "Lộ lão sư là người rất tốt!"

"...Thế à?" Ôn Hiểu Quang trong lòng cân nhắc cảm thấy không sai, ít nhất có vẻ dễ tính hơn so với Diệt Tuyệt Sư Thái là được rồi.

Hắn chỉ nghĩ bản thân sẽ phấn đấu học hành thật tốt, chứ khẳng định không nghĩ tới việc sẽ làm một học sinh ngoan ngoãn, biết nghe lời, vì vậy nên một giáo viên chủ nhiệm dễ nói chuyện thì sẽ thoải mái hơn nhiều.

Hắn khẽ mím môi, đánh giá Đới Duy Nghị, thoạt nhìn lớp trưởng này có tính cách cũng không tệ.

"Ai, ngươi trước đây học ở ban nào?" Đới Duy Nghị đột nhiên hỏi hắn.

Ôn Hiểu Quang đen mặt.

Trời ạ, mới vừa có chút ấn tượng tốt đối với ngươi!

Nhưng hắn vẫn thoải mái đáp, bởi vì người lớn vốn sẽ không thèm để ý những thứ hư danh này!

"Ta à? Ban 2."

Đới Duy Nghị kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi là ban 2?!"

Cậu ta nói xong lại cảm giác chính mình hỏi như vậy thì không ổn, bèn ngượng ngùng nở nụ cười, che giấu sự lúng túng, sau đó cậu ta dùng ánh mắt tràn đầy sự khích lệ nhìn hắn, "Không có chuyện gì! Có ta bảo vệ ngươi, sẽ không có ai dám cười chọc ngươi!"

Khóe miệng Ôn Hiểu Quang khẽ co giật, lẳng lặng nhìn Đới Duy Nghị.

Mới rồi chính ngươi vừa cười ta còn gì?

Hơn nữa hiện tại nào có ai cười ta, ngươi nói lời này là có ý gì?

Còn không phải là chính ngươi cảm thấy buồn cười à?!

Hắn không định tính toán gì với tên ngốc ấy, chỉ nghĩ để coi tương lai ông đây có làm mù mắt chó của ngươi hay không!

Ngươi mà bảo vệ ta? Ta tin ngươi mới là lạ!

----------

Nhóm dịch: Dịch gia

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Kích Đãng Niên Hoa (Dịch) của Hoàng Gia Cố Dung Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.