Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam thần đào người

Phiên bản Dịch · 1986 chữ

Editor: Nhiếp Vô Ưu

Hôm nay chạy xong Tư Hoàng lại nhận được điện thoại của Tư Trí Hàn, di động vang lên khi cô đang tắm, tới lúc nghe máy thì ngoài ý muốn không bị Tư Trí Hàn mắng chửi, bất quá Tư Hoàng vẫn là nghe ra tâm tình của ông không tốt cho lắm.

"Trong điện thoại nói không rõ được, hôm nay mày cần trở về, bằng không tao sẽ phải phái người đi mời mày về." Nói là mời, trên thực tế ai cũng biết đây là uy hiếp.

Đối mặt với uy hiếp như vậy, Tư Hoàng bình tĩnh nói: "Tôi muốn tới trường học."

Cuộc nói chuyện của hia người lại lần nữa tan rã trong không vui, quả thật mà nói thì là Tư Trí Hàn rất không cao hứng, Tư Hoàng lại không sao cả, thậm chí tâm tình cũng không tệ lắm. Bởi vì hết thảy đều phát triển theo đúng phương hướng cô dự đoán, Tư Trí Hàn vừa mới nói trong điện thoại cho cô, những tin tức trên mạng có quan hệ xấu tới cô đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Lại lần nữa trở lại Hoa Tinh Nghệ Giáo, làm nhân vật đề tài lới nhất trong khoảng thời gian này tại diễn đàn Hoa Tinh Nghệ Giáo, Tư Hoàng không hề ngoài ý muốn thành tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người chung quanh.

Hôm nay cô mặc một áo sơ mi trắng, bên ngoài một bộ tây trang lục anh luân phong hưu nhàn, phía dưới là quần âu hoàn mỹ càng tôn ra đôi chân dài của Tư Hoàng, cô đi một đôi giày da cổ cao, dây giày cũng buộc không cẩn thận, tinh tế, làm người này thoạt nhìn lười biếng lại thanh nhàn.

Đối mặt ánh mắt của mọi người, thiếu niên mười sáu bảy tuổi không một chút câu nệ, mắt nhìn thẳng mỉm cười đi ở trên đường vườn trường, ở tuổi này có thanh xuân sức sống, lại có phần trầm ổn không giống người trẻ tuổi nóng nảy bồng bột, khí chất trên người cô khiến mọi người nhìn cô đi xa cũng không một người dám tiến đến cùng nói chuyện với cô.

Tư Hoàng cũng không có quay lại phòng học, mà là đi đến bộ hội họa chuyên nghiệp

*

"A a a! Bệ hạ a a a!"

Bộ hội họa ban B bên này vừa mới tan học, Vũ Linh ngồi ở vị trí cuối lớp dựa cửa nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thất thần nghĩ đến chuyện đêm qua, bỗng nhiên liền nghe được bên ngoài ầm ĩ, tim đập mạnh một cái xuống.

Cái xưng hô "bệ hạ" này gần đây cô ta nghe thấy rất nhiều, toàn tới đến diễn đàn bên kia. Đặc biệt bên ngoài đều là nữ sinh thét chói tai, làm cô còn không có suy nghĩ cẩn thận tại sao lại thế, cũng đã khống chế không được mà đứng lên, cũng hướng về phía cửa phòng học nhìn lại.

Lúc này Tư Hoàng đang duỗi tay đỡ lấy một nữ sinh suýt té ngã: "Không sao chứ?"

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh, ánh mắt thanh triệt ôn nhu, như là có một dòng sông nhẹ man mát ánh trăng chảy vào trong lòng người:

- Mọi người nhiệt tình như thế tôi rất vui, nhưng nếu vì thế mà có người bị thương thì tôi sẽ thấy rất tội lỗi a.

Giọng nói từ tính trong veo có điểm buồn rầu, làm gì có chút trách cứ nào? Ngược lại làm người ta cảm thấy được bao dung sủng nịch!

Các nữ sinh vừa mới vẫn là như lang như hổ các, một đám biến thành cừu non thẹn thùng, bất quá ánh mắt kia rõ ràng càng nóng rực hưng phấn. Có người thậm chí dùng tay che lại miệng mình, nhẹ chớp mắt với Tư Hoàng, hình như là muốn không tiếng động mà nói cho cô biết: Nam thần! Tôi rất ngoan a! Tôi ngoan như vậy, anh có phải nên khen thưởng tôi không?

Tư Hoàng cười một tiếng.

"A a a a a!" Cái nữ sinh chính là đại khác sở hữu nội tâm vẽ hình người. Bệ hạ, sao anh có thể sử dụng đôi mắt bất đắc dĩ sủng nịch nhìn người ta thế, sao anh có thể cười câu dẫn đến vẫn a! Muốn hôn mê! Hôn mê! Nếu hôn mê bệ hạ sẽ đỡ mình đúng không a?

"Vũ Linh." Sau khi trấn an nữ sinh, Tư Hoàng nghiêng đầu nhìn thiếu nữ đã muốn chạy tới cửa phòng học, hơi mỉm cười "Tôi có chút việc tìm cô, có thời gian cùng tôi nói chuyện riêng không?"

"Tìm cô", "nói chuyện riêng" này mấy cái từ ngữ văng vẳng trong đầu các nữ sinh. Tư Hoàng lời nói vừa dứt, Vũ Linh mạc danh cảm giác được ác ý thật sâu đến từ xung quanh, cô ta vẫn là nhịn không được lòng tràn đầy nhảy nhót lên, dưới ánh mắt mọi người, nhìn Tư Hoàng gật gật đầu: "Được, được, có thể."

*

Hai người đi ra cổng trường Hoa Tinh Nghệ Giáo.

Tư Hoàng nhìn nữ sinh bên người đang cúi đầu, chủ động nói chuyện: "Có phải cô có một người anh trai tên Vũ Hy không."

"..."

Vũ Linh nghi hoặc ngẩng đầu "Vâng." Phản ứng lại đây, "Bệ hạ.. Khụ, không phải. Tư Hoàng, anh tìm anh trai tôi có việc gì sao? Anh quen biết anh trai tôi?"

Tư Hoàng mỉm cười, "Tôi biết anh ta, nhưng anh ta chắc không biết tôi."

Vũ Linh nhìn người trước mặt tươi cười, ở trong lòng yên lặng nói: Những lời này hẳn là trái lại mới đúng chứ! Sau đó cô nghe được thanh âm nhẹ nhàng của Tư Hoàng "Tôi muốn nhờ Vũ Hy giúp tôi một chuyện, nói không chừng còn cần cô giúp tôi trò chuyện."

Vũ Linh lại lần nữa bị thanh âm này ảnh hưởng, cũng nhẹ nhàng nói: "Nếu không phải chuyện xấu, tôi nhất định sẽ giúp anh!" Nói xong hơi có điểm mất mát.

*

Vũ Hy không ở Hoa Tinh Nghệ Giáo, mà là ở một trường nổi danh khác của thành phố H, đại học Kinh Phất.

Nhờ Vũ Linh lôi kéo, ba người gặp mặt ở thư viện tại Kinh Phất đại học, chọn vị trí ở một góc vắng vẻ không có người..

Tư Hoàng ngồi đối diện Vũ Hy, hai người đều rõ ràng đánh giá nhau.

Đối với Tư Hoàng, Vũ Hy thật ra so với kiếp trước cũng không có gì thay đổi, một gương mặt tinh anh, dáng người có chút gầy yếu cùng với ánh mắt lãnh duệ, đều thể hiện ra tính cách sắc bén của anh ta.

"Lợi dụng em gái tôi để tìm tôi là có mục đích gì?" Vũ Hy mở miệng liền như một thanh đao tử phóng tới.

"Ca!" Vũ Linh sắc mặt biến đổi, cô nhớ tới mình còn chưa nói qua chuyện hôm qua với anh trai, bằng không anh tra nhất định sẽ không khách khí như vậy. Cô muốn giải thích lại bị Tư Hoàng một tay ngăn lại. Trên thực tế Tư Hoàng cũng không bởi vì Vũ Hy không khách khí mà tức giận, ngược lại càng thưởng thức anh ta.

Kiếp trước Tư Hoàng cùng Vũ Hy không tính thục, biết được một ít tính cách của hắn, người này tâm tàn nhẫn miệng độc đoán, nhưng lại rất trọng tình, đặc biệt là đối với em gái duy nhất của anh ta. Mà lúc này không khách khí, cũng là đang bảo vệ em gái mình.

"Tôi muốn mời anh làm người đại diện của tôi." Tư Hoàng tươi cười, ngữ khí đều rất nghiêm túc thành khẩn.

Vũ Hy không thấy một chút vui đùa trên gương mặt cô, cũng nuốt vào câu "cậu đùa sao" đang định nói. Anh ta trầm mặc một giây sau, biến tướng cự tuyệt: "Tôi mới chỉ là sinh viên năm 3. Không có giấy phép người đại diện, càng không có làm qua công việc này."

"Anh đã thành niên, lấy tài hoa của anh, muốn kiểm chứng cũng chỉ là vấn đề thời gian."

Vũ Hy trong mắt hiện lên một tia cảnh giác cùng nghi hoặc "Cậu giống như rất hiểu biết tôi, lời này khiến tôi cho rằng, cậu còn tin tưởng tôi hơn cả tôi." Vũ Linh đều nghe ra trong giọng nói có sự trào phúng, Tư Hoàng sao có thể không nghe ra.

Đối với nhân tài có nhân phẩm lại có bản lĩnh chân chính, Tư Hoàng từ trước đến nay đều tôn trọng, chẳng những không có cùng tranh luận cùng hắn, còn nói tiếp theo hắn: "Không sai, tôi rất tin tưởng anh, hơn nữa thành tâm hy vọng anh có thể tới giúp tôi. Tương đối mà nói, tôi cũng là rất tin tưởng bản thân mình, giống nhau có thể vì anh mang đến chỗ tốt."

Vũ Hy bị bộ dáng nghiêm túc của cô làm cho một ngốc, Tư Hoàng lời nói lại vang lên: "Chỉ cần anh đồng ý, trước tiên tôi có thể cho anh một giấy chứng nhận người đại diện, phương diện tiền bạc chúng ta có thể thương lượng. Đúng rồi, Liễu đạo diễn sắp bắt đầu quay phim truyền hình 《 Hoàng Đồ 》 đã định ra vai diễn của tôi, tức là nói hiện tại anh chỉ cần đồng ý, không lâu sau là có thể nắm được một chút thù lao không tồi."

Vũ Hy: "..."

Tư Hoàng: "Anh có thể cùng tôi đến phim trường trong khoảng thời gian này, tận mắt quan sát giá trị của tôi. Nếu không hài lòng, có thể lập tức giải ước. Nhưng mà, nếu anh thấy không tồi, anh đáp ứng thì tôi sẽ không cho anh cơ hội nói rời đi."

Vũ Hy: "..."

Tư Hoàng mỉm cười: "Chuyện này đối với anh mà nói đâu có chỗ nào không tốt, sao lại không đồng ý chứ?"

Vũ Hy ngơ ngác thật lâu, sau đó nghiêm túc nhìn lại Tư Hoàng: "Cậu nói không sai, tôi đồng ý. Chỉ là tôi có chút nghi ngờ, cậu rốt cuộc nhìn trúng tôi ở điểm gì?" Đưa ra điều kiện ưu việt không hợp lẽ thườn như vậy, lại không cần tài nguyên của Phong Hoa, ngược lại tìm đến hắn – một đứa sinh viên học pháp luật?

Tư Hoàng vươn tay: "Đương nhiên là về tài hoa chỉ thuộc về mình anh"

Vũ Hy thật không thể tin tưởng lời này, nhưng là trừ cái này, anh ta cũng thật sự không thể nghĩ được bản thân còn có cái gì có thể làm Tư Hoàng để ý. Một cái mồi lửa theo ánh mắt Tư Hoàng dừng trong tâm khảm anh ta, làm toàn bộ thể xác và tinh thần anh ta đều cảm thấy ấm áp, anh ta đứng lên bắt tay Tư Hoàng: "Cảm ơn đã khích lệ."

Trong cuộc đời lần đầu tiên anh ta được người khác khẳng định như vậy!

Tuổi trẻ Vũ Hy cũng không nhịn được dâng lên từng đợt song từ trong lòng.

Chờ Tư Hoàng cùng Vũ Linh rời đi, hẹn thời gian lần sau gặp mặt, Vũ Hy mới nghi hoặc cúi đầu nhìn tay mình, có chút hoảng hốt nghĩ: Lớn lên đẹp như vậy thì thôi đi, sao làn da cũng mịn như vậy chứ?

------ lời nói ngoài lề ------

Nam thần thượng đầu đẩy, thích thỉnh cất chứa duy trì, cảm ơn đại gia! ╭ (╯3╰) ╮

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Nam Thần Quốc Dân của Thủy Thiên Triệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.