Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Thần Tùy Hứng

Phiên bản Dịch · 2004 chữ

Editor: Nhiếp Vô Ưu

Tư Hoàng đưa Vũ Linh về trường học, Vũ Linh rốt cuộc nhịn không được liền hỏi: "Tư Hoàng, sao anh lại để anh tôi làm việc đó? Tuy rằng anh ấy là học pháp luật, nhưng không hề quan tâm chuyện giới giải trí."

Tư Hoàng nhìn về phía cô ta, nhìn hai giây mới cười nói: "Học một việc cũng không có nghĩa là chỉ có thể làm được việc đó, có chút biến đổi không chừng sẽ xuất hiện điều thú vị."

Vũ Linh cảm thấy những lời này có chút ý vị thâm trường, càng làm cô suy đoán nhiều hơn. Tư Hoàng bỗng nhiên nói: "Phiền bác dừng xe ở bên đường."

"Trong trường học nếu có người hỏi chuyện của tôi, cô cứ tùy ý tìm cái lí do cho qua." Xuống xe, Tư Hoàng dặn dò Vũ Linh.

Vũ Linh nhận thấy được cái gì, liên tục gật đầu.

Nơi này cách Hoa Tinh Nghệ Giáo cũng mấy trăm mét, Tư Hoàng đã nhìn thấy trước cổng trường có mấy người. Nếu cô nhớ không nhầm, đó là mấy tên bảo tiêu của Tư gia. Xem ra Tư Trí Hàn là thật sự tới mời cô về nhà, chỉ là cô hiện tại còn chưa muốn trở về.

Không quay về không phải bởi vì sợ hãi, mà là ngại phiền toái, cũng không muốn đi về nhìn một nhà của Tư Trí Hàn, nhỡ đâu không nhịn được lại dạy cho bọn họ một bài học thì cũng không hay..

Đi ở trên đường, Tư Hoàng trong lòng nghĩ có phải nên chuẩn bị một chiếc xe hay không, nếu không vấn đề đi lại sẽ rất phiền toái.

【 Bệ hạ! Cô hiện tại muốn làm cái gì? 】 Thanh âm Ngũ Bảo vang lên.

Tư Hoàng lắc đầu ngẫm lại: "Đưa hợp đồng cho Vũ Hy, cũng chẳng có chuyện gì khác."

Ngũ Bảo hận sắt không thành thép, hướng dẫn: 【 Sao có thể không có việc gì! Vàng a! Thời tiết tốt như vậy, đương nhiên phải đi kiếm vàng aaa! 】

Tư Hoàng tưởng tượng Ngũ Bảo là một con hamster đang quay cuồng làm nũng, khẽ cười không trả lời nó.

Về đến nhà Tư Hoàng bắt đầu đánh hợp đồng, còn có âm thầm tìm cách làm giấy chứng nhận người đại diện cho Vũ Hy. Kiếp trước ở Phong Hoa ngây ngốc lâu như vậy, tuy rằng bị khống chế, nhưng đối với quan hệ nhân mạch của Phong Hoa cô cũng quen biết không ít, chỉ là một giấy chứng nhận người đại diện mà thôi, lấy thân phận ' Phong Hoa đại thiếu gia ' trước mắt của cô, muốn lấy được cũng không khó.

Chờ cô làm xong việc, Triệu Lị Mân cũng chuẩn bị xong cơm trưa, đáng tiếc trong nhà lại bỗng xuất hiện vị khách không mời mà đến, quấy rầy thời gian hưởng thụ cơm trưa của Tư Hoàng.

Triệu Lị Mân nhìn biểu tình âm trầm của Tư Trí Hàn, chuẩn bị đi pha trà lại bị Tư Hoàng một câu ngăn lại: "Dì Triệu, dì đi về trước đi, buổi chiều cũng không cần tới."

"Được." Triệu Lị Mân dọn dẹp một chút, tay chân nhẹ nhàng rời đi.

Phòng khách còn lại Tư Hoàng cùng Tư Trí Hàn.

Hôm nay xem như lần đầu tiên sau khi Tư Hoàng trở về tận mắt nhìn thấy Tư Trí Hàn.

Năm nay Tư Trí Hàn đã 40 tuổi, thoạt nhìn lại giống như mới 30 tuổi, trường một khuôn mặt tuấn tú nho nhã, năm tháng cũng không có ăn mòn mị lực của ông ta, Tư Trí Hàn nhiều năm ngồi ở địa vị cao lại càng có một loại khí chất người trẻ tuổi không có được, đó là thuộc về mị lực của một người đàn ông thành công..

Tư Hoàng không thể không thừa nhận, gương mặt được ông trời ưu ái này của cô, tuy rằng phần lớn di truyền từ Lý Ly Tư, lại cũng có một chút bóng dáng Tư Trí Hàn.

Khi Tư Hoàng đang trầm tư, Tư Trí Hàn cũng đang đánh giá đứa con đã lâu không gặp này ký ức cuối cùng của ông ta về Tư Hoàng dừng lại ở cái thân ảnh run rẩy bị ông ta đánh đến suýt chết kia, chuyện này làm cho ông ta có điểm hoảng hốt, thiếu niên ưu nhã đang ngồi trước mặt này, thật sự là con ông ta sao.

Đương nhiên, cái hoảng hốt này chỉ chợt lóe rồi biến mất, gương mặt tương tự của Tư Hoàng và Lý Ly Tư khiến cho Tư Trí Hàn biết, đây là đứa con trai thân sinh của ông ta.. Không đúng! Là con gái!

Tư Trí Hàn mày nhăn lại, hắn thế nhưng bị Tư Hoàng mê hoặc.

"Vì sao không quay về?" Tâm tình không tốt, ngữ khí tự nhiên cũng không mấy tốt.

Tư Hoàng đều thu hết mọi biểu tình của ông ta vào trong mắt, đặc biệt chú ý tới Tư Trí Hàn thỉnh thoảng dùng dư quang đánh giá xung quanh với vẻ chán ghét, thật giống như là nhìn thứ đồ vật ông ta cực kỳ bài xích.

Cô khẽ cười, Tư Trí Hàn đương nhiên sẽ bài xích nơi này, bởi vì nơi này thuộc về Lý Ly Tư, đi vào nơi này sẽ làm ông ta nhớ lại chính mình đã từng dối trá ghê tởm, lợi dụng tình cảm của một người phụ nữ, tất cả những thứ ông ta có được đều từ sự lừa gạt.

"Không muốn trở về." Tư Hoàng chậm rãi rót một cốc nước, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

Thái độ qua loa lấy lệ như vậy khiến Tư Trí Hàn suýt phát hỏa, nhưng là nhìn thấy Tư Hoàng như vậy, lại ngoài ý muốn nhịn xuống, trong mắt lập loè tính kế.

Hắn hình như đã xem thường đứa nhãi này rồi.

Tưởng tượng đến gương mặt cùng thân thể này có thể mang tới cho mình chút ích lợi, Tư Trí Hàn có chút hối hận ngày đó đã tàn nhẫn đánh Tư Hoàng: "Sau lưng khá hơn chút nào chưa?"

Không chờ Tư Hoàng trả lời, hắn đại khái cũng biết lực đạo lúc đó của mình sẽ mang đến bao nhiêu hậu quả, dừng một chút lại nói: "Ba sẽ đi nói thư kí chuẩn bị thuốc trị sẹo tốt nhất, đừng để lại sẹo."

Tư Hoàng nghĩ thầm, nếu là trước kia, cô nhất định cho rằng đây là Tư Trí Hàn quan tâm mình, hiện tại thì sao? Cô che đi một đạo ánh sáng lạnh xẹt qua nơi đáy mắt, ngẩng đầu đã khôi phục bình thường, nhìn Tư Trí Hàn gật đầu: "Được."

Hai người lại trầm mặc, Tư Hoàng trầm ổn, Tư Trí Hàn lại không trầm trụ, không hề quanh co lòng vòng "Ba biết con lấy được vai diễn trong phim truyền hình của đạo diện Liễu Thư, đem nó cho Tư Hoa đi. Con vốn dĩ không phải diễn viên chuyên nghiệp, đánh bậy đánh bạ mới trúng, nếu diễn không tốt thì không phải một mình con có thể chịu trách nhiệm.."

Hiếm thấy được Tư Trí Hàn còn giải thích vài câu, lại bị Tư Hoàng chủ động ngắt lời: "Không."

"Cái gì?"

"Vai diễn tôi lấy được dù có vứt đi cũng không cho Tư Hoa."

"Mày nói cái gì?" Tư Trí Hàn đập bàn đứng lên.

Tư Hoàng chậm rãi nói: "Tiếng người."

Tư Trí Hàn nâng tay, lại nửa chừng dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt thản nhiên đạm mạc của Tư Hoàng: "Được, nếu mày muốn nhận vai này, ký hợp đồng rồi chuyện này sẽ giao cho Phong Hoa."

Tư Hoàng lắc đầu, "Tôi không tính ký hợp đồng với Phong Hoa, đây là sự nghiệp của tôi."

"Mày có biết mày đang nói gì không?" Tư Trí Hàn khó thở ngược lại càng bình tĩnh "Lấy thân phận của mày, dù có làm cái gì, đều không tách ra được khỏi Tư gia và Phong Hoa!"

"Ông muốn làm gì thì cứ làm." Tư Hoàng giống như không nghe ra lời ông ta uy hiếp "Tôi cũng sẽ làm điều tôi muốn làm."

Tư Trí Hàn cơ hồ muốn hoài nghi người trước mắt có phải bị đánh trái hay không, ông ta suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, đột nhiên xoay người: "Tao là người giám hộ của mày, không có tao đồng ý, mày cái gì cũng không làm được!" Một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, có giả thần giả quỷ cũng đừng mơ tưởng gây ra sóng gió cho ông ta.

Đến khi Tư Trí Hàn hung hăng đóng của lại, Tư Hoàng cũng không có lộ ra chút lo lắng nào.

Trong mắt cô trầm tư lóe lên, bỗng nhiên một ngụm uống cạn nước trong ly thủy tinh, chạy ra ngoài đuổi theo.

*

Biệt thự Tư Hoàng ở Cảnh Lan Thế Gia tương đối an tĩnh, rất ít khi nhìn thấy những người khác. Mà Tư Trí Hàn lại dừng ở gara, cũng không xa phòng khác. Ông ta đi cũng không nhanh, càng không có ở chú ý tới phía sau Tư Hoàng đã yên lặng đuổi kịp ông ta.

Ở một chỗ rẽ, Tư Hoàng không tiếng động bước chân bỗng nhiên nhanh hơn, giống tia chớp lẻn đến phía sau Tư Trí Hàn, cầm túi chụp vào đầu Tư Trí Hàn đang chuẩn bị vào xe.

"A, a! Ai?"

Tư Hoàng nhanh chóng ở đánh vào sau gáy ông ta, lôi cổ áo tây trang của ông ta kéo tới bên một rừng cây.

Tư Trí Hàn trước mắt đen ngòm vô cùng tức giận nhưng cũng nhận ra cái khí lực lúc đánh vào người ông ta thật đáng sợ, ông ta không thể giãy dụa nổi một chút nào. Tư Hoàng vứt người trên mặt đất, trên mặt cô không có một chút biểu tình, duy nhất chỉ có đôi mắt đen thẳm bức người.

"Khụ, ngươi rốt cuộc là ai! Có mục đích gì!"

"Là ai sai ngươi làm như vậy? Cho ngươi bao nhiêu tiền? A!"

"Ngươi sao biết ta ở chỗ này, ngươi là đã sớm mai phục? A a a!"

Bất luận Tư Trí Hàn nói cái gì, Tư Hoàng đều không kêu lên một tiếng, cứ đánh vào những chỗ đau nhưng lại không đem người giết chết.

Đến khi Tư Trí Hàn không còn sức lực nói chuyện, chỉ còn có cắn răng rên rỉ, Tư Hoàng mới vuốt tóc, sung sướng xoay người rời đi.

【Bệ hạ. 】 Thanh âm cẩn thận của Ngũ Bảo vang lên.

"Hửm?"

Ngũ Bảo nhẹ giọng hỏi【 Vì sao không trực tiếp giết chết ông ta luôn? 】

Tư Hoàng cười nói: "Vì sao phải giết, ông ta hiện tại chết sẽ rất phiền toái, còn sẽ tiện nghi cho Tư Hoa. Huống chi, chết như vậy, với ông ta mà nói thì cũng quá hạnh phúc rồi."

Ngũ Bảo: 【 Tôi còn tưởng rằng.. 】 một khi Tư Hoàng mặt vô biểu tình, lộ ra cái loại ánh mắt này, nó đều có chút hơi sợ.

"Cho rằng cái gì?" Tư Hoàng hiện tại tươi cười tựa như không hề làm cái gì cả "Ta chỉ là có chút khó chịu với ông ta, xả giận mà thôi."

Ngũ Bảo: 【.. 】 Bệ hạ, cô thật tùy hứng!

------ lời nói ngoài lề ------

Nhị Thủy: Bệ hạ, sao cô có thể tùy hứng như vậy?

Phong Hoàng: Phấn nhiều, tự tin đủ.

Nhị Thủy: . Quả nhiên tùy hứng.

Các ngươi còn muốn bệ hạ ngày càng tùy hứng sao? Còn không mau mau phấn lên? ~\ (≧▽≦) /~

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Nam Thần Quốc Dân của Thủy Thiên Triệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.