Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2341 chữ

Vương Thần múc ba chén cháo, một chén lớn và hai chén nhỏ đặt ở trên bàn đợi nguội rồi mới ăn. Hắn cùng tiểu Hạo tiểu Dục chơi một hồi. Hai bé rất thông minh, có thời gian phải dạy hai bé hệ kiến thức vỡ lòng mới được. Trí lực của trẻ được khai phá sớm cũng tốt, đặc biệt là khía cạnh ngôn ngữ và nghệ thuật. Vương Thần nghĩ nghĩ, sau đó lên mạng tham khảo một chút ý kiến của chuyên gia về vấn đề này, rồi dựa theo đó viết một kế hoạch học tập cho hai bé có thể song song vừa chơi vừa học.

Đặt hai bé ngồi vào ghế ăn chuyên dụng, chùi nước bọt cho hai bé rồi mang hai chén cháo nhỏ sang cho hai bé tự cầm muỗng múc ăn, Vương Thần chỉ ngồi bên cạnh giúp. Cháo rất thơm, dùng nước trong thủy đàm nấu thì lại càng ngon, rất nhanh hai chén nhỏ đã thấy đáy. Vương Thần không cho hai bé ăn thêm nữa, ăn ít một chút mới khiến dạ dày dễ chịu. Hắn dẫn hai bé vào phòng tắm rửa mặt rửa tay, uống nước súc miệng rồi để cho hai bé tự chơi.

Vương Thần rửa chén xong lên mạng, hắn mở một tài khoản chứng khoán. Tô Minh cũng là dân chơi chứng khoán, nhưng hắn không buôn bán cổ phiếu mà chỉ đầu tư dài hạn. Thật ra rằng trên phương diện tình cảm của hắn có vấn đề, nhưng hắn cũng có nhà, có xe, có gửi tiết kiệm, không biết vì sao ông trời lại chọn hắn để hoán đổi đây.

Hiện tại là năm 2004, 2005-2007 là giai đoạn cổ phiếu bùng nổ, nắm cổ phiếu trong tay thì rất dễ sinh lời nhiều. Thế nhưng Vương Thần giờ không có nhiều tiền lắm, chỉ đành phải gác lại. Hơn nữa hắn còn muốn dọn nhà. Vương Thần bây giờ đã không còn là Vương Thần trước kia, phải đoạn tuyệt tất cả sự việc và con người có liên qua trước kia. Bất động sản cũng đang rất nóng, có đất là rất quý. Hiện giờ hắn phải nghĩ biện pháp mua nhà mua đất, sau đó cho thuê lấy tiền thì dù sau này hắn không có công ăn việc làm cũng không sợ không có tiền sinh sống. (Chém)

Vương Thần ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ hơn rồi. Hắn nhớ mẹ đã từng nói qua, con nít chín giờ đi ngủ là tốt nhất, hắn với em trai trước kia đều phải đi ngủ trước chín giờ. Vương Thần đóng máy vi tính, lấy hai bộ áo ngủ nhỏ đem vào phòng tắm chuẩn bị pha nước ấm, lại nhớ đến nước trong hồ ở không gian có nhiệt độ cũng rất thích hợp, nghĩ vậy liền vào không gian. Oa! Trước mắt một mảng xanh mượt. Không nghĩ tới trong thời gian ngắn các mầm rau dưa lại lớn nhanh như vậy. Chỉ là Vương Thần lo lắng phải nhanh chóng làm trụ với giàn leo cho đậu cô ve, cà với dưa hồ lô rồi.

Tâm trạng Vương Thần rất kích động, cầm vòi sen tưới nước một lần. Vốn hắn nghĩ lấy trúc làm dàn cho mấy cái cây, nhưng lại nhớ ra mình còn hai bé con đang chờ. Thôi quên đi, tắm cho hai bảo bối, dỗ bọn chúng ngủ rồi quay lại đây cũng được. Hắn mang thùng nước từ không gian ra, đổ đầy vào bồn tắm, sau đó bế hai bé con vào phòng tắm, giúp bọn nhỏ cởi quần áo thả vào bồn tắm lớn. Suy nghĩ chút hắn cũng cởi hết quần áo ngồi vào bồn, coi như ba cha con cùng nhau tắm.

Ngồi xếp bằng trong bồn tắm cùng hai bé con chơi một hồi,Vương Thần để tiểu Hạo ghé vào trên lưng ôm cổ hắn, Vương Thần mới kì cọ cho tiểu Dục, rồi đến lượt tiểu Hạo, sau đó ba cha con lau khô người đi ra ngoài. Tiểu Hạo với tiểu Dục cười khanh khách, rất thích ba ba cùng mình vừa tắm vừa nghịch nước.

Vương Thần giúp hai bé mặc áo ngủ rồi ôm lên giường dỗ hai bé ngủ. Có lẽ ban ngày ngủ nhiều quá nên bây giờ hai bé dỗ thế nào cũng không chịu ngủ. Hai đôi mắt nhắm rồi lại mở, liếc nhìn Vương Thần rồi lại nhắm mắt lại, được một hồi lại mở mắt, chơi như vậy không biết mệt.

Vương Thần dỗ cả nửa tiếng đồng hồ, hai bé cứ nghỉ ba ba đang chơi với mình, chỉ cười khanh khách. Không có biện pháp, Vương Thần đành phải mang hai bé ra phòng khách, mở Tom & Jerry cho hai bé xem, chính mình thì trở về phòng vào lại không gian.

Cách nhà tranh không xa có một mảnh rừng trúc. Vương Thần lần trước tước trúc bằng dao gọt trái cây, tước cả buổi cũng chẳng được bao nhiêu gậy trúc. Hắn tự hỏi mình có thể chỉ huy sự vật ở trong không gian được không nhỉ? Vương Thần tập trung tinh thần niệm : tước 100 cây gậy trúc đặt bên cạnh khu đất trồng rau. Niệm ba lần rồi mở mắt ra nhìn, quả nhiên bên cạnh khu đất trồng rau có một chồng gậy trúc đã được tước sẵn.

Vương Thần cực kì hưng phấn với phát hiện này. Nói vậy sau này hái trái cây cũng không cần mình trực tiếp làm nữa, chỉ cần nghĩ là có thể đi. Sờ sờ cằm, vậy có áp dụng cho lúa nước với cây ngô không nhỉ, không cần tự thu hoạch cũng có cơm tẻ với ngô để ăn, thật hạnh phúc làm sao !

Bất quá viễn tưởng hạnh phúc rất nhanh bị tiếng khóc của trẻ con đánh vỡ. Nguyên lai trong không gian cũng có thể nghe được âm thanh bên ngoài. Vương Thần nhanh chóng ra khỏi không gian, mở cửa đi vào phòng khách. Tiểu Hạo với tiểu Dực đang khóc vừa thấy hắn thì lao qua cho cho hắn ôm. Vương Thần ngồi xổm xuống ôm hai bé dỗ, không khỏi tự trách mình nóng vội, hẳn phải chờ hai bé ngủ rồi đi mới đúng.

Hai bé khóc đến hồng cả mặt, đầu đầy mồ hôi. Vương Thần lau mặt cho hai bé rồi cho hai bé uống miếng nước, xong hắn ôm hai bé về lại phòng đặt hai bé lên giường. Hắn cũng cùng nằm xuống, vỗ nhè nhẹ ru hai bé ngủ. Giờ đã hơn chín giờ, vừa khóc một trận lại có ba ba ở bên cạnh, rất nhanh hai bé liền ngủ. Vương Thần đợi một hồi lâu, xác định hai be đã ngủ say mới đứng lên, cầm một cuộn dây ni lông vào lại không gian.

Xếp gậy trúc giao nhau rồi cắm vào trong đất, dùng dây nilông cố định giá lại cho chắc, làm thành một hàng giá bằng trúc. Dùng giây ni lông chằng một lát thì xong. Vương Thần nhìn lại ruộng của mình, cứ theo tốc độ này, ngày mai là có thể thu hoạch được cải trắng và rau xà lách. Nghĩ đến tiểu Hạo với tiểu Dục còn ở trong phòng, hắn cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng ra khỏi không gian. Quên mất trước khi ra phải rửa tay ở hồ nước, trên người dính toàn bùn đất, Vương Thần chạy nhanh vào phòng tắm rửa, bôi kem đánh răng chuẩn bị đánh răng đi ngủ.

Đánh răng rửa mặt xong, ngẩng đầu nhìn về người trong gương. Thật sự ngoại hình Vương Thần cũng không tệ lắm, nhưng không phải là đẹp. Tô Minh lớn lên giống mẹ, rất đẹp, mà em trai hắn lại giống ba, vừa cao vừa đẹp trai khiến hắn từ nhỏ đã rất đố kị. Da Vương Thần bây giờ nhìn thật là tốt, mềm, trơn nhẵn, mắt sáng, môi hồng nhuận, bởi vì mũi cao khiến khuôn mặt hắn không có vẻ nữ khí chút nào. Tô Minh đối với ngoại hình bây giờ của mình rất hài lòng, tuy rằng Tô Minh cao đến 183cm còn Vương Thần chỉ có 176cm thôi, nhưng mà chuyện đó cũng không có gì to tát. Hanh! Hồ Dung phải không, trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, ly hôn với tôi là tổn thất của cô. Úc, sai rồi, may mà ly hôn, nếu không mình là gay mà sống với cô ta thì biết làm sao bây giờ.

Vương Thần nhìn vào gương nhíu mày, tự sờ mặt mình một chút. Oa, mịn còn hơn da của hai tiểu bảo bối nữa. Hắn cười ha hả, leo lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh hai bảo bối, nghe mùi sữa của con thong thoảng, hắn tắt đèn đi ngủ.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào giường nơi ba cha con đang nằm ngủ. Vương Thần bị nắng chói mắt mà tỉnh. Mở mắt, hắn quay đầu nhìn về phía hai bảo bối. “A!” Vương Thần hô nhẹ một tiếng. Chỉ thấy phần da lộ ra bên ngoài của tiểu Hạo và tiểu Dực có một tầng ghét mỏng. Hắn giơ tay phải lên vừa nhìn, oa, trên tay toàn bùn nhão. Như vậy trước kia Vương Thần đã ăn cái gì thế chứ. Nguyên lai tối qua mình thấy da đẹp không phải là da Vương Thần vốn như vậy , mà là uống nước thủy đàm rồi chậm rãi biến đổi a. May mà uống nước thủy đàm vào không có bài độc ra ngoài ngay lập tức, nếu không ngày hôm qua ra đường sẽ rất thảm.

Vương Thần vào hồ nước trong không gian kì cọ tắm rửa thật là lâu. Shit! Đã quên cầm quần áo vào thay rồi, không thể làm gì khác hơn là trần truồng chạy ra, may mà hai bảo bối còn chưa có tỉnh dậy. Cầm quần áo và khăn mặt vào không gian tắm một lần nữa, sau đó mặc quần áo vào rồi vào phòng tắm xả đầy bồn nước trong không gian vào bồn tắm. Không phải hắn không nghĩ tới việc mang hai bé vào không gian, nhưng hai bé còn nhỏ, nếu hai bé lỡ miệng nói ra bị người có ý đồ xấu biết được vậy rất nguy hiểm. Cứ thận trọng thì tốt hơn.

Gọi hai bảo bối dậy tắm kĩ càng cho hai bé hai lần. Hai bé sau khi được nước thủy đàm tẩy rửa nhìn càng khả ái, quả thực nhìn giống một đôi ngọc đồng (bé trai như ngọc). Vương Thần ôm hai bé thích đến nỗi không muốn buông tay. Ba cha con sáng sớm hay dùng nước bọt rửa mặt. Hai bé đã khả ái như vậy, vậy mình thì như thế nào đây?

Vương Thần lập tức buông hai bé mà vọt vào phòng tắm soi gương. Ngoại trừ da trắng hơn một chút, con ngươi sáng một chút, môi hồng nhuận một chút, còn lại thì cùng ngày hôm qua không khác biệt nhiều lắm. Chỉ là, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng thấy rất non a, nhìn như thiếu niên mới có 18 tuổi. Một thiếu niên mang theo hai bánh bao đi ra ngoài là cỡ nào hấp dẫn ánh mắt người khác a!

Vương Thần ủ rũ. Hắn còn chưa có kiếm tiền được, hơn nữa nơi này có rất nhiều người quen biết Vương Thần trước đây. Sinh hoạt khiêm tốn mới là vương đạo a. Ai, bây giờ nghĩ những điều này cũng vô dụng, đã không còn kịp nữa rồi. Đột nhiên Vương Thần nhớ tới bồn hoa đỗ quyên được tưới nước thủy đàm, mong rằng nó không xuất hiện cái gì kinh hãi thế tục đi. Hắn ra ban công nhìn, thật bật ngờ, bồn hoa đỗ quyên màu đỏ giờ biến thành hoa ngũ sắc, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lòe lòe, phi thường kiều diễm. Cũng may đây là hoa đỗ quyên chứ không phải hoa lan. Đúng rồi, cây hoa lan! Kỳ thật có thể pha loãng nước hồ rồi tưới cây, sau đó có phải giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết, bán hoa kiếm tiền được không? Vương Thần lập tức bổ não cuộc sống tuyệt vời khi làm giàu bằng cách bán lan kiếm tiền, nước miếng muốn chảy ra rồi, kết quả bị tiếng khóc của hai bảo bối gọi hồn trở về, chuẩn bị pha sữa bột cho hai bảo bối uống.

Chỉnh lí tâm tình mình một chút, Vương Thần lấy cháo ngày hôm qua còn ra hâm lại, pha nước sôi pha sữa, lại cắt chuối hương thành từng khoanh nhỏ bỏ vào chén nhỏ của hai bé. Vương Thần cho tiểu Hạo, tiểu Dục uống sữa trước, sau đó ăn chuối rồi mới uống thêm một chén cháo nhỏ.

Xong xuôi Vương Thần gọi điện thoại cho quản lí công ty xin nghỉ thêm năm ngày. Quản lí cũng nhanh chóng đáp ứng, kỳ thực công ty ai cũng biết chuyện gia đình hắn. Dù sao Hồ Dung cũng là quản lí bộ phận tiêu thụ trong cùng một công ty, lời ra tiếng vào sớm đã truyền đi khắp nơi, mà Hồ Dung bây giờ cũng nghỉ việc ở công ty rồi. Người yêu hiện tại của Hồ Dung trước đây cũng là một khách hàng của công ty, hai người đã qua lại được một thời gian, nhưng Vương Thần trước đây không chịu tiếp thu chuyện này là sự thật mà thôi. Hiện tại sự việc đã như vậy, Vương Thần bên trong cũng đã thay đổi thành một người khác rồi.

Bạn đang đọc Trọng sinh chi đái trứ không gian dưỡng bao tử của Nhập Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 90phuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.