Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1903 chữ

Năm 2004 mua sắm online cũng rất phổ thông, không có phương tiện hiện đại, khả năng hoàn trả vật phẩm yếu, cũng không có nhiều thứ để lựa chọn.

Thế nhưng hiện tại Tô Minh cũng không thể để hai bé con ở nhà mà đi ra ngoài được, chỉ có thể mua một bao hạt giống cải trắng, rau xà lách, đậu cô ve , cà, cải củ.. và một bộ trồng hoa.

Đóng máy vi tính, Tô Minh lấy xe nôi dành cho hai em bé. Dẫn một bé xuất môn còn được, dẫn hai bé xuất môn thật sự phiền phức. Nhưng lưu bọn nhỏ ở nhà hắn lại lo lắng. Đã đi thì không tránh khỏi tính toán mua đem theo một số đồ dùng, ví dụ như mũ cho hai đứa nhỏ, khăn lông nhỏ và khăn tay, được rồi, còn muốn lấy nước nữa. Tô Minh đem nước bỏ vào bình sữa, sau đó các loại đồ dùng cho vào trong một cái giỏ nhỏ trước tay vị xe đẩy, ôm hai đứa nhỏ vào chỗ ngồi, kiểm tra an toàn rồi xuất phát.

Trong hai bé, Vương Hạo tương đối hoạt bát, Vương Dục lại khá trầm tĩnh, hai bé nhìn giống nhau, rất khả ái. Chỉ là nhìn Vương Hạo có vẻ nhỏ hơn Vương Dục một chút, cười nghe lanh lảnh. Được đi ra ngoài, hai bé có vẻ rất hưng phấn, cầm lấy tay vịn trước chỗ ngồi, vung chân nhỏ giục : “ Ba ba, đi nhanh lên…”

“ Được được, đi ngay đây”. Tô Minh cúi đầu hôn lên hai khuôn mặt nhỏ nhắn khiến hai bé lại cười rộ lên.

Khóa kỹ cửa, lúc Tô Minh đang định đẩy xe nôi đến thang máy, cửa nhà sát vách mở ra, một bác gái đi ra nhìn hắn cười nói : “ Vương Thần à, đem con đi ra ngoài chơi sao ?” Sau đó ngồi xổm xuống nựng hai bé. Tô Minh suy nghĩ một chút mới nhớ đây là thím Ngô, khi Hồ Dung đòi ly hôn thì đi sang mang hai bé về nhà mình chăm hộ.

Thím nói rõ với Tô Minh : “ Họ hàng xa thua láng giềng gần, sau này khi nào cần tôi giúp trông con cứ nói một tiếng, chứ tôi ở trong nhà cũng nhàn rỗi thôi, có việc qua ngày cũng vui. Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Cậu xem tiểu Hạo tiểu Dực thật khả ái đúng không.”

Tô Minh gật đầu, có chút cảm động. Người với người bây giờ vốn rất lạnh lùng, kiếp trước ở chung cư của công ty Ngũ Niên Đô hắn còn không biết nhân viên ở sát vách là ai nữa kìa.

Tới tầng trệt Tô Minh bắt taxi thẳng đến trung tâm thương mại. Cuối tuần trung tâm thương mại đầy người. Tô Minh cẩn thận đẩy xe nôi đến thang máy chuyên dụng lên lầu 8 … khu đồ dùng trẻ em. Hắn muốn mua mấy bộ quần áo cho tiểu Hạo với tiểu Dực, quần áo hai bé có chút nhỏ rồi. Hai bé thật khả ái lại không sợ người lạ, khiến các chị các cô bán hàng trào lên tình mẫu tử, cho thử quần áo hết bộ này tới bộ khác, Tô Minh nhìn hai bé không khóc không nháo tùy các chị bán hàng giúp thử đồ. Cuối cùng thấy hai bé đã mệt mỏi, Tô Minh quyết định mua 6 bộ quần áo, 2 bộ ấn trữ mễ kì, hai bộ sử nỗ bi (*), 2 bộ yếm, hai bộ quần sóc. Sau khi mua xong thì đau lòng, quần áo và các vật dụng linh tinh của con nít thật là mắc.

Cầm túi treo trên tay vịn của xe nôi, Tô Minh đẩy xe đi đến khu bán đồ nam, mua 2 cái áo Polo màu xanh lam, một cái quần đùi màu xám rộng rãi để dễ đi dạo cùng với một cái quần dài chất liệu vải bố. Nhờ nhân viên tiếp tân nữ nhìn hai bé, Tô Minh bận rộn đem đồ đã mua được cho vào cùng một túi, sau đó lấy ra hai bình sữa đựng nước cho hai bé uống nước.

Sau khi chào các chị bán hàng, Tô Minh đẩy xe đến khu siêu thị dưới tầng trệt, mua thịt sườn, củ cải đỏ, khoai tây, cà chua, rau chân vịt, táo, chuối hương và nho đỏ. Thanh toán tiền xong Tô Minh nhét tất cả vào túi rồi mang theo hai bé con thắng lợi trở về nhà.

Về đến nhà, Tô Minh cảm thấy cả người mình đầy mồ hôi. Tiểu Hạo với tiểu Dực cũng buồn ngủ, hai cái đầu nhỏ gật gù ngáp lên ngáp xuống. Tô Minh thấm ướt khăn mặt giúp hai bé lau mặt cùng tay, rồi pha sữa bột cho hai bé uống sau đó dỗ hai bé phải phòng ngủ.

Y phục của hai bé thay ra hắn cho hết vào máy giặt. Lấy ra sườn, rau chân vịt, khoai tây, sau đó phân loại những thứ còn lại rồi cho vào tủ lạnh cất đi. Trước tiên hắn lấy sườn ra, rửa sạch với nước sau đó cho thêm gừng, rượu gia vị và dấm. Xong rồi hắn trụng sơ sườn vào nước nóng một chút cho máu và chất dơ tiết ra hết rồi vớt sườn ra ngoài. Khi sườn nguội lại chặt sườn ra làm từng khúc nhỏ, ướp thêm muối và dầu vừng.

Vo gạo, sửa sạch rau chân vịt, chuẩn bị nấu cháo hầm với sườn và rau chân vịt cho hai bé con, vừa ngon lại nhiều dinh dưỡng.

Lấy ba phần khoai tây, Tô Minh mang theo thùng nước và dao đi vào trong không gian. Đúng là một mảng hoang vu a! Cắt khoai tây ra, Tô Minh đào đất rồi chôn khoai tây xuống, đắp đất cùng bùn lên bên trên.

Không khí trong không gian thật tốt, không nóng cũng không lạnh. Tô Minh cởi quần áo nhảy vào trong hồ, toàn thân thả lỏng mở rộng chân tay nằm ngửa trôi trên mặt hồ. Quá khứ của kiếp trước cứ để nó trôi đi, hắn bây giờ cũng không có cách nào quay lại cuộc sống như trước đây nữa, huống hồ bây giờ hắn còn hai đứa bé cần phải nuôi. Từ giờ khắc này bắt đầu, hắn sẽ là Vương Thần.

Vương Thần bơi một hồi rồi lên bờ. Mặc xong quần áo hắn lấy múc một thùng nước từ chỗ thủy đàm rồi đi ra ngoài không gian. Vừa mới đặt thùng nước trong phòng bếp thì điện thoại reo lên. Thì ra người giao mầm hoa đã tới rồi, hiệu suất làm việc thật đúng là nhanh. Vương Thần xác nhận địa chỉ xong, sau đó chờ người ta giao hoa tới nhà. Nói thật, chỉ đơn giản nhìn túi có ghi tên hạt giống, hắn căn bản cũng không biết bên trong là cái loại hạt giống gì.

Đảo cháo trong nồi điện, Vương Thần cho thêm nước vào ninh tiếp. Hạt giống hoa đã giao đến rồi. Vương Thần mang cái cuốc, bộ đồ trồng hoa cùng hạt giống vào trong không gian. Hắn cuốc một khối đất ở cạnh hồ nước, dùng cái bừa (cái cào) đào ra một rãnh nước, dẫn nước từ hồ chảy vào trong rãnh để dễ tưới nước. Sau đó hắn lại cuốc hai luống cải trắng, một luống cà, một luống dưa hồ lô, một luống đậu cô ve, một luống hành và hai luống rau xà lách. Hắn đem nước tưới lên đất một lần, rồi trồng các loại hạt giống xuống, dùng thùng có vòi hoa sen tưới lên một lần nữa. Cuốc trồng hoa và thùng nước đặt ở mảnh đất trồng rau, còn thùng có vòi sen đựng nước được mang ra khỏi không gian. Sau đó hắn ra ban công tưới cho hai bồn đỗ quyên một ít nước trong không gian.

Lúc này trong nhà đã thơm nức mùi cháo sườn, Vương Thần mở nồi quấy một chút, nghĩ có điểm thiếu thiếu, hắn lại cho thêm một ít nước hồ vào rồi nấu tiếp.

Quần áo đã giặt xong rồi, Vương Thần đem phơi ngoài ban công, sau đó đi lấy quần áo ngủ đi tắm, tắm xong chỉ thấy cả người thoải mái cực kì.

Hai tiểu bảo bối đã tỉnh, xoa xoa hai mắt đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa kêu “ Ba ba, ba ba”. Vương Thần lập tức ngồi xổm xuống ôm hai bé. Xem ra, chuyện lần này đã tạo thành bóng ma trong lòng hai bé rồi. Vương Thần có chút đau lòng, quyết định dành ra một tuần riêng cho hai bé. Con nít thiếu khuyết cảm giác an toàn ảnh hưởng rất không tốt đến quá trình trưởng thành của chúng.

Hắn kéo hai bé tới phòng tắm, rửa sạch mặt cùng hai đôi tay nhỏ, sau đó dẫn hai bé ngồi vào sô pha. Cắt chuối hương thành từng miếng nhỏ vào dĩa, Vương Thần cho hai bé uống một chút nước rồi cho hai bé ăn chuối.

Hai bé mập đô đô phồng má nhai chuối Vương Thần đút cho, nhóp nhép ăn hết cả trái chuối hương mới dừng lại. Vương Thần lại cho hai bé uống một ít nước rồi mở kênh thiếu nhi trên TV lên. Hắn nhanh chóng tiểu Hạo bắt đầu cười, tiểu Dục cũng hé hé cái miệng nhỏ nhắn. Quả nhiên con nít thì luôn thích coi phim hoạt hình a!

Vương Thần đi vào phòng bếp, nhìn nồi cháo gần được rồi, hắn cho rau chân vịt vào tiếp tục nấu. Phần rau chân vịt còn lại, hắn cho vào nước nấu cùng dầu vừng, muối, đường, khi gần chín thì rắc thêm vừng. Nồi cơm điện truyền đến tiếng đô đô. Cháo đã nấu xong rồi. Nấu như vậy cháo ăn mới thấy mềm.

Phòng khách lại vang lên từng đợt tiếng cười. Thật tốt! Con nít lúc không khóc đều là thiên sứ a.

Buổi trưa Vương Thần có xem hộ khẩu của hai bé, hai bé sinh ra tháng 11 năm 2002, hiện tại được 1 tuổi bảy tháng. Các vị khách quan, các vị không nhìn nhầm đâu, Tô Minh không những sống lại trên thân thể người khác, mà còn quay ngược về tháng 6 năm 2004. Vương Thần sinh năm 1979, năm nay vừa được 25 tuổi, không lí do bị già thêm vài tuổi.

Nơi này là G thị, Tô Minh thật ra đã ở đây học 4 năm đại học, cũng coi như có phần quen thuộc, ngôn ngữ càng không thành vấn đề. Tô Minh vốn dĩ tốt nghiệp học viện ngoại ngữ, thông thạo tiếng Pháp, còn học thêm tiếng Tây Ban Nha. Đối với công tác của Vương Thần, tinh thông ngoại ngữ đối với công tác biên dịch hay phiên dịch của hắn cũng rất tốt. G thị dù sao cũng là thành phố lớn, hơn nữa hàng năm đều có hội chợ quốc tế mùa xuân và mùa thu. Mùa xuân đã trôi qua, đến mùa thu lại đi xem vậy

Bạn đang đọc Trọng sinh chi đái trứ không gian dưỡng bao tử của Nhập Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 90phuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.