Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2390 chữ

Ăn xong bữa sáng, Vương Thần suy nghĩ ngày hôm nay mình nên làm gì. Hay là trước tiên vào không gian xem rau dưa lớn thế nào xem. Vương Thần bế hai bé con vào phòng khách, mở TV cho hai bé xem, còn mang đồ chơi mà hai bé thích chơi rải trên mặt đất cho hai bé. Sau đó hắn nhẹ giọng dỗ dành : “ Bảo bối, ba ba muốn vào phòng làm việc một lúc, hai con ngồi ngoài này tự chơi có được hay không?”

“ Được a! Nhưng con gọi là ba ba phải ra đây nha.” Tiểu Hạo gật gật đầu nói.

Đây là con nít một tuổi nói sao? Trật tự câu cũng quá đúng đi? Vương Thần đầu đầy hắc tuyến, gật đầu.

Hôn hai bảo bối, Vương Thần vào phòng đóng của rồi tiến vào không gian. Cải trắng và rau xà lách đã tới kì thu hoạch, khoai tây, cà và dưa hồ lô cũng đã nở hoa. Vương Thần cắt xà lách và rau cải trắng, lại nghĩ muốn đan giỏ trúc để đựng cho tiện. Hắn dùng tinh thần lực tước gậy trúc thành que dài, mài cạnh trơn nhẵn rồi để trước cửa nhà tranh. Đáng tiếc Vương Thần chỉ biết đan những cái đơn giản, hắn dự định sau này quay trở lại làm sau.

Vương Thần quan sát không gian của mình một chút, tuy rằng có khá là nhiều cây nhưng nhìn chung vẫn khá hoang vu. Hắn lại dùng tinh thần lực đào ba hồ nước khác nhau. Một hồ để nuôi cá kiểng, một hồ để nuôi cá nước ngọt và một hồ để nuôi tôm cua. Cứ nghĩ rằng sau này sẽ có cá ngon ăn là trong lòng Vương Thần lại thấy vui vẻ. Bỏ rau vào thùng nước, Vương Thần ra khỏi không gian vào phòng khách. Tiểu Hạo và tiểu Dục đang ngồi dưới đất chơi xếp gỗ, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, vừa thấy Vương Thần thì miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kêu : “ Ba ba” xong lại cúi đầu tiếp tục chơi tiếp.

Đem rau dưa vào nhà bếp xong, Vương Thần bỏ thùng nước lại vào không gian. Hôm nay hắn định đi chợ nông sản và chợ chim, hoa kiểng, có rất nhiều thứ hắn muốn mua. Nhưng mang hai bé con vào chợ cũng rất bất tiện, hay là nhờ thím Ngô hàng xóm trông giùm hai bé khoảng hai giờ? Nghĩ là làm, Vương Thần đi sang nhấn chuông cửa, vừa vặn là thím Ngô ra mở cửa.

Vương Thần nhờ thím Ngô trông hai bé, còn nói : “ Cháu đại khái khoảng một giờ thì đi, đó là lúc tiểu Hạo với tiểu Dục ngủ trưa, chắc khoảng trước bốn giờ chiều cháu sẽ về.”

“ Ở nhà thím cũng không có việc gì quan trọng, khi nào cháu đi thì đem bọn nhỏ qua đây là được, cháu cũng đừng có ngại gì hết”.

Vương Thần trở về nhà chuẩn bị bình sữa, sữa bột, khăn lông ngắn, chăn nhỏ và một ít đồ chơi bỏ vào trong bao, chuẩn bị lát nữa mang hai bé sang nhà thím Ngô. Nhìn đồng hồ mới hơn mười giờ, Vương Thần lên mạng một chút, tra xem chợ nông sản nào bán gà con, cá bột, cây hoa con, cây ăn quả… hắn dự định mua đủ trong một lần luôn. Hắn chuẩn bị một túi mua đồ lớn màu đen thu thập một số thứ vào rồi cho vào không gian để phòng ngừa, suy nghĩ một chút hắn lại lấy điện thoại ra chụp bồn hoa đỗ quyên kia, dự định đến chợ hoa thì hỏi thăm một chút.

Lấy hai chái trứng đánh tan rồi chưng lên, khi trứng chín thì lấy ra để lạnh, chờ lạnh rồi sẽ giống như thạch. Hâm cháo lên, xào thêm một chút cải trắng, sau đó mang hai bé đi rửa tay ăn cơm.

Trước tiên để hai bé tự cầm muỗng ăn trứng chưng, nghỉ một chút lại lấy hai chén cháo cho hai bé ăn tiếp. Vương Thần thì từng ngụm ăn cháo kèm cải trắng, ngon thật a! Đáng tiếc hai bảo bối quá nhỏ không ăn được cải trắng xào, lần sau phải cắt cải trắng vào ninh cùng với cháo cho hai bé ăn.

Ăn sạch rau và một chén cháo, Vương Thần cảm thấy mĩ mãn vuốt bụng nghỉ ngơi một hồi, rồi mới đi lấy khăn lau mặt lau tay cho hai bé con. Hắn dẫn hai bé đến phòng khách rồi mới quay lại nhà bếp dọn dẹp. Nghĩ một chút hắn lại lấy hai cây cái trắng bỏ vào túi plastic đặt trên bàn, chờ lát nữa mang qua cho thím Ngô dùng thử.

Vương Thần tắm rửa một chút, mặc một chiếc áo màu xanh da trời với một chiếc quần màu xám, suy nghĩ một chút hắn lại đội thêm một cái mũ lưỡi trai và kính râm. Nhìn vào gương, mặt đã bị che đi hơn phân nửa vậy là được rồi. Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Vương Thần lưng đeo bao lô, cho hai bé con vào xe trẻ con, mang theo bọc sữa, đồ chơi và túi cải trắng ra khỏi cửa.

Hắn nhấn chuông cửa, nghe một trận tiếng bước chân truyền đến, mở cửa là một thiếu niên hoạt bát khoảng 17,18 tuổi, là con trai của thím Ngô tên là Ngô Gia Minh, đang học lớp 11.

Ngô Minh thấy Vương Thần thì cười để lộ cả hàm răng trắng “ Vương Thần ca, anh đến rồi, mẹ em gọi anh vào, bà đang phải nghe điện thoại”.

Vương Thần cũng cười : “ Gia Minh à, đang nghỉ hè à ? Sau khi giảng là vào lớp 12 (*) đúng không? Học tập khó căng thảng không. Nào, tiểu Hạo tiểu Dục, chào anh đi” Hai tiểu bảo bối đang xấu hổ giật mình, nãi thanh nãi khí kêu “ Ca ca”.

“ Ha ha, tiểu Hạo tiểu Dục thật là ngoan. Để em cầm túi cho.” Ngô Gia Minh cầm túi, Vương Thần đẩy xe trẻ con, một trái một phải ôm hai bé con vào nhà. Thím Ngô còn đang nghe điện thoại, thấy bọn họ vào thì làm động tác cho họ ngồi xuống.

Vương Thần thả tiểu Hạo tiểu Dục xuống, nhẹ giọng thuyết phục hai bé : “ Tiểu Hạo tiểu Dục, ba ba phải đi ra ngoài mua một số thứ, hai con ở trong nhà Ngô nãi nãi chơi nhà, chờ ba mua đồ xong sẽ đón các con về nhà. Các con không được nghịch ngợm khóc nháo đó.”

“ Được rồi, tiểu Hạo với tiểu Dục vẫn rất ngoan, cậu yên tâm đi. Nào, tiểu Hạo tiểu Dục, chúng đi đi ngủ nào. Ngủ dậy lại chơi tiếp nha.” Thím Ngô ôm tiểu Dục, Vương Thần ôm tiểu Hạo vào phòng của Gia Minh.

Thím Ngô, như vậy có ảnh hưởng đến việc học của Gia Minh không. Hay là sang nhà của cháu?” Vương Thần vẫn thấy có chút câu nệ.

“ Không cần. Gia Minh nghỉ mấy ngày nay cứ để nó chơi. Qua đây, đem bọn nhỏ đặt ở trên giường đi. Bọn nhỏ lớn lên thật đáng yêu!”

“Ách, được!” Vương Thần đặt tiểu Hạo trên giường, đi ra ngoài đem chăn nhỏ vào đắp cho hai bé rồi cùng thím Ngô dỗ cho hai bé ngủ trưa. Bởi vì có ba ba ở bên cạnh, hai bé ngủ rất nhanh. Vương Thần ghém chăn cho hai bé rồi cùng thím Ngô đi ra ngoài.

“ Vương Thần, nhìn ngươi gần nhu vậy mới thấy nguyên lai ngươi lớn lên cũng thật dễ nhìn, da thì mọng nước. Lát nữa xuất môn nhớ mang dù, bên ngoài trời đang nắng lắm. Sao lại đi ra ngoài vào lúc trời nắng nhất như vậy a.” Thím Ngô rót cho Vương Thần một chén nước. Vương Thần ngại ngùng vuốt tóc trên trán. Buổi trưa một giờ ra ngoài không phải vì lúc đó vắng người sao. Càng vắng càng dễ hành động mà.

Chào thím Ngô xong Vương Thần đi tới chợ nông sản và hoa cảnh.

Vương Thần đến tiệm bán hạt giống mua hạt giống rau dưa và ngũ cốc trước. Nhìn thấy các loại cây giống cây ăn quả cũng được bán ở đây Vương Thần rất vui vẻ. Hắn mua mỗi loại hai cây giống táo, lê, xoài, chanh, sơn trúc, anh đào, đào mật và chuối tiêu, sau đó lại mua thêm hai cây nho nhỏ và một bộ dụng cụ trồng vườn. Buổi trưa người qua lại đúng là vắng, Vương Thần tìm một chỗ không người bỏ hết mọi thứ mới mua được vào không gian sau đó đi chợ chim và cây cảnh.

Đi qua mấy tiệm, Vương Thần mua mấy con cá bột nước ngọt như cá trắm cỏ, hoa quế, cá thu, cá chép, cá đác và một túi cá kiểng nhỏ. Mấy con cá này toàn loại cá bột nên cũng không nhìn rõ đồ án trên lưng là cái gì. Vốn dĩ Vương Thần cũng không am hiểu về cái này lắm, chỉ thấy cá bột rất tiện nghi, quan trọng là giá rẻ, chờ bọn nó lơn lên biết đâu lại đẹp cũng không biết chừng. Vương Thần đem theo túi cá mua được vào nhà vệ sinh công cộng trong chợ, trong gian vệ sinh riêng hắn dũng tinh thần vào không gian , đem cá tách riêng thả xuống các hồ nhỏ khác nhau. Cá gặp nước lặp tức sinh động hẳn lên, bơi qua bơi lại nhìn rất có sức sống. Vương Thần nhìn thấy rất hài lòng. Hắn còn muốn mua cây hoa lan nữa. Ra khỏi không gian, Vương Thần đi thẳng đến chợ hoa.

Buổi trưa phơi nắng như vậy thật đúng là không có mấy người. Vương Thần một thân trang phục hài hòa như vậy làm sáng mắt hết các vị lão nhân đang buồn ngủ. Đi vào một cửa hàng bán hoa, bên trong chỉ có một vị lão tiên sinh nằm nhắm mắt trên một cái ghế trức, tay phe phẩy quạt hương bồ. Bên trong tiệm có đủ loại hoa lan đủ các kiểu dáng đang nở tỏa mùi thơm ngát hoặc các loại hoa non thoảng ra mùi thơm thanh nhã khi gió thổi qua. Vương Thần cũng không hiểu biết về hoa lan lắm , nhưng đối với mùi thơm ngát này hắn vẫn rất thích, sau khi tỉ mỉ nhìn ngắm xung quanh tiệm hắn quyết định mua 10 giỏ lan non về trồng thử.

Vương Thần vào tiệm lâu như vậy lão tiên sinh vẫn đều nhắm mắt lại chưa chào hỏi hắn. Hắn chọn 10 cây hoa lan hồ điệp nhỏ. Loại này tương đối lợi, hắn cũng không muốn dùng nhiều tiền mua hoa.

Đi tới trước mặt lão tiên sinh : “Xin chào lão tiên sinh. Tôi muốn mua cây hoa lan nhỏ.”

Lão tiên sinh mở mắt ra nhìn Vương Thần một chút, sau lão ngồi dậy nhấp một ngụm trà rồi nói : “ Cậu đã chọn được chưa, chọn được rồi thì đưa tôi xem để tính tiền là được.”

“ Được.” Vương Thần cầm mười cây lan cho lão tiên sinh xem.

Lão tiên sinh nhìn đến đều là lan hồ điệp con loại bình thường, đứng lên nói “Tính cho cậu 150 đi.”

Vương Thần lấy ví tiền ra trả tiền, sau đó cho cây hoa con vào túi mua đồ. Nhớ tới bồn đỗ quyên trong nhà, Vương Thần mở ảnh chụp trong điện thoại di động ra cho lão tiên sinh xem và định giá.

“Lão tiên sinh, ông xem thử hai bồn hoa đỗ quyên này xem. Hoa này do tốt chiết, hoa nở ra có đến 7 màu.”

“ 7 màu? Mau cho tôi xem.” Lão tiên sinh kinh ngạc mở to mắt, cầm điện thoại di động, vừa nhìn vào đã rất kích động. Hoa đỗ quyên có màu hồng, tím, lam, xanh, vàng, trắng, hồng bảy loại màu sắc, nhưng cùng nở trên một bồn thì lão chưa bao giờ thấy qua.

“Này, là thật sao?” Lão tiên sinh không dám tin hỏi.

“Đúng vậy, theo ông thì hai bồn hoa này giá bao nhiêu? Tôi muốn bán chúng đi.”

“ Ách, cái này tôi không thể định giá được. Dù sao tôi cũng chưa bao giờ gặp một bồn hoa đỗ quyên bảy màu như vậy. Bất quá, tôi rất thích hai bồn hoa này. Nếu không trước tiên cậu đem một chậu qua đây, tôi sẽ đưa cậu một vạn tiền đặt cọc. Đến lúc đó tôi sẽ nhờ người của hiệp hội cây cảnh đánh giá giùm, cậu thấy thế nào? Đúng rồi, tôi họ Trương, cậu gọi tôi Trương bá là được.”

“Được, Trương bá, ngày mai tôi sẽ chở hoa sang đây.” Vương Thần thật cao hứng, sau khi chào Trương bá hắn tìm đến chỗ vắng người, dùng tinh thần lực đem hoa con bỏ vào không gian xếp vào bên trái nhà tranh rồi tưới một chút nước hồ vào. Hay là mua chậu hoa nhỉ, sau này nếu muốn bán hoa cũng không thể mang mỗi cây hoa trống không ra được. Có chậu hoa cũng có thể lấy nó ra đặt ngoài sân thượng.

Nghĩ đến lúc đó cây hoa lan sẽ nở ra rất đẹp, vậy chậu hoa cũng không thể quá xấu được nên Vương Thần mua chậu thanh hoa, thanh toán tiền xong còn đưa địa chỉ để người ta giao chậu hoa tới. Nhìn đồng hồ một chút, bây giờ còn chưa quá ba giờ, hiệu suất của mình thật là nhanh! Được rồi, còn phải mua gà con nữa, nuôi lớn sau này vừa có thịt lại vừa có trứng ăn. Nghĩ vậy Vương Thần đi mua ba con cặp gà con và ba cặp vịt con. Thấy ổn thỏa rồi, Vương Thần mới dẹp đường hồi phủ.

Bạn đang đọc Trọng sinh chi đái trứ không gian dưỡng bao tử của Nhập Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 90phuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.