Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1700 chữ

Trên người vẫn còn lưu mùi cồn, cũng khó cho hai bé không chê. Tô Minh vào phòng khách lấy túi hình chữ nhật trên sàn, bỏ quần áo vào túi rồi đem cho vào máy giặt giặt sạch sẽ. Sau đó hắn đi tìm áo ngủ, chuẩn bị hảo hảo tắm rửa nghỉ ngơi một chút.

Mở vòi hoa sen để dòng nước tùy ý chảy xuống, Tô Minh chỉ cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn. Thế này gọi là trọng sinh hay là xuyên qua đây? Tại sao lại không trở lại khi mình còn bé, hắn cũng muốn trở thành bàn tay vàng, thành phú hào, kia thật là tốt. Hiện tại bản thân ở trong khối thân thể này, còn có đứa con nhỏ cần nuôi, một ít tài sản, một phần công việc ổn định nhưng tiền lương chỉ có năm nghìn, sau đó phải nhờ vào bạn cũ tìm thêm một số công việc biên dịch mới đủ sao? Càng nghĩ càng loạn, Tô Minh không khỏi lấy tay hung hăng xoa mặt. “A!” Thật là đã quên cái trán đang bị thương, vết thương đang kết vảy giờ lại nứt ra rồi, máu theo dòng nước chảy xuống, thấm vào trên hạt ngọc đang đeo trên cổ. Miếng ngọc thấm máu đột nhiên phát ra ánh sáng nhu hòa, sau đó Tô Minh cảm thấy mình trong nháy mắt dịch chuyển đến một nơi xa lạ trống trải.

Nơi này là cổ đại sao? Lẽ nào lại như vậy ?

Tô Minh chỉ thấy chính giữa khu đất trống lớn có một gian nhà tranh. Xa xa tụa hồ là một rừng cây. Mà bên trái nhà tranh có một hồ nhỏ, đằng trước cách gian nhà tranh không xa lắm có cũng một cái ao nhỏ. Tô Minh kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh, không chỉ không có ai, mà ngay cả động vật cũng chẳng có con nào. Đây là địa phương nào vậy chứ ??? Nhìn thân thể trống trơn của mình một lúc, Tô Minh quyết định vào nhà tranh duy nhất kia, chắc là bên trong sẽ có y phục gì đó để thay đổi đi. Đi vào nhà tranh, vừa nhìn một cái, choáng! Bên trong có một số thứ xem là hiểu ngay : một cái bàn được kê sát tường, hai cái ghế. Bên trên bàn treo một bức tranh, trong bức tranh là một đạo trưởng đang cưỡi mây đạp gió.

Tô Minh chậm rãi đi về phía trước, lòng tràn đầy nghi hoặc, lẽ nào đây là không gian trong truyền thuyết, lẽ nào mình là một người có tùy thân không gian ? Tô Minh ngẩng đầu nhìn lão đạo trưởng đạo cốt tiên phong, tuy rằng kiếp trước hắn không tin quỷ thần, nhưng những việc xảy ra ngày hôm nay khiến hắn tin rằng trên đời này bất luận cái gì cũng có khả năng xảy ra. Tô Minh đi tới trước mặt bàn, quỳ xuống trước tiên nhân trong bức tranh thành kính dập đầu lạy ba cái. Hắn nghĩ trong tiểu thuyết chủ nhân không gian sẽ xuất hiện giải thích đôi ba câu làm thế nào để sử dụng không gian tu luyện vân vân, vậy hắn cúi lạy bái sư thì ở đây có xuất hiện không ta? Đáng tiếc Tô Minh đợi hồi lâu cũng không thấy có bất kì thanh âm gì khác, các loại ngọc tiên phẩm gì đó lại càng không có. Cũng may là trong không gian tuy rằng ánh sáng ngời ngời, nhưng chỉ có một mặt trời, còn có gió thổi, hơn nữa không khí mát mẻ thoải mái, Tô Minh trần truồng cũng không thấy lạnh hay nóng gì cả.

Tô Minh không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài nhà tranh đến trước thủy đàm. Nước trong thủy đàm rất trong suốt, bước chân vào, nước không nóng cũng không lạnh. Nghĩ đến các loại kì ngộ của nhân vật chính trong tiểu thuyết, Tô Minh nâng tay uống một ngụm nước. Oa! Ngọt thật, hắn chưa từng uống qua nước nào ngon như vậy. Uống xong ngụm nước, Tô Minh đi cái hồ nhỏ còn lại, mặt hồ rất phẳng lặng, nước cũng rất trong, chạm tay vào nước, ân, nhiệt độ nước vừa phải. Nhớ đến chính mình còn chưa tắm rửa xong, Tô Minh bước vào trong hồ tắm tiếp, bơi qua bơi lại một hồi, hắn nhớ tới trong nhà còn hai đứa nhỏ, chốc nữa tỉnh lại không thấy ai có khi lại khóc ầm lên. Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn, nhưng Tô Minh biết rõ mình đã không thể bỏ rơi hai đứa nhỏ được nữa.

Thế nhưng làm thế nào để ra ngoài đây? Tô Minh nỗ lực nhớ lại các loại phương pháp trong tiểu thuyết, vô luận thế nào cũng phải thử một lần mới được.

Tô Minh hô : “ Để ta đi ra!”

Không có phản ứng!

Tô Minh lại nói : “ Về nhà!”

Vẫn không có phản ứng

Suy nghĩ một chút, hay là phải thành tâm dùng ý niệm mới có thể trở về đây!

Tô Minh cầm hạt ngọc, trong ngực niệm : “Trở về”.

“Oa” Nước lạnh xối thẳng vào người, Tô Minh rùng mình một cái.

“A! Ta đã trở về.”

Sau đó, Tô Minh lại niệm : “Đi vào!”

Trợn mắt lên nhìn, mình lại vào không gian rồi.

Mặc niệm : “Trở lại” , lại bị nước xối tới!

Tô Minh thật cao hứng, sờ sờ miếng ngọc, nhưng sờ nửa ngày, cái cổ trống trơn không có bất cứ cái gì khiến Tô Minh giật mình liền chạy đến soi gương, nhưng bên trái xương quai xanh chỉ có một hình xăm hình hạt ngọc màu xanh sẫm. Tô Minh sờ hình xăm kia, nghĩ thầm lẽ nào hạt ngọc kia đã biến thành cái này.

Hắn vội vã đóng vòi hoa sen, lau người rồi mặc quần áo. Tất cả những sự việc phát sinh ngày hôm nay thật khiến kẻ khác ngạc nhiên. Tô Minh bây giờ khẩn cấp muốn thí nghiệm không gian. Nếu cứ thế này, hắn và hai bảo bối không còn phải lo lắng về cuộc sống sinh hoạt sau này nữa.

Tô Minh vào phòng nhìn hai tiểu bảo bối trước, hai bé ngủ say đến nỗi nhễu cả nước bọt. Sau đó hắn đi vào nhà bếp. Nói thật từ tối hôm qua đến bây giờ hắn còn chưa ăn gì, bây giờ bụng đã thầm thì kêu.

Mở tủ lạnh ra, bên trong có Thượng Hải thanh( ??), một miếng thịt nhỏ, một hộp trứng gà, trên ngăn đá còn có một bao cánh gà. Tô Minh còn tìm thấy một ít gạo, ngâm kèm với một ít dầu vừng. Sau đó hắn rửa sạch thịt với rau xanh, bỏ những phần hư trên rau đi, cho rượu vào thịt để ướp.

Mở tủ bếp lấy một gói mì sợi, Tô Minh quyết định trước tiên làm cái gì đó đơn giản ăn là được rồi, buổi tối nấu cháo sau.

Đem thùng nước vào không gian, hắn múc nước trong thủy đàm đổ đầy thùng nước rồi đi ra. Dùng nước trong thủy đàm nấu mì, lại thả vào một ít gia vị và ớt, ăn vào cũng thấy rất thơm.

Sau khi rửa sạch chén bát, nhìn lại đã thấy ba giờ. Tô Minh quyết định trước tiên kiểm tra gạo đã ngâm, sau đó viết những mục cần nhớ, rồi chuẩn bị cùng hai bảo bối đi siêu thị.

Tô Minh cho gạo và nước vào nồi cơm điện theo tỉ lệ và bật chế độ nấu cháo. Đi vào phòng ngủ của mình, trong trí nhớ còn có việc cha mẹ Vương Thần cho Vương Thần tiền gửi ngân hàng, sau khi Vương Thần tốt nghiệp dùng tiền cha mẹ sau khi qua đời gửi ngân hàng cho mình để mua căn nhà hiện tại, còn dư ra 11 vạn. Vương Thần vì để lưu lại kỉ niệm mới chuyển qua tên hắn sau khi khai lại hộ khẩu. Mà Hồ Dung cũng không biết hắn có khoản tiết kiệm này, tưởng rằng hắn chỉ có căn nhà đơn sơ là hết.

Hồ Dung và Vương Thần là bạn cùng đại học, sau khi công việc ổn định hai người quyết định kết hôn. Tiền lương của Vương Thần toàn bộ đưa cho Hồ Dung, tiền tiêu vặt cũng là vợ rút ra mấy trăm đưa cho hắn xài. Lúc đầu hắn nghĩ như vậy rất tốt, còn tưởng rằng hai người sẽ sống với nhau đến già, dù sao hai người cũng đã có hai đứa con chung. Ai ngờ người hắn yêu lại trở nên như vậy.

Tô Minh yên lặng đem tất cả đồ của Hồ Dung đóng gói, cả ảnh chụp cũng không để lại. Sau đó lại thanh lí thêm một lần nữa, những gì không phù hợp với mỹ quan của hắn cũng ném hết. Liệt kê ra quần áo, thực phẩm cùng với hạt giống rau quả cần mua, tính tính toán toán, Tô Minh nghĩ 11 vạn cũng không còn bao nhiêu. Hắn không khỏi nghĩ phải dựa vào không gian kiếm tiền. Nhưng mà tất cả còn chưa có được thí nghiệm gì cả mà.

Tô Minh hiện tại tổng kết lại tài sản mình đang có : Một căn nhà ở, hai đứa con, 11 vạn tiền gửi ngân hàng.

Thôi trước tiên cứ như vậy đi, tạm thời cũng không có biện pháp nghĩ tới nhiều lắm.

Nghe mùi cháo thơm, Tô Minh đem thịt ướp cũng bỏ vào nồi. Chậm rãi trong nồi cũng dậy lên mùi thịt.

————————————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Thân… không có ý tứ. Chương đầu tiên khả năng viết có vẻ loạn, viết văn cũng chưa từng phân chương với tiết.

Kokoro : 1 chương dài muốn ná thở :((

Bạn đang đọc Trọng sinh chi đái trứ không gian dưỡng bao tử của Nhập Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 90phuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.