Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn thôn

Phiên bản Dịch · 2851 chữ

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Kiều bước xuống cầu thang, nhìn thấy Tiếu Kha Ngải ngồi cạnh bàn ăn, cười hì hì hướng mình cất tiếng chào.

“Mau tới ăn sáng, bà cụ đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta đó.”

Cạnh bàn ăn, một bà lão mỉm cười ôn hòa, nói: “Ăn từ từ thôi, ăn nhiều một chút, cẩn thận đừng mắc nghẹn.”

Lâm Kiều nói tiếng “Cảm ơn” với bà lão, sau đó ngồi xuống cạnh bàn. Không lâu sau, đôi tình nhân Vương Cường, Lý Uyển cũng đi xuống lầu, theo sau là Trầm Phỉ Nhi… Trương Phỉ Nhiên thì chậm chạp không thấy.

Vương Cường nói: “Anh Trương đâu? Tại sao còn chưa thức dậy nữa?”

Tiếu Kha Ngải nói: “Ai biết được, có lẻ xảy ra chuyện rồi, tôi đi xem một chút.”

Vương Cường không lên tiếng, ngay lúc này cầu thang truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó Trương Phỉ Nhiên liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Tối hôm qua hắn ta hẳn là ngủ rất ngon, tinh thần trông rất tốt. Sau khi cùng mọi người chào hỏi, liền ngồi xuống cạnh bàn ăn.

“A, đúng rồi.”

Tiếu Kha Ngải hàm hồ nuốt bánh bao, nghiêng đầu nhìn Lâm Kiều nói: “Sáng nay lúc thức dậy anh có thấy tấm thẻ đồng màu xanh nào không?”

Lâm Kiều lấy ra một tấm thẻ, nói: “Cậu nói cái này sao?”

Sáng nay cậu tỉnh dậy thực sự phát hiện một tấm thẻ đồng màu xanh trên đầu giường, không ngờ Tiếu Kha Ngải sẽ chủ động hỏi.

Cậu vừa dứt lời, Vương Cường cũng lấy ra một tấm thẻ: “ Tôi cùng Tiểu Uyển cũng có, không biết là ai đưa.”

“Nhớ cất kỹ, thứ đó tượng trưng cho thân phận người mới của các cậu.”

Trương Phỉ Nhiên nói: “Thẻ có tổng cộng ba cấp bậc lần lượt là đồng xanh, bạc trắng và bạch kim. Các cậu đang ở bậc đồng xanh nghiệp dư.”

“Tôi cũng cấp đồng xanh.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Anh Trương lợi hại như vậy, nhất định là cấp bạc trắng.”

Trương Phỉ Nhiên cười cười nói: “Không đâu, tôi cũng là đồng xanh, còn chưa đủ tư cách lên bạc trắng.”

Ngay lúc này, Trầm Phỉ Nhiên cau mày chen vào nói: “Tại sao tôi chưa có?”

Trương Phỉ Nhiên nhìn cô môt cái, do dự nói: “Cái này… Tôi cũng không biết.”

Trầm Phỉ Nhi nhìn những tấm thẻ đồng xanh trong tay người khác, vẻ mặt khó chịu.

“Được rồi, chúng ta ăn sáng trước đi.”

Trương Phỉ Nhiên nói: “Ăn xong thử ra bên ngoài dạo một vòng, dù sao chúng ta cũng chưa biết nhiệm vụ lần này là gì.”

“Không ăn!”

Trầm Phỉ Nhi ném đôi đũa: “Bẩn như vậy cho ai ăn hả?!”

Có lẽ tâm tình cô không tốt, nên lời nói ra cũng đặc biệt chói tai, thế nhưng bà lão bên cạnh lại tựa như không nghe thấy, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa: “Ăn đi nhân lúc còn nóng.”

Vương Cường liếc Trầm Phỉ Nhi một cái, nhỏ giọng thì thầm: “Hừ, tính đại tiểu thư, nghĩ mình là ai chứ.”

Trầm Phỉ Nhi nghe thấy, vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Anh nói gì?”

“Được rồi được rồi, đừng nóng giận, không lại ảnh hưởng đến hòa khí của mọi người.”

Trương Phỉ Nhiên khuyên giải: “Còn không biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì, hay là cô ăn chút gì đi, coi như bổ sung thêm thể lực.”

“Đúng vậy, Phỉ Nhi, đừng nóng giận, chỉ là một cái thẻ mà thôi, nói không chừng sau này em sẽ có, bây giờ vẫn không nên để bụng mình đói.”

Lý Uyển ngồi cạnh Trầm Phỉ Nhi, kéo tay cô mà khuyên nhủ, lại gắp cho cô ta một cái bánh bao vào chén.

Trầm Phỉ Nhi trừng mắt nhìn Vương Cường, miễn cưỡng ngồi xuống, cầm bánh bao cắn một miếng.

Giây tiếp theo, ánh mắt cô sáng lên, nói: “Đây là bánh bao gì, ngon quá.”

“Bánh bao bình thường thôi.”

Tiếu Kha Ngải cúi đầu liếc nhìn bánh bao, nói: “Còn có chút cứng.”

Cậu còn chưa nói xong, Trầm phỉ Nhi liền ăn hết một cái bánh bao, lại đưa tay lấy thêm một cái.

“Thật sự rất ngon, tôi còn muốn ăn thêm.”

Vừa ăn ngốn nghiến hết một cái, Trầm Phỉ Nhiên liền đem cả mâm bánh bao về phía mình, hai tay cầm hai cái bánh.

Mới đầu cô còn lần lượt ăn từng miếng từng miếng, càng về sau tốc độ càng nhanh, miếng kia còn chưa nhai xong, miếng khác liền nhét vào miệng. Quai hàm phồng lên chống đỡ, càng ngày càng lớn, trước khi mọi người kịp phản ứng, quai hàm cô liền nhanh chống bơm phồng lên, phồng đến một mức độ kinh hãi.

Lý Uyển sợ hãi nói: “Phỉ Nhi! Em, em,…”

“Dừng lại.”

Lâm Kiều trực tiếp đi đến ngăn lại cánh tay cô ta, Trương Phỉ Nhiên cũng nhanh chóng đứng lên, cướp lấy mâm bánh bao kia.

Trầm Phỉ Nhi hét to: “Bánh bao! Bánh bao của tôi!”

Bởi vì bánh bao nhét đầy trong miệng, nên dù cô có hét chói tai cũng chỉ mơ hồ không rõ. Mắt thấy bánh bao bị lấy đi, Trầm Phỉ Nhi lập tức nhào qua, liều chết nắm chặt một cái bánh bao, tay còn lại nhét cái khác vào miệng---

Bụp!

Tựa như bong bóng tích lũy quá nhiều khí - đầu Trầm Phỉ Nhi trực tiếp nổ tung.

Máu tươi cùng thịt văng tung tóe, xen lẫn trong máu là từng miếng bánh bao trắng như tuyết. Một mùi hôi thối nồng nặc tràn ra bốn phía. Lý Uyển cùng Vương Cường phát ra tiếng thét thất thanh, Lâm Kiều được Tiếu Kha Ngả kịp thời kéo ra, chỉ có Trương Phỉ Nhiên còn đứng tại chỗ, trên người dính đầy thịt vụn: “…’’

Lâm Kiều bị Tiếu Kha Ngải kéo ngã xuống đất, máu tươi văng đầy lên nửa người cậu, cậu ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, con ngươi khẽ co rúc.

Vương Cường cùng Lý Uyển sau khi hét chói tai liền xụi lơ trên đất, Trương Phỉ Nhiên rốt cuộc phản ứng, khom người liền ói đến trời long đất lở.

Mà bà lão đứng cách đó không xa trên người không dính chút máu tanh. Bà lão tựa hồ không nhìn thấy sự việc thảm thiết vừa diễn ra trước mắt mình, vẫn cười thúc giục: “ Ăn nhanh đi, còn chần chờ đồ ăn sẽ lạnh mất.”

Tất cả mọi người: “…”

“Tôi đi đây.”

Tiếu Kha Ngải nhỏ giọng mắng: “ Khó trách tại sao cô ta không có thẻ… Qúa thảm.”

Lâm Kiều chậm chạp đứng dậy, đạp lên máu tươi, đem Trương Phỉ Nhiên kéo ra ngoài.

“Tôi, cảm ơn…..ọe…..”

Trương Phỉ Nhiên lảo đảo té nhào lên cầu thang, dùng cả tay chân bò lên lầu.

“Tôi phải đi tắm, ọe…..”

Trải qua một màn vừa rồi, không chỉ hắn, những người khác cũng bị chấn động không nhỏ.

Sau khi bọn họ tẩy trừ hết vết bẩn trên người mình lần nữa quay lại lầu một, bà lão đưa bữa sáng đã rời đi, bàn ghế cũng được dọn dẹp sạch sẽ, không còn bất kỳ vết máu nào.

Thậm chí cả thân xác của Trầm Phỉ Nhi cũng không thấy.

“...Bất luận như thế nào, chúng ta cũng phải ra ngoài một chuyến.”

Trương Phỉ Nhiên nói: “Ở chỗ này người chết là chuyện bình thường, các cậu phải thích ứng nhanh lên một chút.”

“Tại sao chúng tôi phải thích ứng loại chuyện này?!”

Vương Cường suy sụp nói: “Sớm biết vậy thà tôi ở nhà chờ chết!”

Trên mặt Lý Uyển vẫn còn rưng rưng nước mắt, run rẩy dựa sát vào người bạn trai, không lên tiếng.

Vài tháng trước, một trận bão cát mang tính toàn cầu quét qua tất cả khu vực trên thế giới. Bất kì thành phố nào bị bão cát cuốn qua đều mất liên lạc với bên ngoài, đến khi trận bão cát này cuốn đến thành phố nơi Lâm Kiều đang sinh sống, hệ thống xã hội đã sớm rơi vào tê liệt, trở thành ngày tận thế.

Bão cát đi qua mọi khu vực, bất kì nơi nào đều không thể tránh khỏi bị thất thủ. Thế nhưng khi thực sự sống trong đó, mới phát hiện nó đáng sợ đến thế nào. Nếu lựa chọn trốn tránh, thì cho dù ẩn núp nơi nào, cho dù có đầy đủ thức ăn nước uống, người trốn tránh nhất định trong ba ngày cũng sẽ kiệt sức mà chết, tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Phương pháp duy nhất sống sót chính là đi vào trung tâm bão cát. Những người đi vào trung tâm cơn bão cũng có thể còn sống trở ra, nhưng rất nhanh họ phải đứng trước ba lựa chọn: trở thành quái vật, bị quái vật ăn hoặc bước lên xe lửa.

“Tôi mặc kệ, chúng tôi không ra ngoài, muốn đi các người tự đi!”

Vương Cường nói: “Chúng tôi đáng lẽ không nên lên chiếc xe lửa đó, dù có biến thành quái vật cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều!”

Hắn cùng Lý Uyển khăng khăng ở lại trong phòng, Trương Phỉ Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Vậy ba người chúng ta đi.”

Ban ngày, thôn làng cũng như những thôn làng bình thường, dân làng chất phác, nhiệt tình mến khách, chẳng qua cái chết của Trầm Phỉ Nhi khiến nơi đây tăng thêm một tầng âm u, nụ cười của dân làng cũng có vài phần quái lạ không rõ.

Trương Phỉ Nhiên cùng hai người vòng vo một vòng không phát hiện khác thường, cũng không có chuyện gì xảy ra.

“Làm sao lần này ngay cả manh mối cũng không có.”

Hắn nói: “Các cậu có phát hiện chỗ nào bất thường không?”

Tiếu Kha Ngải lắc đầu, chợt nghe Lâm Kiều nói: “Ngôi nhà giữa sườn núi dường như có gì đó.”

“ Ngôi nhà đó sao?”

Trương Phỉ Nhiên nhìn theo hướng Lâm Kiều chỉ, nói: “Vậy chúng ta đi qua nhìn thử, nhớ cẩn thận một chút.”

Ngôi nhà giữa sườn núi nằm ở rìa thôn làng, nơi này không có người ở, cỏ dại mọc khắp nơi, nhìn đặc biệt hoang vu.

Càng đến gần ngôi nhà, vết cháy trên đất càng nhiều, không khí xen lẫn mùi cháy khét. Lúc ba người đi đến trước mặt ngôi nhà, mới phát hiện nó đã bị thiêu rụi.

Từng vết than đen rải đầy trong sân, mặt đất phủ đầy những miếng gạch vỡ. Ngôi nhà phần lớn được xây bằng gỗ, nay bị đốt không còn hình dáng. Cầu thang nối liền hai lầu cũng chỉ còn một đoạn ngắn ngủi. Mạng nhện chằng chịt khắp nơi, bên trong nhà là một mảnh u ám.

Tiếu Kha Ngải nói: “Nơi này chẳng có gì cả, bẩn quá, tôi chẳng muốn đi vào.”

Cậu ta vừa nói, vừa đi về phía trước một bước, vừa vặn bước vào trong sân, một thân ảnh khổng lồ từ trong nhà vọt ra.

Trương Phỉ Nhiên sợ hãi kêu lên:“Dã ngỗng!”

*(“Dã ngỗng” dịch ra là ngỗng hoang, mà thấy để nguyên hay hơn nên mình để vậy luôn.)

*

Đó là quái vật có hình dạng cao lớn, tay chân cực kì nhỏ dài, cổ nó dài gấp ba lần người bình thường, phía trên là mặt người vặn vẹo, nó phát ra tiếng kêu tựa như con ngỗng.

Hầu như trong chớp mắt, “Dã ngỗng” lập tức xông đến trước mặt Tiếu Kha Ngải. Cái cổ thật dài cong thành hình chữ U, cái miệng hé mở để lộ hàm răng dài nhọn hoắt, một vết cắn cũng đủ đem người cắn làm hai nửa.

Tiếu Kha Ngải hoàn toàn không phản ứng kịp, cậu ngây ngẩn đứng tại chỗ, con ngươi trong mắt phản chiếu cái miệng đầy răng nhọn của dã ngỗng càng lúc càng gần…..

Phập!

Tiếng lưỡi dao sắc bén cắm vào trong da thịt, máu tươi văng khắp nơi.

Tiếu Kha Ngải ngã xuống đất, vài giây sau mới đưa tay ra…. sờ vết máu bắn trên mặt mình.

Là máu của dã ngỗng.

Trước mặt cậu, Lâm Kiều một chân giẫm lên người dã ngỗng vừa ngã xuống, rút đoản đao ra, thản nhiên lau đi vết máu trên mặt.

Trước khi chết, dã ngỗng kêu lên một tiếng thảm thiết dẫn đến một tiếng động khác, một con dã ngỗng lớn hơn xuất hiện trong sân, lần này nó tấn công về phía Trương Phỉ Nhiên.

Trương Phỉ Nhiên còn ngây ra tại chỗ, Lâm Kiều trở tay đẩy hắn, nói: “Cẩn thận.”

Lâm Kiều hơi quỳ gối, trong nháy mắt liền bật người lên tựa như một con báo đen mạnh mẽ, đoản đao giữa không trung vạch ra một đường ánh sáng trong suốt, hung hăng xuyên qua cổ dã ngỗng.

Dáng người của cậu không hề cường tráng, thậm chí có chút gầy gò ốm yếu, nhưng sức mạnh cùng tốc độ bùng nổ trong chớp mắt hoàn toàn làm người kinh ngạc. Đường đao lạnh lẽo quét qua không trung, một đao một mạng.

Trương Phỉ Nhiên bị đoản đao xẹt qua mắt, hốt hoảng nghiêng đầu qua, trong mắt sợ hãi không thôi, thế nhưng lại ánh lên một tia thâm độc.

Dã ngỗng ngã xuống đất, Lâm Kiều giẫm lên xác nó, cảm thấy dơ bẩn liền nhẹ nhàng “Chết tiệt” một tiếng.

“Chết rồi.”

“Thật lợi hại.”

Tiếu Kha Ngải từ dưới đất nhảy lên, bổ nhào lên người Lâm Kiều: “Anh, che chở em đi! Sau này em cùng anh lăn lộn!

(Định dịch là “Anh, bao dưỡng em đi! Sau này em cùng anh lăn lộn.” mà thôi không Miễn ca quoánh tôi mất QAQ)

“ Thật không ngờ, Lâm Kiều, anh lại giấu giếm tài năng.”

Trương Phỉ Nhiên cũng cười nói: “Lần này nhờ có cậu, nếu khộng tụi này phải chôn thân ở nơi này.”

Lâm Kiều lắc đầu: “Đó cũng là một loại quái vật sao?”

“Ừ, chúng tôi gọi chúng là Dã Ngỗng.”

Trương Phỉ Nhiên nhìn xung quanh sân, nói: “Nếu ở đây có quái vật vậy nơi này nhất định là địa điểm quan trọng, chúng ta nên kiểm tra một chút.”

Hắn dừng một lát, lại nhìn Lâm Kiều nói: “Lâm Kiều, phiền cậu… mở đường giùm tụi tôi.”

Đến tối ba người ra ngoài tra xét vẫn chưa về. Bởi vì buổi sáng cả người bị bắn tung tóe đầy máu, nguyên ngày nay Lý Uyển luôn cảm thấy trên người là lạ, cô muốn đi tắm lại lần nữa.

Cô ôm một đống quần áo đến nhà vệ sinh tầng một, quay đầu nhìn Vương Cường.

“Anh Cường, anh, anh đừng đi em xa quá.”

“Ừ.”

Vương Cường nói: “Em tắm nhanh lên một chút, anh chờ bên ngoài.”

Lý Uyển yên tâm, đi vào phòng tắm.

Trước bồn rửa tay trong phòng tắm có một tấm gương lớn, vừa vặn đối diện vòi hoa sen. Cửa sổ trên tường cách mặt đất hai mét được đóng chặt từ bên trong, không lo sẽ có người nhìn trộm từ bên ngoài.”

Lý Uyển cẩn thận khóa cửa phòng tắm, mở vòi hoa sen.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, bên ngoài Vương Cường đi tới đi lui, ánh mắt cứ liếc đến bàn ăn cách đó không xa, nghĩ đến cảnh tưỡng buổi sáng bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Lần này Lý Uyển tắm cực kỳ lâu, dường như có một khoảng thời gian bên trong không hề có tiếng động phát ra. Vương Cường không chờ được nữa, liền tiến đến gõ cửa phòng tắm.

“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển, em có trong đó không?”

“...”

Bên trong không có âm thanh, ngay cả tiếng nước cũng ngừng chảy.

Trong lòng Vương Cường hơi hồi hộp, lập tức liều mình dùng thân đập vào cửa phòng tắm, đồng thời điên cuồng vặn nắm cửa.

“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển! Em nói gì đi, mau đi ra!”

Cửa phòng tắm lung lay dữ dội, cuối cùng “Ầm” một tiếng bật ra. Cả phòng tràn ngập hơi nóng, Vương Cường lảo đảo một chút, ôm lấy Lý Uyển đang hét chói tai từ đối diện lao đến.”

“Có quỷ! Có quỷ!”

Lý Uyển hét lên không ngừng, nắm chặt quần áo bạn trai, thân thể bởi vì sợ hãi mà run rẩy kịch liệt.

“Trầm Phỉ Nhi… Trầm Phỉ Nhi ở trong đó!!”

Lời editor: Chương sau chỉ có 2500 chữ thôi nên 2-3 ngày nữa mình sẽ đăng nha. Chương này đến hơn 3000 chữ (-.-')

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.